Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:37:57
Lượt xem: 191
Lãnh Hoài An âm thầm chú ý đến sắc mặt của Hoàng đế.
Mắt Hoàng đế lộ ra vài phần sâu thẳm, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên phù dực(*), khuôn mặt như nước, nếu nhìn sơ qua sẽ không nhìn ra được manh mối gì.
(*)Phù dực: chỗ để tay trên ghế của vua
Lãnh Hoài An đã hầu hạ Hoàng đế từ khi chàng còn nhỏ, làm sao không đoán được tâm tư của chàng.
Ba tháng nay, Hoàng đế chưa từng lâm hạnh cung phi.
Thái giám chưởng sự của Kính Sự phòng cũng vì vậy mà làm loạn đến trước mặt Thái Hoàng Thái hậu, Thái Hoàng Thái hậu đã không để ý tới chuyện thế tục từ lâu. Vừa nghe nói Hoàng đế không lâm hạnh cung phi mấy tháng, sửng sốt bò dậy dạy dỗ Hoàng đế một chuyến, Hoàng đế lấy thủy dịch Gia Châu, qua loa lấy lệ mà trốn tránh.
Lãnh Hoài An lại không cho là đúng.
Hoàng đế lên ngôi đã nhiều năm, chưa từng rảnh rỗi, khoa thi mùa xuân, hỏi thăm mùa hè, khoa thi mùa thu, cúng bái mùa đông, mỗi ngày sổ con được dâng lên từ Thông Chính Tư không có một ngàn cũng có mấy trăm, năm rồi khi quân vụ Tây Bắc đương cấp bách thường thức trắng đêm không ngủ, cũng không thấy chàng mấy tháng không đến hậu cung.
Dù bận, một tháng cũng sẽ đến vài lần.
Giờ lại khen ngược, tự cưng chiều Phó Nhiêu xong quên sạch hậu cung, nếu không phải còn có mấy Hoàng tử Công chúa, e đều sẽ cho rằng Hoàng đế đang ở trong miếu hòa thượng.
Nhưng Hoàng đế còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của Lãnh Hoài An.
Môi mỏng của chàng khẽ mím, tinh thần như mây mù giăng đầy, im lặng một lát, liền nói: “Lời của Trình ái khanh rất phải, chỉ là trên Phó thị có mẹ già, trẫm làm chủ cho nàng ta cũng không hay, đợi sau này Hoàng hậu hỏi ý của nàng ta một chút, nếu nàng ta có người trong lòng thì ban hôn cũng không muộn.”
Lời này của Hoàng đế không hề để lộ điều nào.
Lãnh Hoài An lại nghe mà hiểu rõ, phải hỏi ý Phó Nhiêu, còn Phó Nhiêu ấy à, chắc chắn sẽ không gả.
Trình Khang cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, tất nhiên là đồng ý.
Hoàng đế không muốn nhiều lời, chỉ vén áo choàng, dặn dò: “Triệu đám Hoắc Sơn vào điện.”
Một lát sau, nội thị dẫn mấy người họ bước vào điện Phụng Thiên.
Dẫn đầu là Hoắc Sơn mặc võ bào, phía sau hắn là Viện chính Thái Y viện Đàm Chính Lâm và hai Phó chính. Lần phòng dịch này, Đàm Chính Lâm ở kinh điều hành, hai vị Phó chính Hạ, Đường lao ra tiền tuyến.
Cuối cùng, một nữ tử mặc đồ phẩm giai màu đỏ tím thướt tha đi đến, là Phó Nhiêu.
Lần này mấy người họ lập công đi về, vào từ cổng Thừa Thiên, theo ngự đạo Chính Dương đi thẳng đến cổng Chính Dương, vào đến trước điện, không kịp thở gấp, vội vàng thay y trang ở phòng hông của điện Phụng Thiên, lập tức diện thánh, đây là vinh quang, cũng là quy củ.
Chỉ thấy cạp váy nàng đang bay, mái tóc đen nhánh búi thành kiểu tóc lăng vân(*), cụp mi mẫu mực, thoang thoảng hương thơm, cho đại điện yên lặng thêm vài phần mềm mại.
Mấy người họ quỳ lạy dập đầu.
Hoàng đế dựa theo sổ con dự định của Lễ bộ và Nội các, luận công ban thưởng.
Trong đó ban thưởng cho Phó Nhiêu mấy xe vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, thực ấp được tăng lên hai trăm khoảnh, là thực phong(*), hưởng bổng lộc triều đình.
(*)Thực phong: là một hệ thống thái ấp, những người có thực phong mới được ăn tiền tô và thu thuế
Nói xong, mọi người tạ an lui sang một bên.
Chỉ có Phó Nhiêu vẫn quỳ gối ở giữa, quỳ sát đất lạy tiếp: “Bệ hạ ban ơn, thần nữ cảm động rơi nước mắt, chỉ là lần này bình định dịch loạn, nếu luận công đức, phải thuộc về tổ mẫu của thần nữ. Thần nữ dùng toa thuốc cũ mười mấy năm trước của tổ mẫu, tăng giảm một chút mới có thể ngăn chặn dịch bệnh, bệ hạ ban thưởng, thần nữ hổ thẹn.”
Phó Nhiêu nói xong lời này, sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cũng không phải là nàng không muốn phong thưởng, mà là nàng muốn giành danh tiếng đời sau cho tổ mẫu, an ủi bà cụ trên trời có linh thiêng.
Ôn dịch Giao Châu năm đó rõ ràng là công lao của tổ mẫu, lại bị người ta lấy câu “một phụ nhân, sao dám tham công”, công lao sụp đổ.
Tuy tổ mẫu không để ý chuyện ban thưởng, nhưng ít nhiều cũng có chút khó chịu.
Phó Nhiêu nói xong, chỉ cảm thấy ánh mắt kia dừng trên đỉnh đầu nàng, như sức nặng ngàn quân, ép đến nàng không thở nổi.
Hoàng đế ngước mắt nhìn về phía nàng, từ khi nàng đi vào, ánh mắt chàng chưa từng di dịch, tuy cách xa, đã mấy tháng không gặp, nha đầu này hình như gầy đi không ít.
“Nàng có ý gì, cứ nói đừng ngại.”
Khuôn mặt Phó Nhiêu điềm tĩnh, tay khép trước bụng trả lời: “Tổ mẫu của thần nữ từng mở “Vinh Thiện Đường” ở Thanh Châu, khi còn sống mong muốn mở Vinh Thiện Đường khắp bốn biển, tạo phúc cho bá tánh. Thần nữ nhận di chí của tổ mẫu, nếu bệ hạ rủ lòng thương, có thể ngự bút đề ba chữ “Vinh Thiện Đường” cho thần nữ, chắc chắn thần nữ sẽ chăm chỉ để báo đáp bệ hạ.”
Mặt Hoàng đế lộ nụ cười: “Chỉ có yêu cầu đó?”
“Đúng vậy ạ.”
“Chuyện này có khó gì? Trẫm không chỉ muốn ban cho nàng ba chữ, còn muốn phong tổ mẫu nàng làm phu nhân Bình Quốc, tuyên dương cái đức cứu đời của bà ấy!”
Phó Nhiêu nghe vậy vui mừng quá đỗi, tay áo rộng khép lại, vội vàng lạy tiếp: “Thần nữ khấu tạ thiên ân!”
Hoàng đế nghe ra được Phó Nhiêu thật lòng vui mừng, mặt cũng lộ ra ý cười.
Đương lúc Phó Nhiêu muốn đứng lên lui ra, ở hướng chéo phía trước nàng, một vị Phó chính của Thái Y viện, thái y trung niên chừng độ bốn mươi tuổi cất bước ra, lạy Hoàng đế một lạy: “Bệ hạ, lần này thần cùng về với Huyện chúa, dọc đường bàn luận triệu chứng luận y vô cùng khuây khỏa, mới biết Huyện chúa thông hiểu hết sách y mạch quyết, sở trường phân biệt các vị thuốc, giỏi nhất là chế thuốc, lại thêm nhân đức của Huyện chúa độ lượng, đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
“Cho nên, thần cả gan khẩn xin bệ hạ chấp thuận cho Huyện chúa vào Thái Y Viện làm y quan, thân phận nữ tử của Huyện chúa, hoặc có thể khám cho các nương nương hậu cung, cũng có thể đến phủ đệ quan lại, ban ơn cho nữ quyến các nhà.”
Tiếng nói ông ta vừa dứt, cả điện kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-25.html.]
Phó Nhiêu bị suy nghĩ này của ông đánh đến nỗi não ầm ầm rung động.
Để nàng vào cung làm thái y?
Thái y chính là quốc y, bất kể danh tiếng hay địa vị, nó cũng là điện phủ của người làm nghề y.
Không muốn là giả.
Nhưng nàng có thân phận gì?
Phó Nhiêu thực sự không muốn nhớ lại chuyện kia, thậm chí hôm nay vào cung nàng cũng nhắm mắt theo sau mà vào điện, cũng không dám nhìn chàng một cái, cho dù một lần nữa nói với bản thân rằng chuyện đã qua, nhưng đáy lòng nàng vẫn có một lỗ hổng.
Nàng không phải thánh nhân.
Nàng chỉ muốn cách xa chàng một chút, dùng thời gian vuốt phẳng những vết sẹo đó.
Phó Nhiêu hơi ngẩn ra, Trình Khang đã giận tím mặt: “Hạ thái y, ngươi làm càn! Phó thị là nữ, ngươi bảo nàng ta vào cung làm y quan là muốn cắt đứt đường kết hôn của nàng ta sao?”
Làm gì có ai vui khi tức phụ nhà mình xuất đầu lộ diện.
Hạ thái y bị vẻ nghiêm túc của Trình Khang làm hoảng sợ, theo bản năng hơi ngửa người ra sau, nhỏ giọng cãi lại một câu: “Tả đô Ngự sử đại nhân, hạ quan đã từng hỏi Phó cô nương, nàng ta không định kết hôn.”
“Ngươi… Ngươi cái tên đầu gỗ này!” Trường bào của Trình Khang bay múa, chỉ vào ông ta cả giận nói: “Có cô nương gia nào không muốn gả đi, đó là do nàng ta bị phụ bạc, nản lòng thoái chí!”
Bị ai phụ bạc, tất nhiên là Từ Gia.
Trình Khang ngay thẳng, một lòng thấy không đáng thay Phó Nhiêu, nhân tiện đ.â.m Từ Gia một nhát.
Đứng phía sau chúng thần, Từ Gia được cho phép chấp chính thẹn quá hóa giận, lời của Trình Khang như một cái tát mạnh bạo tát lên mặt hắn.
Từ sau khi cưới Công chúa Bình Khang, hắn chưa từng có một ngày sống yên, Công chúa Binh Khang không làm gì được Phó Nhiêu, bèn trút lửa giận lên người hắn, bên ngoài, hắn cũng chịu sự thờ ơ của quần thần, hắn đường đường là phò mã, Trạng nguyên đương triều, lại đi từng bước đều gặp khó khăn.
Trái lại Phó Nhiêu được phong Huyện chúa, lại lập công lớn, vô cùng vẻ vang.
Năm đó đạo sĩ chấm mệnh, nói nàng có tướng vượng phu đúng là không phải giả, rời khỏi nàng, hắn như chó rơi xuống nước, mà Trần Hành kia thì sao, cùng lắm là thường xuyên chạy đến Phó phủ. Lần này lấy công tiến cử, được Lễ bộ khen ngợi, nghe nói Thượng thư Lễ bộ đã định triệu gã về triều đình, có công lao này, con đường làm quan sau này của Trần Hành chắc chắn trôi chảy.
Quan trọng hơn là, hôm qua Trình Khang tự gặp Trần Hành, trước mắt Trình Khang đề cập đến chuyện ban hôn trước mặt mọi người, chẳng lẽ là muốn làm mai cho Phó Nhiêu và Trần Hành?
Trong lòng Từ Gia dường như dấy lên cảm giác không cam lòng.
Chỉ tiếc, khắp điện đều là trọng thần, nào có chỗ cho hắn nói chuyện.
Trình Khang thấy chuyện vượt qua dự tính, cũng không che giấu nữa, lập tức vén áo bào lạy Hoàng đế một cái: “Bệ hạ, ngài từng nhận lời ban một hôn sự cho Phó thị, mà chỗ thần vừa đúng lúc có một rể hiền…”
Chưa đợi ông nói xong, một tiếng cười chen ngang: “Trình lão Ngự sử, chỗ hạ quan cũng có một sự lựa chọn tốt…”
Bình thường Hoắc Sơn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng tên Lưu Đồng này chính là một cái hũ nút mặt sắt, nếu không mở miệng thay hắn, chắc chắn tức phụ sẽ bị người ta cướp chạy.
Hai vị đại thần nhìn nhau, ánh lửa tóe ra bốn phía.
Lãnh Hoài An phía trên im lặng muốn hộc máu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm nay sao vậy, một đám gây khó dễ cho bệ hạ, xát muối lên miệng vết thương của chàng.
Y lén nhìn Hoàng đế một cái, lại thấy mắt Hoàng đế sâu lắng an tĩnh như đầm nước lạnh, không hiện vui giận.
Phó Nhiêu bị cảnh này làm cho chấn động, nàng ngẩn người nhìn vị trên long ỷ cao cao một cái, người nọ được một ánh sáng vàng rực bao phủ, cách xa, không nhìn rõ biểu cảm của chàng, chỉ thấy chàng chậm rãi nhấp một ngụm trà, cũng không biết là giận thật, hay là thật sự không để trong lòng.
Phó Nhiêu không dám cược.
Chàng là thiên tử, chàng có thể chịu đựng để nàng không vào cung làm phi, nhưng không chấp nhận cho nàng gả đi được.
Trước mắt, Trình Khang và Hoắc Sơn ép Hoàng đế ban hôn cho nàng, chẳng phải đã chọc giận hoàng đế sao.
Hai người Trình Hoắc đều có lòng tốt, nàng không thể liên lụy họ, càng không thể liên lụy Trần Hành và Lưu Đồng phía sau họ.
Lòng đế vương như kim đáy biển.
Nàng mò không được, cược không nổi.
Nàng hít sâu một hơi, lấy tư thế quyết liệt đi lên trước dập đầu, chặn lại cuộc nói chuyện của hai người: “Bệ hạ, lòng yêu thương quan tâm của hai vị đại nhân, thần nữ không có gì báo đáp, chỉ là, thần nữ…”
Làm sao bây giờ?
Có thể có cách gì ngăn người bên cạnh làm mai cho nàng?
Làm nghề y… Chỉ có xuất đầu lộ diện làm nghề y… mới có thể là cái cớ tốt nhất.
Ở trên còn mẹ bệnh, ấu đệ cũng phải thi cử, tạm thời cũng không thể rời khỏi kinh thành, chi bằng, chi bằng… cứ vào Thái Y viện...
Trong thời gian ngắn nhất, nàng cân nhắc một phen, giọng điệu trở nên kiên định hơn vừa rồi: “Thần nữ nguyện dốc sức cho Thái Y viện, mong bệ hạ thành toàn!”
Giọng nói lanh lảnh của nàng như châu ngọc rơi xuống đất, toàn điện im lìm.
Hai người Trình Khang và Hoắc Sơn đều sửng sốt, nhất thời đều dừng miệng.
Viện chính Đàm Chính Lâm của Thái Y Viện nghe vậy, trong đầu thoáng hiện ra chút thông tin, Thanh Châu, Phó thị, Vinh Thiện Đường… Một vài manh mối được xâu chuỗi, khiến ông ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi.