Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 185: Kết thúc
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:32
Lượt xem: 106
Bùi Tấn dừng một lát, xoa xoa tai: “Tôi đi mua cho em…”
Dưới lầu chính là trung tâm thương mại, nếu đổi lại là trước kia thì anh sẽ chỉ dặn dò trợ lý đi mua là được, nhưng liên quan đến kích thước của Phó Nhiêu, chuyện riêng tư như vậy, anh không còn cách nào vì thế tự mình thay quần áo đi xuống lầu một chuyến.
Chọn hai bộ nội y, lại chờ người ta giặt khô sấy khô xong, trở về đã là nửa giờ sau.
Nhân lúc chờ đợi Phó Nhiêu nằm nghiêng bên giường.
Bùi Tấn nhận được sự cho phép đẩy cửa bước vào.
Phó Nhiêu mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh, ngồi ở trong chăn, giống như một cô bé trộm mặc quần áo người lớn, vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt hai người giao nhau, thoáng có chút ngượng ngùng rồi lại tránh đi.
Bùi Tấn đặt cái túi trên tay lên giường cô: “Mặc vào đi.”
Anh đóng cửa rời đi.
Phó Nhiêu lập tức mở túi ra mặc nội y vào.
Một bên mặc, một bên suy nghĩ, kích thước này cực kỳ vừa vặn.
Với ý nghĩ này, Phó Nhiêu nghĩ đến cái gì đó, hai má nhất thời nóng bừng bừng.
Cho nên, anh ghi nhớ số đo ba vòng của cô?
Trong nháy mắt, những bộ phận được bao bọc kia cũng trở nên không phải của mình.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, truyền đến âm thanh của Bùi Tấn.
“Em đói bụng không? Có muốn tôi nấu chút gì cho em ăn không?”
Phó Nhiêu quả thật rất đói bụng, do dự một chút sau đó đè nén sự ngại ngùng: “Được.”
Sau đó, làm bộ như không có việc gì đi ra.
Bùi Tấn đeo tạp dề, chuẩn bị xuống bếp, đột nhiên thấy Phó Nhiêu đứng gần bàn bếp ngơ ngác nhìn bốn phía.
Áo sơ mi trắng vừa vặn che đến đùi cô, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp thon dài, yết hầu của Bùi Tấn lên lên xuống xuống, lập tức dời tầm mắt đi.
Phó Nhiêu đi dạo phòng khách một vòng, đi tới gần phòng ăn, cười híp mắt nhìn Bùi Tấn đang bận rộn:
“Thầy Bùi, thầy còn có thể xuống bếp sao?”
“Sao, rất ngạc nhiên?” Bùi Tấn nghiêng mắt nhìn cô, thấy Phó Nhiêu vẻ mặt chờ mong, lại vội vàng bổ sung:
“Em đừng ôm hy vọng, tôi chỉ nấu mì cho em mà thôi.”
“Vậy cũng tốt rồi.” Phó Nhiêu cảm thấy có chút ngọt ngào.
Cô từ nhỏ đã tự lập tự cường, hiếm khi được người khác chăm sóc như vậy.
Nấu xong, Bùi Tấn ăn một chén nhỏ, một chén lớn toàn bộ bị Phó Nhiêu ăn sạch.
Cửa sổ sát đất phản chiếu cảnh đêm phồn hoa của thành phố.
Hai giờ đêm, dòng xe cộ vẫn không ngừng, ánh đèn neon rực rỡ.
Bùi Tấn lần đầu tiên chăm sóc người khác, thấy Phó Nhiêu ăn vui vẻ, một cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng.
“Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bùi Tấn lo Phó Nhiêu sợ hãi, đứng chờ ở cửa phòng cô một hồi, cho đến khi bên trong hoàn toàn không có động tĩnh, mới trở về phòng ngủ chính nghỉ ngơi.
Phó Nhiêu ngủ một giấc rất ngon, khi tỉnh lại đã hơn tám giờ.
Nhớ tới mỗi thứ hai công ty có cuộc họp mà cô luôn phải đi tham gia thì vội vàng đứng lên, rửa mặt xong đi tới nhà bếp.
Bùi Tấn chuẩn bị sandwich và sữa cho cô, rồi lại chỉ chỉ vào cái túi trên sô pha: “Quần áo của em tôi đã giặt khô cho em rồi, ăn xong thì thay.”
Phó Nhiêu giật mình nhìn Bùi Tấn.
Cho tới nay cô đều rất biết tự chăm sóc mình, tối hôm qua hẳn là sợ hãi nên mới quên giặt quần áo.
“Thầy Bùi, trong nhà thầy có bảo mẫu sao?”
Bùi Tấn ăn không nhiều lắm, dùng khăn ướt lau tay, thờ ơ nói: “Có, nhưng đều là buổi chiều tới, dọn dẹp xong lại rời đi, làm sao vậy?”
Phó Nhiêu nhắm mắt lại, nói như vậy, là anh giặt quần áo cho cô?
Nhịn không được mà quấn quấn áo sơ mi của anh lại, hít sâu mấy hơi, cố gắng khôi phục lại hình tượng của mình, cắn môi dưới nói:
“Thầy Bùi, bình thường em không phải người như vậy...”
“Hửm?” Bùi Tấn đứng dậy muốn tới phòng ngủ chính thay quần áo, đi ngang qua cô, đứng ở trước mặt, nghi hoặc nhìn: “Cái gì mà không phải người như vậy? Em là người như thế nào, tôi chẳng lẽ nhìn không ra?”
Không biết cô gái nhỏ mơ mơ hồ hồ suy nghĩ cái gì.
Phó Nhiêu kéo ống tay áo, xấu hổ nói:
“Em bình thường rất chịu khó đấy, cho tới bây giờ em đều không có để cho người khác giặt quần áo thay mình, chuyện gì cũng đều là em tự làm, thầy Bùi, em không lười...”
Đôi mắt nhỏ ướt sũng, liều mạng chui vào trong lòng anh.
Bùi Tấn nhịn cười, phối hợp, nghiêm trang nói: “Được rồi, tôi đã biết.”
Phó Nhiêu nhìn ra anh đang ứng phó với cô nên cau mày đi đến bàn ăn, vừa ăn sáng vừa suy nghĩ, mình phải chứng minh điều đó bằng hành động thực tế.
Bùi Tấn thay quần áo xong đi ra, thấy Phó Nhiêu kéo tay áo muốn đi rửa chén, vội vàng ngăn cô lại:
“Cô bé à, cái này làm sau, sắp muộn rồi.”
“A, đúng rồi!” Phó Nhiêu vội vàng đưa bát đũa vào phòng bếp, ôm quần áo mà Bùi Tấn đã giặt sạch đi vào thay.
Thay xong đi ra, cô vô cùng lo lắng chạy ra cửa.
Bùi Tấn cầm lấy túi công văn, thấy cô chạy thở không ra hơi thì vội vàng đuổi theo:
“Gấp cái gì, tôi đưa em đi.”
Phó Nhiêu vịn vào tủ giày để thay giày, nói nhỏ: “Không cần, em với thầy đi hướng ngược nhau, hôm nay thứ hai có cuộc họp thường kỳ, em phải nhanh…”
Bùi Tấn nghe vậy, nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô.
Phó Nhiêu bị anh siết chặt, ngây người hỏi: “Thầy Bùi, làm sao vậy?”
“Phó Nhiêu, hôm nay là tiết của tôi.” Ngữ khí Bùi Tấn tăng lên.
“Hả?”
“Tiết thứ nhất là tiết của tôi, buổi đầu tiên em không tới, sau này vẫn không chịu tới? Công bằng mà nói, nếu em là giáo viên thì em có thể cho một sinh viên như vậy qua môn không?”
Phó Nhiêu: “...”
Đi theo Bùi Tấn lên xe, ngồi ở ghế lái phụ, gửi wechat xin nghỉ cho Dương San San.
Dương San San bên kia nhắn lại:
“Không vội, bây giờ việc quan trọng nhất của em chính là tốt nghiệp, chờ tốt nghiệp xong thì lúc đó em bận rộn vẫn kịp.”
Phó Nhiêu như trút được gánh nặng, nói với Bùi Tấn: “Thầy Bùi, sau này mỗi tiết của thầy em đều tới.”
Bùi Tấn dựa vào vô lăng, châm chọc: “Chỉ còn hai tiết cuối cùng...”
Phó Nhiêu phồng má, cười gượng hai tiếng.
Đến đại học Hoa Dật, chọn một vị trí khuất để xuống xe, Phó Nhiêu chạy tới giảng đường, trên đường gặp được đàn anh Lý Huân, Lý Huân hỏi cô chuyện thực tập, hai người vừa nói vừa cười tiến vào phòng học.
Trong giờ học, Phó Nhiêu mượn bài ghi chép của Lý Huân, hai người thỉnh thoảng lại to nhỏ vài câu.
Bùi Tấn thật sự nhìn không nổi nữa, nhẹ nhàng gõ bàn, hướng về phía âm thanh nói: “Tôi hỏi một câu...”
Lớp học trong nháy mắt yên tĩnh lại.
“Nói một chút về vấn đề quản lý tài chính gặp phải?” Ánh mắt nhìn lướt qua danh sách, nhẹ nhàng nói: “Phó Nhiêu, em trả lời đi.”
Toàn trường xôn xao.
Bài đăng lần trước trên diễn đàn trường học đã làm cho vị nữ thần lạnh lùng khoa y này không còn được tôn thờ như trước nữa, các bạn học dõi mắt nhìn theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm nay, phần tiếp theo cuối cùng cũng đã tới.
Mọi người đều dỏng tai lên nghe ngóng.
Phó Nhiêu chậm rãi đứng lên, nhìn người đàn ông cao quý trên bục giảng mà khóc không ra nước mắt.
Cô áy náy, dùng kiến thức tài chính nghèo nàn của mình miễn cưỡng đáp vài câu.
Là sinh viên chuyên ngành khác, nên cũng không thể tính là kém.
Nhưng Bùi Tấn hiển nhiên không hài lòng.
Đầu tiên là nghiêm túc sửa lại đáp án của cô, sau đó lại nghiêm túc nói:
“Đi học không chăm chú nghe giảng, không đến lớp mấy lần, tôi phạt em nghiên cứu quyển “Thị trường hàng hóa kỳ hạn” năm ngoái tôi viết, sau đó viết một bài cảm nghĩ sau khi đọc, đợi đến khi tan học, em theo tôi đến văn phòng lấy sách.”
Bùi Tấn dứt lời, cả lớp đều ồ lên một tiếng, tất cả nữ sinh nhịn không được giơ nắm đ.ấ.m lên, biểu thị sự ghen tị của chính mình.
Đây là trừng phạt sao?
Tuyệt đối là phúc lợi!
“Em cũng muốn đi…”
“Em muốn đi+1...”
“Đừng nói là đọc một lần “Thị trường hàng hóa kỳ hạn”, để em học thuộc lòng cũng được!”
“Sớm biết không đi học có thể khiến cho thầy Bùi chú ý, tôi đã không tới...”
“Lầu trên tỉnh lại đi, trước tiên hãy đi soi gương nhìn xem mình có diện mạo xinh đẹp như Phó Nhiêu hay không, nếu không thì ai quan tâm cậu có đến lớp hay không…”
“Cô ấy trở thành hoa khôi của trường từ khi nào? Không phải chỉ là hoa khôi khoa hay sao?”
“Khụ khụ, cậu không biết sao, sau khi Phó Nhiêu lên diễn đàn tìm kiếm, được nam sinh khoa máy tính công nhận là 'khuôn mặt mối tình đầu', bọn họ theo cô ấy suốt một học kỳ, tất cả đều công nhận cô ấy là hoa khôi trường.”
“Thời thế đã thay đổi...”
Sau giờ học, Phó Nhiêu ngoan ngoãn đi theo Bùi Tấn trở về phòng làm việc của anh trước mắt bao người.
Văn phòng Bùi Tấn rất lớn, ước chừng hơn một trăm mét vuông, bên trong có toilet, phòng ngủ, đầy đủ mọi thứ.
Phó Nhiêu giống như một cô vợ nhỏ, đi theo phía sau anh:
“Xin lỗi, thầy Bùi, em sai rồi, sau này em nhất định sẽ chăm chú nghe thầy giảng, sẽ đọc hết tác phẩm của thầy và chăm chỉ học tập.”
Bùi Tấn rót cho mình một ly nước, uống một ngụm không để ý tới cô.
Phó Nhiêu nghĩ anh đang tức giận nên không khỏi đi tới trước mặt anh, thò đầu ra nhìn, sắc mặt không khó coi như trong tưởng tượng, lá gan của cô liền lớn hơn một chút.
“Thầy Bùi, sách ở đâu ạ, em đọc ngay đây.”
“Ở nhà...”
Bùi Tấn lắc lắc đầu, sau khi trở lại bàn làm việc, mở máy tính lên:
“Tôi phải làm việc một lát... Em nghỉ ngơi trước đi, buổi tối tôi sẽ đưa em về.”
Sau đó, Bùi Tấn bắt đầu bận rộn tập trung tinh thần, không hề liếc Phó Nhiêu thêm một cái.
Phó Nhiêu không còn lý do gì để đứng ở chỗ đó nữa nên không biết làm sao.
Cái gì gọi là nghỉ ngơi?
Cái gì gọi là buổi tối lại đưa em về?
Mỗi một chữ đều có thể hiểu, nhưng nối liền lại với nhau thì không thể hiểu.
Bùi Tấn quá mức tập trung, Phó Nhiêu cũng không hỏi nhiều, chậm rãi đi vài vòng, từ giá sách của anh lật ra một quyển sách do anh viết, lấy xuống chăm chú đọc đọc, rồi ngủ gật trên sô pha.
Bụng đói kêu vang, Phó Nhiêu mơ mơ màng màng mở mắt.
Nhìn thấy Bùi Tấn còn đang tập trung tinh thần làm việc trước máy tính.
Ma xui quỷ khiến đứng dậy, dụi mắt, chậm rãi đi tới trước bàn làm việc:
“Thầy Bùi, em đói bụng, em có thể đi được chưa…”
Bùi Tấn nhất thời còn chưa để ý tới cô.
Phó Nhiêu hừ một tiếng, giống như đứa nhỏ bị xem nhẹ, trực tiếp ngồi lên người anh, chặn tầm mắt chuyên chú của anh.
Bùi Tấn sửng sốt, liếc nhìn quản lý cấp cao ở đầu bên kia máy tính rồi khép máy tính lại ‘rầm’ một cái.
Phó Nhiêu bị tiếng động này làm cho hoảng sợ, lập tức bừng tỉnh, lại nhìn mình.
Đang yên đang lành, sao cô lại ngồi lên người anh?
Cô lập tức nhảy dựng lên.
“Em xin lỗi, thầy Bùi.” Phó Nhiêu muốn giải thích vài câu, rồi lại phát hiện hết đường chối cãi, cuối cùng hối hận mà giậm chân tại chỗ.
Bùi Tấn bị động tác này của cô làm cho không hiểu chuyện gì, nhớ lại lời cô vừa nói, xoa xoa mi tâm:
“Cho tôi thêm mười lăm phút nữa, tôi dẫn em đi ăn đồ ăn ngon nhé?”
Hai má Phó Nhiêu đỏ bừng, vội vàng trốn về sô pha, dùng cái chăn mỏng quấn chặt mình lại, không dám lên tiếng nữa.
Bùi Tấn nhìn cô một cái, thấy cô không làm loạn nữa thì lại mở máy tính lên.
Các quản lý cấp cao một giây trước còn lải nhải, bây giờ lại lập tức câm như hến, ngồi nghiêm chỉnh.
Mười lăm phút sau, Bùi Tấn đúng giờ kết thúc hội nghị, kéo Phó Nhiêu ra khỏi chăn nhung:
“Đi, đi ăn cơm.”
Phó Nhiêu theo anh ngồi vào ghế lái phụ, lấy điện thoại di động ra thì thấy tin nhắn mà Hạ Linh gửi cho cô từ ba mươi phút trước:
“Chị ơi, chị lên hot search rồi!”
Phó Nhiêu hoảng sợ.
Lập tức mở diễn đàn trường học, bài post đầu tiên, nhận được 3000 bình luận.
“Dáng vẻ như thế nào thì có thể thu hút thầy Bùi?”
Phó Nhiêu vừa nhìn tiêu đề, liền biết bên trong viết cái gì, tức giận tắt điện thoại di động, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên cao.
Bùi Tấn lái xe một hồi, lúc chờ đèn đỏ, liếc mắt nhìn Phó Nhiêu, thấy hai má cô phồng lên như cá nóc, bộ dáng cực kì đáng yêu, cong môi cười nói:
“Có chuyện gì vậy?”
Phó Nhiêu hừ vài tiếng: “Không có gì.”
Bùi Tấn lại dẫn Phó Nhiêu đi ăn hải sản, ăn xong đưa Phó Nhiêu về, còn mình thì đến công ty làm việc.
Phó Nhiêu về đến nhà, ngã người xuống là ngủ luôn.
Bài post trên diễn đàn buổi chiều xôn xao, càng ngày càng nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-185-ket-thuc.html.]
“Phó hoa khôi là cố ý đúng không?”
“Làm sao có thể? Người ta đang thì thầm với anh Lý Huân thì bị thầy Bùi bắt gặp, thầy Bùi nghiêm túc như vậy, nhất định là không muốn thấy sinh viên đi học mà không tập trung nghe giảng.”
Trong một đống bài post lên án Phó Nhiêu, trong đó có một bài post có suy nghĩ vô cùng kì cục.
“Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao, thầy Bùi đi dạy học cho tới bây giờ chưa từng điểm danh, làm sao lại biết Phó Nhiêu không đi? Vừa phát hiện Phó Nhiêu và Lý Huân xì xào bàn tán liền điểm mặt người ta, còn muốn người ta sau giờ học đến văn phòng, sao tôi lại cảm thấy là thầy Bùi đang ghen?”
Đáng tiếc bài post vạch trần chân tướng này, quá mức không thể tưởng tượng nổi, thế cho nên bị mọi người trực tiếp bỏ qua.
“Này này này, mọi người đừng ầm ĩ, tin truyền đi nhanh, Phó Nhiêu vào văn phòng thầy Bùi, suốt cả một buổi chiều không có đi ra!”
Phía dưới bài post này rất nhanh đã có hơn trăm bình luận.
“Không thể nào, tưởng tượng mà xem, đây là muốn diễn bá đạo tổng tài với tình yêu mãnh liệt hay sao?”
“Tư thế nào mà có thể kéo dài cả một buổi chiều?”
“Tôi có chút đồng tình với hoa khôi Phó...”
“Tôi có chút hâm mộ thầy Bùi.”
Cả diễn đàn thảo luận sôi nổi.
Mắt thấy phương hướng bài post không đúng, quản lý mạng trường học xóa bỏ bài post này.
Các bạn học nhịn không được, tiếp tục đăng lên weibo.
Bùi Tấn vốn là nhân vật tiêu điểm, bài post rất nhanh được chia sẻ trong phạm vi nhỏ.
Sau đó không biết là ai gửi ra ngoài tấm ảnh lần trước Bùi Tấn mang cô gái nào đó đến bệnh viện khoa phụ sản kiểm tra.
Hình ảnh cách rất xa, lại vừa vặn che khuất mặt Phó Nhiêu.
Hai sự việc đều liên quan đến một người, mọi người đang đoán cô gái thần bí kia có phải là hoa khôi trường Hoa Dật Phó Nhiêu hay không?
Đến tám giờ tối, bài viết đã lọt vào top hot search.
Dường như tất cả mọi người đều mắng Phó Nhiêu không từ thủ đoạn để chiếm được sự chú ý của Bùi Tấn, cũng có nhiều người nhân cơ hội bôi nhọ Bùi Tấn, nói anh dạy nữ sinh bằng các quy tắc ngầm.
Trong nháy mắt, Weibo tê liệt.
Phó Nhiêu bị những cuộc điện thoại gọi đến của Hạ Linh và Dương San San đánh thức.
Sau khi nghe Hạ Linh nói xong, Phó Nhiêu cả người đều luống cuống.
Tất cả các cuộc gọi đều tràn vào di động của cô, đường dây như bị gọi nổ tung, cuối cùng cô buộc phải tắt máy.
Phó Nhiêu chôn mình trong chăn đệm.
Đối với một cô gái bình thường mà nói, biện pháp duy nhất chính là chờ chuyện qua đi.
Bùi Tấn họp xong đi ra, vừa vặn là tám giờ rưỡi tối, nghe trợ lý báo cáo sự tình, sắc mặt Bùi Tấn vô cùng u ám, chỉ thị bộ phận quan hệ xã hội xoá hot search, lập tức gọi điện thoại cho Phó Nhiêu, sau khi phát hiện cô tắt máy, trong lòng sinh ra dự cảm không ổn, không nói hai lời gọi tài xế lái xe đến chỗ ở của Phó Nhiêu.
Liên tục gõ cửa ba lần nhưng đều không có động tĩnh.
Sợ Phó Nhiêu không muốn ra, anh chuẩn bị xông vào thì cửa rốt cuộc lại mở ra.
Phó Nhiêu mặc áo T - shirt rộng thùng thình, mặt không biểu cảm nhìn anh, đối diện với đôi mắt trầm trọng của anh, hốc mắt đau xót, nghẹn ngào nói:
“Thầy Bùi, làm sao bây giờ?”
Bạo lực mạng cực kỳ đáng sợ, Phó Nhiêu đã bị người ta mắng cho thương tích đầy mình.
Đôi mắt ngấn lệ, rung rưng không chịu rơi, đó chính là điều khiến người ta đau lòng nhất.
Bùi Tấn khoác áo khoác lên người cô, không nói hai lời ôm lấy cô.
“Đừng sợ, tôi đã giải quyết xong.”
Nói rồi anh trực tiếp ôm Phó Nhiêu lên xe.
Phó Nhiêu ôm chặt cổ, rúc vào trong n.g.ự.c anh, không dám nhúc nhích.
Bùi Tấn thấy chân cô lộ ra bên ngoài, vội vàng ôm vào trong ngực, vuốt ve tóc cô nói:
“Có muốn ăn gì không? Có đói bụng không?”
Phó Nhiêu chậm rãi ngước mắt lên, mắt đỏ như tiểu hồ ly nói: “Bây giờ mà thầy còn quan tâm chuyện em ăn cơm hay không?”
Bùi Tấn gạt mái tóc trên trán cô ra, lại cười nói: “Chuyện này có đáng để buồn bã như vậy không? Gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không cần sợ hãi, có tôi ở đây… Điều duy nhất em cần làm chính là chăm sóc cho mình thật tốt, ăn ngon, ngủ ngon, mặc đẹp…”
Phó Nhiêu mím môi, kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt băn khoăn nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của anh:
“Thầy Bùi, thầy đừng coi em là trẻ con...”
Bùi Tấn bật cười, chạm vào cái trán căng tròn của cô, thân mật nói: “Em chỉ là một cô bé, nhỏ hơn tôi mười tuổi... Cứ để tôi chăm sóc em…”
Chẳng có ai lại không thích được cưng chiều.
Phó Nhiêu rốt cục nín khóc, trốn ở trong lòng anh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Giống như có anh ở đây, mưa gió có lớn hơn nữa cũng không sợ.
Cọ cọ vào n.g.ự.c anh, bỗng nhiên lại cọ phải thứ gì đó khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô mở ra một chút thì phát hiện là một cái huy chương hình tròn, cô đẩy đẩy và kéo nó từ trên xuống thì lộ ra một bức tranh rất nhỏ.
Tập trung nhìn lại, trong ảnh là một người thiếu niên, ước chừng mười tám mười chín tuổi, trên đầu đội mũ quân ngôi sao năm cánh, cao ráo đẹp trai, mặt mày đường hoàng.
Không phải Bùi Tấn thì là ai?
Khuôn mặt kia cùng với anh trai đó trong trí nhớ xếp chồng lên nhau.
Trong nháy mắt trái tim Phó Nhiêu liền đập rất nhanh, ánh mắt long lanh nhìn Bùi Tấn hỏi:
“Thầy Bùi, mười năm trước, buổi tối ngày mười hai tháng tư, thầy có đi qua trường cấp hai Vũ Thuần không?”
Bùi Tấn sửng sốt, liếc nhìn huân chương trong tay Phó Nhiêu, cười cười, vuốt mũi cô:
“Đó là lý do đêm đó em chọn tôi?”
Đây là ngầm thừa nhận.
Phó Nhiêu nước mắt tràn mi.
“Thầy Bùi, chính là thầy.”
Cô ngồi trên đùi anh, kích động dùng sức ôm lấy anh, vừa khóc vừa cười, so với bắt được bảo bối còn vui hơn.
Bùi Tấn bị cô lay đến tim gan đều run rẩy:
“Được rồi, được rồi, đừng để bị lạnh…” Anh vội vàng ôm cô vào lòng.
Phó Nhiêu cũng mặc kệ, vừa gặm vừa cắn vui mừng ôm anh.
“Lần trước ở cục cảnh sát, thầy đã biết rồi đúng không?” Cô nâng má nhìn anh, mắt hạnh dịu dàng long lanh chất vấn: “Tại sao không nói thẳng với em?”
Bùi Tấn không tiện nói cho cô biết là anh đang ghen với chính mình hồi còn trẻ, hy vọng Phó Nhiêu cũng có thể thích anh của hiện tại.
“Được rồi, đừng nháo nữa, đây không phải nhất thời nghĩ không ra sao?”
Đến gara biệt thự của Bùi Tấn, Phó Nhiêu ở trên người Bùi Tấn không chịu xuống.
Toàn bộ biệt thự đều được sưởi ấm nên ở trong gara cũng không lạnh.
Trợ lý và tài xế sau khi mở của xe ra thì biết ý mà rời đi.
Phó Nhiêu vẫn vùi mặt ở trong lòng Bùi Tấn.
“Rốt cuộc em muốn thế nào?” Anh không thể không nhìn ngắm con mèo lười biếng trong lòng.
Phó Nhiêu đưa đôi chân nhỏ trắng nõn từ dưới áo khoác ra, vẻ mặt vô tội nói:
“Em không mang giày...”
Đây là muốn để anh ôm.
Bùi Tấn từ chối: “Nhiêu Nhiêu, cho tôi một danh phận, nếu không em không thể yêu cầu tôi làm như vậy... Hoặc là, tự xuống đi đi…”
Phó Nhiêu phồng má, nói thầm: “Vậy thầy đưa em về.”
Bùi Tấn bất lực.
Nhéo má cô.
“Tôi thật là oan ức, đường đường là giáo sư mà lại bị người ta nói tôi sử dụng quy tắc ngầm với em, hai chúng ta, ai mới là người dùng quy tắc ngầm với ai?”
Phó Nhiêu nhếch miệng cười không ngừng, ôm lấy anh, nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của anh, vùi mặt vào cổ anh, mềm giọng làm nũng: “Thầy có ôm hay không?”
Một cơn rùng mình chạy dọc cổ và khắp cơ thể.
Đã như vậy rồi, anh chỉ có thể nghe theo.
Bùi Tấn ôm Phó Nhiêu vào trong ngực, ôm lên lầu ba.
Hơi ấm phả vào mặt, Phó Nhiêu nhìn quanh bốn phía, không hề cảm thấy lạnh, chủ động muốn nhảy xuống nhưng Bùi Tấn không chịu, mượn lực ôm cô chặt hơn một chút.
“Vừa nãy tôi cho em tự xuống đi, em lại không đồng ý, bây giờ tôi không chiều em nữa!”
Anh trực tiếp ôm cô vào phòng ngủ chính.
Đặt cô ở trên giường.
Phó Nhiêu lăn xuống, vội vàng nhét mình chui vào trong chăn, chỉ thò mỗi đầu ra ngoài:
“Thầy Bùi, em quên mang quần áo...”
Bùi Tấn nghiêng người về phía trước, kìm chặt cô, giọng trầm thấp nói:
“Em chỉ quên mang quần áo thôi sao?”
Hơi thở hai người sát nhau hơn, gần như là nói thầm: “Em còn quên mặc quần áo...”
Phó Nhiêu mặt đỏ bừng bừng.
Lúc mở cửa, cô chỉ mặc mỗi quần áo ngủ, không hề mặc áo lót đã bị Bùi Tấn ôm đi.
Cả đường nũng nịu trong lòng anh, anh nhất định là đã phát hiện ra.
Phó Nhiêu ngượng ngùng cười cười, vùi mặt vào trong chăn.
Bùi Tấn nhớ tới cô còn chưa ăn cơm tối liền vịn giường đứng dậy:
“Tôi đi kiếm cho em chút đồ ăn trước...”
Trước khi đi lại cạ vào mũi cô: “Tôi đã chuẩn bị quần áo cho em rồi, ở phòng thay đồ ấy, em tự đi thay đi…”
Phó Nhiêu trốn ở trong chăn ngọt ngào cười cười, xác định được tiếng bước chân của anh rời đi thì mới dám chui ra, đang muốn đến phòng thay quần áo tắm rửa, bỗng nhiên nhớ tới cô không mang theo điện thoại di động, ngộ nhỡ bà nội tìm cô thì làm sao bây giờ?
Trên bàn làm việc phòng ngủ chính có máy tính đang mở, Phó Nhiêu vào nick mạng xã hội của mình, gửi tin nhắn cho bà nội, lúc tắt đi thì đột nhiên hiện ra một tin tức.
“Tổng giám đốc Bùi Tấn bày tỏ tình yêu với hoa khôi trường Hoa Dật.”
Phó Nhiêu giật nảy mình, mở liên kết, trên cùng là một ảnh chụp màn hình Weibo chứng thực chính là “Tổng giám đốc tập đoàn Tấn Vanh Bùi Tấn”, đăng một tin trên weibo.
“Gặp được Nhiêu Nhiêu, là sự gặp gỡ tuyệt vời nhất trong cuộc đời này của tôi, thích Nhiêu Nhiêu, là lần duy nhất trong đời tôi không thể kiềm chế được bản thân, theo đuổi cô ấy, càng là quyết định mà cả đời này tôi quyết không bao giờ thay đổi.”
Trong weibo cẩn thận giải thích nguyên nhân kết quả của mấy tấm hình, đại ý là anh thân là giáo viên, đối xử bình đẳng với bất kỳ học sinh nào kể cả Phó Nhiêu, yêu cầu nghiêm khắc. Thân là người theo đuổi, đối mặt với việc cô gái mình thích sức khỏe không tốt thì đưa cô đi bệnh viện, là hành động mà mỗi người đàn ông nên có.
Phó Nhiêu nhìn chằm chằm mấy chữ kia, thật lâu cũng không biết nói gì.
Thời gian đăng weibo là tám giờ rưỡi tối, chính là lúc Bùi Tấn chạy tới đón cô.
Một giờ trôi qua, xu hướng trên mạng đột nhiên thay đổi, trong lòng mọi người tràn ngập sự chúc phúc, hâm mộ và thậm chí là ghen tị.
“Phó Nhiêu… đã giải cứu dải ngân hà...”
“Mối tình thầy trò đẹp nhất Hoa Dật...”
“Tổng giám đốc bá đạo phiên bản đời thực với tình yêu mãnh liệt...”
Một loạt bài đăng lên hot search, hai người dường như thống trị hết cả tiêu đề.
Sau bài đăng trên weibo này, bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Tấn Vanh ra tuyên bố, bày tỏ muốn truy cứu trách nhiệm pháp lý người bịa đặt.
Thì ra, lúc cô trốn trong lòng anh làm nũng, anh đã lặng lẽ xử lý tất cả.
Hiện tại tin tức đang chiếm top 1 hot search chính là: “Phó Nhiêu khi nào đồng ý lời tỏ tình của Bùi tổng?”
Cư dân mạng khí thế ngất trời xây dựng quảng trường siêu thoại, trong nháy mắt tràn vào một nhóm fan CP, fan CP cho biết họ sẽ kiểm tra hàng ngày và cầu nguyện hai người sớm ngày bên nhau phát cẩu lương.
Phó Nhiêu nhìn thấy bài đăng này trên weibo, mím môi khẽ cười ra tiếng.
Tắm rửa xong, thay quần áo đi ra, Bùi Tấn đã nấu xong mì sợi.
Sau khi Phó Nhiêu ăn no, cô đi dạo một vòng trong biệt thự.
Đợi nửa ngày, không thấy Bùi Tấn đi xuống, Phó Nhiêu trở lại lầu ba, đã thấy người đàn ông vừa tắm rửa xong, thay một bộ quần áo ở nhà dựa ở đầu cầu thang, tư thế tao nhã, trong tay còn cầm một chiếc hộp tinh xảo.
Ánh đèn vàng nhạt trải trên hành lang thật dài.
Chiếc hộp được mở ra, là một chiếc nhẫn, dưới ánh đèn lấp lánh tỏa sáng.
Ánh sáng trong suốt như sao chiếu vào trong mắt.
Năm đó không hẹn mà gặp, vượt qua ngàn năm, được ủ trong ly rượu vang đỏ ngay cả khi không uống cũng thấy say.
Phó Nhiêu dịu dàng nhìn anh một lúc thì nhào tới kiễng chân hôn lên môi anh.
Chiếc nhẫn được anh lặng lẽ đeo vào ngón áp út của cô.
Anh xoay người bế cô lên, quay người lại, đẩy cô vào phòng làm việc rồi đặt cô lên bàn.
Phó Nhiêu không để ý tới người đàn ông bận rộn, cô tìm được khe hở, sờ được điện thoại di động của anh trên bàn làm việc, chụp ảnh chiếc nhẫn trên tay rồi đăng lên weibo của anh.
Không phải muốn cẩu lương sao, vậy cho cái này.
Tóc cô đen nhánh, rải rác phía sau lưng như lụa.
Một lần lại một lần bị hắn trêu chọc.
Từ thư phòng hướng vào bên trong chính là phòng ngủ chính, ánh sáng lờ mờ, mang theo tiếng ưm trầm thấp, nhẹ nhàng chuyển động.
Khoảng cách chỉ còn năm bước nhưng lại bị anh làm thành một con đường gập ghềnh khó đi.
Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa, túm lấy tay nắm cửa, yếu ớt hỏi:
“Thầy Bùi, có thể nhẹ nhàng chút được không?”
“Không thể...”
“Tại sao?”
Người đàn ông vùi đầu vào, mang theo một chút tủi thân và bất mãn, than nhẹ nói:
“Rốt cuộc thì, kỹ thuật không tốt lắm…”
“...”