Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-02-04 19:54:00
Lượt xem: 200
Cùng với tiếng ve hạ ríu rít, tiếng nói trong trẻo như châu ngọc rơi trên khay vô cùng êm tai.
Khi thì nàng dồn dập trào dâng, nói năng khí phách, khi thì như khóc như tố, thùy mị dịu dàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bùi Tấn cứ như vậy dựa trên ghế bành, cách tấm bình phòng im lặng nghe.
Sở dĩ chàng theo tới đúng là vì hơi không vui với cô nương Phó gia này, tuy nàng có điều ấm ức, nhưng lại to gan quỳ gối ngoài cổng Chính Dương giải oan, cũng coi như tạo áp lực cho vị thiên tử là chàng. Bậc nữ tử thế này đúng là hiếm thấy, chàng rất muốn nghe xem, nàng tranh luận như thế nào.
Không ngờ cẩn thận mà nghe, Phó Nhiêu lại tự kể lại mười năm này, nàng nâng đỡ Từ Gia kia từng bước một thi từ Thanh Châu đến kinh thành thế nào: “Năm ấy vào kinh ngủ ở khách điếm, hắn ta đột phát bệnh cảm lạnh, bệnh nặng, lúc đó bên ngoài mưa to như trút nước, tính mạng hắn gặp nguy hiểm, mà tiểu nữ tử không có cách nào khả thi, cầm cây trâm còn sót lại của mẹ ruột, dầm mưa chạy tới hiệu cầm đồ cầm được mấy vụn bạc, lại cầm bạc đến nhà y sĩ, quỳ suốt hai canh giờ lão y sĩ kia mới bằng lòng ra ngoài cứu hắn một mạng, nếu nói cái mạng đó của hắn do ta và mẫu thân cứu cũng không quá…”
Chỉ nghe thấy tiểu cô nương kia khóc nức nở tựa như mưa phùn Giang Nam, nghẹn ngào không ngừng, như một tầng khói che trong lòng chàng, chàng cũng theo đó sinh ra mấy phần bực bội, không biết là phẫn uất thay Phó Nhiêu, hay tức giận nữ nhi nhà mình mắt bị mù, càng thêm chán ghét Từ Gia.
Nếu đỗi chỗ, chàng có thể hiểu được tâm tình lần này của Phó Nhiêu, cũng khó trách nàng đập nồi dìm thuyền, dám cáo ngự trạng.
Tiểu cô nương ngoài bình phong cầm khăn che miệng anh đào, hốc mắt đo đỏ, đuôi mắt kéo ra chút màu đỏ hồng, khiến dung nhan vốn đẹp đẽ lại thêm vài phần nhu mì đáng thương, chỉ nghe thấy nàng nhỏ giọng nói: “Đại nhân, tất cả tâm tư của tiểu nữ tử đã gửi gắm trên người hắn, coi hắn như mạng, hiện giờ hắn ném ta đi, muốn cưới người khác, xin hỏi đại nhân, ta có thể nhịn được sao? Chỉ hận lúc trước không nên đưa hắn vào kinh, cho dù không có chức Trạng nguyên này, ta cũng không muốn chia lìa với hắn…” Nói tới đây Phó Nhiêu che mặt nhỏ giọng khóc.
Lễ bộ Thị lang Khúc Ninh nghe vậy, mặt lộ vẻ xấu hổ: “Theo ý ngươi, là không muốn buông tay?”
Phó Nhiêu nhẹ nhàng lau nước mắt, cơ thể hơi rụt, dịu dàng nức nở hỏi: “Công chúa điện hạ kim tôn ngọc quý, muốn nam nhân gì mà không có, chi bằng trả lại Trạng nguyên lang này cho ta…”
Mắt hạnh của nàng trợn tròn, đen lúng liếng, lòng đầy mong chờ nhìn Khúc Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-3.html.]
Khúc Ninh nghe vậy đầu muốn phình to, lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt của Hoàng đế trong bình phong, thấy mặt chàng không biểu cảm, trán ông ta lại rịn một lớp mồ hôi mỏng, ông ta lau trán, miễn cưỡng cười nói: “Phó cô nương, Công chúa là quân, ngươi là thần, Từ Gia kia đã làm chuyện phu thê, phải làm phò mã.”
Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt nhỏ lập tức sụp xuống, bộ dạng muốn khóc.
Mặt Khúc Ninh đầy vẻ khó khăn, ông ta đỡ trán, che lại mà âm thầm nhìn Bùi Tấn một cái.
Mặt Bùi Tấn lộ vẻ hối hận, coi như chàng đã nhìn ra tiểu nữ nhân này khó đối phó, chân trước còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mắng Từ Gia kia là tên phụ bạc, quay lưng lại không chịu buông tay. Bùi Tấn là nhân vật thế nào, nửa giang sơn đều do chàng đích thân gầy dựng, hiện giờ sở hữu bốn biển cũng đã mười mấy năm, sao không nhìn ra trò xiếc này của Phó Nhiêu.
Đây là muốn nói điều kiện.
Đốt ngón tay của chàng khẽ gõ ba cái trên đầu gối, Khúc Ninh hiểu ý, cắt ngang tiếng khóc của Phó Nhiêu: “Phó cô nương, bệ hạ có ý chọn một rể hiền trong kinh thành thay ngươi, ngươi nên biết rằng, bình thường thiên tử không ban hôn, đây là vinh quang cỡ nào.”
Phó Nhiêu nghe vậy âm thầm đảo mắt lạnh, bớt hứa hẹn phi lý đi, nàng không để mình mắc bẫy đâu.
Miệng nhỏ của nàng lẩm bẩm, ấm ức nói: “Đại nhân, ngài nên biết là, ta gả cho Trạng nguyên đương triều, câu cửa miệng là không phải tiến sĩ không vào Hàn lâm, không phải Hàn lâm không vào Nội các, Từ Gia chắc chắn là Các lão tương lai. Người khác, ta sẽ nhìn không lọt mắt!”
Khúc Ninh nghẹn lại, nhưng lời này cũng có lý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiền đồ tương lai của Từ Gia như gấm.
Ông ta lén liếc nhìn Hoàng đế một cái.
Bùi Tấn lười biếng dịch người, khuôn mặt tự phụ hiện màu trắng lạnh, im lặng cười cười.
Ai nói Từ Gia là Các lão tương lai, từng hỏi chàng chưa?