Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:30
Lượt xem: 80

Hơn chín giờ sáng chính là giờ cao điểm kẹt xe ở Hải Thị, dòng xe cộ thật dài chen chúc chất đống ở đường chính.

Xe chậm rãi dừng ở đèn đỏ của một giao lộ, Phó Nhiêu vịn cửa sổ xe, n.g.ự.c lại cảm thấy buồn nôn.

Biểu tình bình tĩnh ban đầu dần dần xuất hiện vết nứt.

Bùi Tấn lập tức đưa khăn giấy cho cô, nắm tay lái, thỉnh thoảng lại nhìn Phó Nhiêu, muốn quan tâm nói vài câu nhưng cổ họng lại dính chặt.

Trong lòng dâng lên một luồng nhiệt không thể giải thích được.

So với anh, cả người Phó Nhiêu lại lạnh toát.

Không thể không hoài nghi:

“Đêm đó thầy có dùng bao cao su không?”

“Em có uống thuốc tránh thai không?”

Hai người cùng lúc nói ra.

Không khí trong xe dường như ngưng trệ, có thể nghe thấy cả tiếng thở.

Đèn đỏ lặng lẽ chuyển sang màu xanh.

Lòng bàn tay Bùi Tấn toát mồ hôi:

“Tôi có…”

Phó Nhiêu xấu hổ gật đầu: “Em cũng uống rồi...”

Bùi Tấn không thể nếm được mùi vị trong miệng, vịn tay lái, giẫm một cước, ô tô phóng đi như bay.

Lúc này tiếng chuông vang lên, Bùi Tấn cũng không thèm nhìn mà ấn xuống.

Phó Nhiêu âm thầm liếc mắt nhìn sắc mặt của anh, rất trầm.

Trong lòng nhịn không được lẩm bẩm. Anh đây là tức giận.

Không có thai thì mọi thứ đều ổn.

Nhỡ không cẩn thận mà trúng thì làm sao bây giờ?

Phá bỏ đứa bé? Cô là bác sĩ, không có cách nào làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.

Sinh đứa bé ra?

Không, sẽ không, Bùi Tấn là thân phận địa vị gì, anh chắc chắn sẽ không để cho cô sinh ra con ngoài giá thú, đoán chừng sẽ cầm một khoản tiền đuổi cô đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Nhiêu hiện lên một tia băng giá.

Nắm chặt dây an toàn.

“Thầy Bùi, thầy dừng xe đi, dạ dày em khó chịu...”

Bùi Tấn tìm một vị trí bên cạnh dừng xe, khóa kỹ cửa xe, tay đặt lên tay lái, nhìn cô nói:

“Phó Nhiêu, đi bệnh viện khám cho ra kết quả chính xác đi, điều đó đối với ai cũng tốt.”

Phó Nhiêu im lặng một hồi, nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Em đã uống thuốc, thầy cũng đã làm biện pháp đó, chắc chắn là không phải...” Tay muốn kéo cửa xe.

“Vậy em đã đến kỳ kinh nguyệt chưa?” Bùi Tấn thản nhiên hỏi.

Phó Nhiêu mím môi không lên tiếng.

Bùi Tấn đánh giá sắc mặt cô rồi suy nghĩ nói:

“Có phải em muốn xử lý đứa bé ở sau lưng tôi phải không?”

Giọng nói có vài phần lạnh băng, anh không đợi Phó Nhiêu phản ứng liền khởi động xe, chạy về phía một bệnh viện tư nhân tốt nhất ở Hải Thị.

Bùi Tấn trên đường đi đã gọi điện thoại, đến bệnh viện đã có một bác sĩ cung kính ra đón, đích thân dẫn Phó Nhiêu đến phòng khám VIP kiểm tra.

Siêu âm B nhanh chóng có kết quả.

Phó Nhiêu vặn vặn tờ siêu âm B kia lại, che miệng nói không ra lời.

Giống như là tàu lượn siêu tốc, lập tức vọt mạnh tới nơi cao nhất, thân thể và tâm lý đến điểm giới hạn, trong nháy mắt phi như bay từ trên xuống, xương cốt đều tản ra, lòng mềm nhũn, điều có thể làm chỉ là thở ra.

Hai chân cô mềm nhũn, vặn tờ giấy, từng bước từng bước lê chân ra ngoài, thoáng nhìn Bùi Tấn nhắm mắt ngồi ở phòng chờ, khuôn mặt góc cạnh căng thẳng, Phó Nhiêu nghĩ mà sợ, nước mắt lăn một dòng rồi rơi xuống, nóng lòng muốn chia sẻ cùng anh tin vui này.

“Thầy Bùi…”

Giọng nói mềm mại, giống như ngâm trong dấm chua, vô cùng bất lực.

Bùi Tấn lập tức đứng dậy, ánh mắt trầm trọng chăm chú nhìn cô, thấy Phó Nhiêu không dám thở mạnh, sải bước đi tới trước mắt cô, vươn tay chạm vào cô:

“Đừng sợ...”

Phó Nhiêu kích động đến nghiến răng, không ngừng lắc đầu.

Bùi Tấn thấy cô như vậy, mềm lòng: “Không sao, chỉ cần em đồng ý, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm...”

“Bỏ đứa nhỏ, cũng không tốt với sức khỏe...”

Phó Nhiêu sửng sốt, vội vàng ngắt lời anh: “Thầy Bùi, thầy hiểu lầm rồi, em không có... không có...”

Bùi Tấn lập tức cứng đờ, trong lòng như bị nhét một miếng bông gòn.

“Thầy xem, không hề mang thai…” Phó Nhiêu cười lau khô nước mắt, đem tờ giấy siêu âm B nhét vào trong tay Bùi Tấn.

Thấy Bùi Tấn không nhúc nhích, chỉ coi là anh cũng bị dọa đến choáng váng như mình, lại đem kết quả đưa vào trong lòng bàn tay anh.

Bùi Tấn cứng ngắc kéo khóe môi, cầm lấy rồi nhìn thoáng qua siêu âm B, ánh mắt nhìn chằm chằm kết quả, buồn bã mất mát hồi lâu, mới gật đầu:

“Được...”

Phó Nhiêu lại che mặt thở dài một hơi, một lát sau mới ý thức được, đó là một sai lầm lớn.

Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính, choáng váng đến mức bỏ lại mọi việc ở công ty, lái xe đi cùng cô khám sức khỏe, kết quả là không có chuyện gì xảy ra.

Phó Nhiêu nhất thời lúng túng, yếu ớt xin lỗi Bùi Tấn:

“Xin lỗi, thầy Bùi, dọa đến thầy rồi...”

Bùi Tấn đặt đầu lưỡi lên hàm phải, có chút không biết nói gì, trầm mặc một hồi, lại nói:

“Nếu không phải mang thai, vậy là dạ dày không tốt, đi kiểm tra lại một chút đi.”

“Không, có lẽ em hơi lạnh...”

Bùi Tấn đưa tay đẩy cô đi vào bên trong.

Phó Nhiêu không lay chuyển được anh, cuối cùng đi xét nghiệm m.á.u thì thấy bị cảm nhẹ, bác sĩ muốn kê đơn thuốc nhưng bị Phó Nhiêu từ chối.

“Không sao đâu thầy Bùi, nhà em có thuốc…”

Lần này Bùi Tấn không kiên trì nữa, mang theo Phó Nhiêu đi tới tầng hầm để xe.

Bùi Tấn đi tới vị trí phó lái, đích thân mở cửa, ý bảo Phó Nhiêu lên xe.

Bước chân Phó Nhiêu hơi chần chừ.

Kỳ quái, cô theo anh xuống dưới đây làm gì?

“Không cần, thầy Bùi, thầy đi giải quyết việc bận đi, em tự về là được…” Phó Nhiêu xoay người muốn đi.

Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Bùi Tấn:

“Tôi tách tài xế và trợ lý ra chính là để cho em tự do một chút, em lại muốn đi?”

Phó Nhiêu dừng bước, cắn răng, xoay người lên xe, thấp thỏm ngồi xuống, không nói một lời, cũng không dám nhìn về phía hắn.

Có thể nhìn ra được, cả người Bùi Tấn toát ra khí lạnh, đoán chừng là do cô làm loạn, khiến cho anh rất khó chịu, Phó Nhiêu cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Tiện tay lấy điện thoại di động ra g.i.ế.c thời gian, kết quả lại nhìn thấy trên Zhihu có một câu hỏi:

“Nếu một người đàn ông chủ động để một người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ của mình thì điều đó có ý nghĩa gì?”

Phó Nhiêu ngẩn người, lướt xuống xem bình luận của mọi người:

“Nhất định là có ý với người ta rồi...”

“Dù sao thì tôi cũng sẽ không để người phụ nữ mà mình không thích ngồi ghế phụ lái.”

“Tôi cũng vậy...”

“...”

Tất cả đều đồng loạt cho rằng người nam là có ý với người nữ.

Phó Nhiêu sợ tới mức vội vàng ném điện thoại đi.

Lén lút liếc mắt nhìn Bùi Tấn, Bùi Tấn một tay chống bên đầu, một tay vịn vô lăng lái xe, vẻ mặt nghiêm túc, toát ra vẻ khiến cho người ta không dám tới gần.

Không đời nào.

Anh chỉ là muốn chịu trách nhiệm về tai nạn đêm đó.

Phó Nhiêu chưa từ bỏ ý định, lại mở điện thoại di động, cuối cùng tìm được một bình luận rất nổi bật.

“Nếu không ngồi ghế lái phụ, chẳng lẽ ngồi ghế sau, như vậy chẳng phải là không tôn trọng đối phương sao?”

Nói rất có lý.

Phó Nhiêu lập tức like bình luận kia.

Yên tâm tắt điện thoại.

Nhìn về phía trước.

“Ấy, thầy Bùi, chúng ta không phải là trở về công ty sao?”

Bùi Tấn nhìn về phía trước, buồn bực nói: “Em xem mấy giờ rồi? Không cần đi ăn sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Nhiêu nhìn thoáng qua điện thoại di động, mười một giờ bốn mươi lăm.

Quan hệ của họ bây giờ là có thể ngồi ăn cơm cùng nhau hay sao?

Sắc mặt Bùi Tấn không tốt, Phó Nhiêu thật sự không dám hỏi kỹ, trong lòng nghĩ, coi như cùng lãnh đạo ăn cơm để xoa dịu tâm hồn của anh.

Lúc chờ đèn giao thông, Bùi Tấn hỏi Phó Nhiêu thích ăn gì, Phó Nhiêu thuận miệng nói thích ăn hải sản.

Bùi Tấn nhìn cô thật sâu: “Dạ dày không thoải mái mà ăn hải sản?”

Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn chở cô đến nhà hàng hải sản ngon nhất thành phố.

Phó Nhiêu chỉ thuận miệng nói, căn bản không ngờ Bùi Tấn thật sự nghiêm túc, khi đi theo anh đến tầng cao nhất của một nhà hàng xoay (revolving restaurant), chân cô không khỏi mềm nhũn ra.

Cô luôn thích ăn hải sản, cửa hàng hải sản nào trong thành phố nổi tiếng Phó Nhiêu cũng rất rõ, cửa hàng này chính là nơi Phó Nhiêu muốn tới nhất nhưng cũng không dám tới.

Nghe nói một con tôm bất kì nào đó cũng phải trên một vạn tệ.

Phó Nhiêu đi đến cửa, không nhịn được mà lui về sau, bám cửa thang máy không chịu đi lên.

“Thầy Bùi, em hơi khó chịu, hay là chúng ta đừng ăn hải sản nữa nhé?”

Bùi Tấn lấy lại bình tĩnh, tách từng ngón tay cô ra, đẩy người vào trong.

“Tôi đã kêu người đưa thuốc đến cho em.”

Phó Nhiêu: “...”

Một mùi thơm mê người bay vào chóp mũi.

Thôi vậy, cứ mạnh dạn tiêu của anh một bữa vậy.

Chọn một vị trí gần cửa sổ, Bùi Tấn đưa thực đơn cho Phó Nhiêu, mình thì mở máy tính bảng xử lý công việc.

Phó Nhiêu che giấu lương tâm gọi mấy món hải sản mình thích ăn.

Bùi Tấn sau đó lại gọi thêm mấy món.

Tôm hùm cực lớn vừa lên bàn, Phó Nhiêu hăng hái bừng bừng, làm gì có chút nào dạ dày không thoải mái, ngược lại là ăn đến cả người đổ mồ hôi, bệnh cảm cúm nhẹ kia cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Cuối cùng, nhìn mấy món đồ ăn vẫn chưa ăn hết, cô sờ sờ cái bụng tròn vo, bộ dáng đáng thương hỏi Bùi Tấn:

“Thầy Bùi, ta có thể đóng gói mang về hay không?” Sợ Bùi Tấn không đồng ý, lại nghiêm túc bổ sung: “Tiết kiệm lương thực là mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa, thầy thân là giáo sư, phải làm gương tốt.”

Bùi Tấn không nhịn được, thấp giọng nở nụ cười, mọi thất vọng và ảo não về chuyện không mang thai đều bay sạch.

“Em vui là được.”

Phó Nhiêu xách hai bên mấy hộp hải sản, hết sức phấn khởi đi theo Bùi Tấn ra khỏi nhà hàng.

Lúc đưa cô đến cửa nhà, Bùi Tấn nhịn không được nhắc nhở một câu:

“Ăn ít hải sản một chút.”

Nói thì là như vậy nhưng cứ cách một ngày lại bảo trợ lý đưa đồ hải sản ăn khuya cho Phó Nhiêu, tuy rằng điều đó cũng không làm cho cô cảm thấy quá đỗi phấn khích.

Cật nhân chủy đoản(*), sau khi ăn liền ba bữa khuya hải sản, Phó Nhiêu nhịn không được ghi chú lại cú điện thoại xa lạ lần trước, sau đó thấp thỏm gọi qua.

(*) Cật nhân chủy đoản: có nghĩa là nếu chấp nhận sự trợ giúp hoặc nhận được lợi ích từ người khác thì bạn sẽ có sự phụ thuộc hoặc thiên vị nhất định vào lời nói và việc làm của người đó, khó giữ được sự công bằng, nguyên tắc khi nói và làm việc.

Bùi Tấn bắt máy rất nhanh, vừa mở loa ngoài vừa ký tên vào văn kiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-184.html.]

“Có chuyện gì vậy?”

Phó Nhiêu có chút khẩn trương, nắm điện thoại di động trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi:

“Thầy Bùi, hải sản ăn rất ngon, cám ơn thầy...”

Bùi Tấn ký xong một phần văn kiện đưa cho trợ lý, nghe xong lời này của cô thì cười cười, cầm điện thoại di động lên, đặt ở bên tai, tựa vào ghế xoay, nhìn về phía bờ biển:

“Còn thích ăn gì nữa?”

Phó Nhiêu mở to hai mắt với vẻ mặt nghi ngờ: “Em thích gì thầy liền mua cho em sao?”

Bùi Tấn cong cong môi: “Đúng…”

Phó Nhiêu ngồi thẳng người: “Thầy Bùi, trong chớp mắt thầy tốt đến mức em cũng có chút không nhận ra thầy, đây là thầy Bùi người luôn tính toán chi li sao?”

Bùi Tấn nhịn không được cười, ấn ấn mi tâm: “Tôi tính toán chi li lúc nào?”

Phó Nhiêu vốn định nói đùa một chút mà lại bị anh xoáy vào thật sâu, nhưng khi nghĩ tới vấn đề này có chút mờ ám thì liền dừng lại.

“Không có gì, là em lòng dạ hẹp hòi, trách lầm thầy Bùi.”

Lúc này khóe môi Bùi Tấn cười càng sâu, ánh mặt trời đầu thu ấm áp đẹp mắt chiếu vào xuyên thấu qua cửa sổ sát đất.

Anh rất ít khi thoải mái như thế này, bắt đầu từ khi nào mà việc nghe được giọng nói của cô lại là chuyện khiến anh vui vẻ như vậy...

“Ngoại trừ hải sản, còn thích ăn cái gì?” Anh lại nói: “Lần trước em giúp ông nội tôi làm châm cứu, tôi vẫn chưa cảm ơn em.”

Phó Nhiêu nhớ tới việc này, liên tục gật đầu: “Vậy em không khách khí đâu.” Sau đó cô nói liên tiếp những món mình thích ăn.

Vẫn là món ăn vặt.

Bùi Tấn vừa nghe vừa ghi nhớ, nhân tiện gửi cho trợ lý.

Ba ngày kế tiếp, Phó Nhiêu liên tục nhận được đồ ăn vặt yêu thích mà Bùi Tấn mua cho cô.

Lúc nhàm chán lướt điện thoại di động, cô đã phát hiện có lời mời kết bạn mà mình không để ý đến từ bảy ngày trước.

Phó Nhiêu mở ảnh đại diện của người đó ra, là một kí hiệu, cô không nhận ra đó là ai, đang muốn xóa bỏ, bỗng nhiên nhớ tới kí hiệu này hình như là logo của tập đoàn Tấn Vanh, nick name là viết hoa ghép âm “PEI”, ý thức được người này rất có thể là Bùi Tấn thì lập tức đồng ý kết bạn.

Nhìn hộp thoại do dự không muốn gửi lời chào hỏi qua.

Bùi Tấn gửi tin nhắn đầu tiên bằng tin nhắn âm thanh.

“Ngày mốt ông nội tôi phải ra nước ngoài một chuyến, có thể mời em đi cùng không? Em muốn nhận tiền công là bao nhiêu thì có thể ra giá?”

Phó Nhiêu lập tức trả lời tin nhắn:

“Đi đâu? Bao nhiêu ngày? Dự án của chúng ta còn chưa kết thúc, em có thể xin nghỉ không?”

Bùi Tấn gọi điện thoại tới.

“Nhiêu Nhiêu, hạng mục của các em đã đến cuối kỳ vì vậy có thể không cần em cũng được, tôi nói với AK một chút là được.”

Một khoảng thời gian dài không gặp, bây giờ chợt nghe được giọng nói của anh, đột nhiên cảm thấy, giọng nói của anh rất dễ nghe, còn mang theo chút từ tính.

Phó Nhiêu nghĩ ngợi: “Em suy nghĩ một chút.”

Bùi Tấn cũng không cưỡng cầu.

Đến buổi tối, bà nội gọi điện thoại tới cho cô, hỏi cô gần đây có rảnh hay không, có thể xin nghỉ một tuần, cùng ông nội Bùi đi nước ngoài một chuyến hay không.

Bà nội đã nói vậy thì Phó Nhiêu chỉ có thể đồng ý.

Ngày xuất phát, Bùi Tấn phái tài xế tới đón cô, đến sân bay, lên máy bay tư nhân của Bùi Tấn, cô nhìn chung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng của ông cụ.

“Ông nội thầy đâu?”

Bùi Tấn chậm rãi khép máy tính lại, mặt không đổi sắc nói:

“Lúc ông nội sắp đi thì lại xảy ra chút tình huống khẩn cấp, có thể ông phải đi Paris muộn hai ngày.”

Thấy Phó Nhiêu nhíu mày, Bùi Tấn đem lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt nói ra:

“Đúng rồi, gần đây vừa vặn là tuần lễ thời trang Paris, em là người tư vấn, nhất định phải hiểu rõ các thương hiệu lớn trong và ngoài nước, nếu như em sẵn lòng, tôi sẽ giới thiệu em làm quen với mấy vị tư vấn cấp cao.”

Ánh mắt Phó Nhiêu từ từ sáng lên: “Có làm phiền thầy không?”

Bùi Tấn từ tốn cười cười: “Sao có thể? Em làm trợ lý cho tôi là được.”

Khi đến Châu Âu, Bùi Tấn thật sự coi Phó Nhiêu là trợ lý, mang theo Phó Nhiêu tham gia đủ các loại cuộc họp hội nghị thượng đỉnh tài chính, Phó Nhiêu học rất nhanh, chủ động giúp anh chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp, sự hiểu biết về thế giới kinh doanh đã lên một tầm cao mới.

Khi rảnh rỗi, Bùi Tấn lại dắt cô đi tham gia các cuộc triển lãm di tích văn hóa và hội nghị thời trang. Lấy cớ là đi mua đồ cho em gái, lừa cô mua cho chính cô rất nhiều quà.

Cho đến khi cô túi lớn túi bé ngồi trên máy bay trở về, cô chợt hỏi:

“Thầy Bùi, ông nội đâu?” Bảy ngày này quá sức bận rộn nên đến tận bây giờ cô mới nhớ ra nhiệm vụ ban đầu của mình.

Bùi Tấn đang uống trà, đột nhiên cô hỏi khiến anh bị sặc ho khan vài tiếng.

“Ông nội nghe nói chỉ có hai chúng ta đi cùng nhau nên ông không tới nữa…”

Phó Nhiêu dù có ngốc đến đâu, cô cũng tỉnh táo lại, ngồi dựa vào ghế đơn thoải mái, nhìn những đám mây trôi bồng bềnh ngoài cửa sổ, mím môi không nói nữa.

Im lặng một lát, cô liếc nhìn những hộp quà sang trọng, tức giận nói: “Thầy Bùi, em không cần những thứ quà này…”

Bùi Tấn đặt tách trà xuống, đi tới, vịn vào hai bên thành ghế, cúi người xuống nhìn chằm chằm vào cô:

“Tôi mua những món quà này là để tặng cho người con gái mà tôi thích, vậy sai chỗ nào sao?”

Phó Nhiêu nghe xong những lời này, khuôn mặt lập tức nóng lên, tim đập thình thịch khiến lồng n.g.ự.c giống như muốn nổ tung.

Ánh mắt anh như muốn đốt cháy người khác cùng với hành động ép chặt cô trên ghế khiến cô không còn đường nào trốn thoát.

Anh làm sao có thể thích cô chứ?

Anh giỏi như vậy, ưu tú như vậy, chính là người đàn ông đứng trên đỉnh cao danh vọng.

Còn cô thì cái gì cũng không phải.

“Thầy Bùi, em biết là thầy bởi vì đêm đó… đêm đó là em không tốt…”

Bùi Tấn duỗi tay, áp lên đôi môi ấm mềm của cô, không cho cô nói nữa.

“Nhiêu Nhiêu, lòng tôi luôn rất áy náy…”

Phó Nhiêu nghe vậy, đôi mắt đỏ hoe, không dám nhìn anh…

Ánh mắt Bùi Tấn ấm áp, hàm chứa ý cười: “Đêm đó quán bar nhiều đàn ông như vậy nhưng em lại chọn tôi, như vậy có phải là, em cũng có ý với tôi không? Em đừng vội từ chối, suy nghĩ kĩ một chút được không?”

Đêm đó, người phụ nữ nhỏ trước mặt mặc áo khoác ngoài, say khướt, chớp chớp đôi mắt hồ ly quyến rũ, tìm thấy anh trong đám ĐSu đó chạy thẳng về phía anh.

Bùi Tấn mang theo tự tin, ngắm nhìn biểu cảm ngại ngùng của Phó Nhiêu.

Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ không biết từ lúc nào đã nằm trong tim anh bày ra vẻ mặt vô cùng quẫn bách, ngập ngừng đáp:

“Thầy Bùi, đêm đó, em chọn thầy là vì… đại khái là vì dung mạo của thầy, rất giống với người em thích hồi nhỏ…”

Thì sắc mặt Bùi Tấn lập tức thay đổi, dường như có thứ gì đó trong tim anh vừa vỡ nát.

Sau đó bảy tám ngày, Phó Nhiêu không nhận được bất cứ tin tức gì từ Bùi Tấn.

Người kiêu ngạo như Bùi Tấn, sẽ không đi tìm cô nữa.

Sự việc này dần dần bị cô ném ra sau đầu.

Hạng mục AK kết thúc, công ty tư vấn Kim Hòa tặng Phó Nhiêu một cành ô liu, chỉ đợi đến khi cô tốt nghiệp liền chính thức kí hợp đồng lao động với cô.

Phó Nhiêu trở về trường học chuyên tâm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.

Cô không đến lớp của Bùi Tấn, không phải không muốn mà vì không dám nên chỉ có thể im lặng nghe bài giảng qua băng ghi âm.

Gần đến cuối kì, trong lòng cô hơi thấp thỏm.

Hi vọng Bùi Tấn đừng công báo tư thù mà sẽ để cô thuận lợi tốt nghiệp.

Mấy ngày này tâm trạng Bùi Tấn tồi tệ hơn bao giờ hết.

Chẳng có người đàn ông nào có thể chấp nhận mình là chiếc lốp dự phòng.

Mấy ngày trước Bùi Tấn quyết không nhắc đến Phó Nhiêu, cũng không muốn nhớ đến cô, ông nội hỏi hai người họ hẹn hò thế nào nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh băng của anh.

Sau này anh càng nghĩ lại càng không vượt qua được.

Cuối cùng thì cũng vì người phụ nữ mà anh để ý đó, anh không cam tâm phái người đi điều tra quá khứ của Phó Nhiêu.

Lần điều tra này đã khiến anh kinh ngạc một phen.

Anh và Phó Nhiêu vậy mà lại từng học cùng một trường.

Anh lớn hơn Phó Nhiêu mười tuổi, đáng lẽ không thể gặp được, chỉ là anh đột nhiên nhớ tới, có một năm anh học đại học về nước, mấy người bạn tốt cùng nhau hẹn đến trung học cơ sở chơi bóng rổ.

Trời tối mới tan cuộc, lúc đi ngang qua ngõ nhỏ phía sau trường học, gặp phải một đám côn đồ bắt nạt một cô bé, anh không nói hai lời xông lên đánh người, còn gọi cảnh sát mang người đi, cảnh cáo đối phương lần nữa, nếu như lại thấy bọn họ bắt nạt cô bé kia thì ngay lập tức đưa bọn họ đi Châu Phi đào mỏ.

Bây giờ nhớ lại một chút, cô bé kia mặt mày linh động, có một đôi mắt hạnh ngấn nước, vừa thanh tú vừa đáng yêu.

Chẳng lẽ là Phó Nhiêu?

Vừa nghĩ tới, người mà Phó Nhiêu thầm mến cũng có thể là mình.

Bùi Tấn rốt cuộc không ngủ được, vội vàng bật dậy, lái xe tới nơi Phó Nhiêu thuê.

Để tiện đến Kim Hòa thực tập, Phó Nhiêu đã thuê phòng ở khu phố cổ trung tâm thành phố. Ban đầu cô và bà nội ở chung trong nhà ở nhân viên, sau đó bà nội tìm được một người bạn nên cô nhất quyết dọn ra ngoài sống. Bà nội cho cô một quyển sổ tiết kiệm, hơn nữa tiền cô kiếm được cũng coi như đủ tiền đặt cọc. Cô dự định chờ sau khi ổn định công việc thì sẽ mua cho mình một căn nhà nhỏ.

Hôm nay cuối tuần, cô hẹn người môi giới cùng đi xem mấy căn nhà nên trở về muộn.

Trời đổ mưa, thấm ướt áo sơ mi, làm lộ ra dáng người tuyệt đẹp của cô.

Trên đường cô gặp hai gã say rượu, theo đuôi Phó Nhiêu không buông.

Phó Nhiêu xoay người chạy ra ngoài phố đông người.

Vừa chạy, đột nhiên đụng vào n.g.ự.c một người, chỉ thấy người nọ ấn cô vào trong n.g.ự.c một cái, nhấc chân đá mạnh vào tên say rượu đuổi theo cô, hai gã say rượu nhìn thấy Bùi Tấn thì hoảng sợ, vội vàng xoay người chạy trốn.

Bùi Tấn tính tình tàn nhẫn, gọi người tới đánh hai gã say rượu đến nửa sống nửa c.h.ế.t sau đó đưa bọn chúng đến cục cảnh sát.

Trên đường đi, Bùi Tấn ôm Phó Nhiêu ướt sũng vào trong ngực, ngồi ở ghế sau ô tô, ngay cả khi cảnh sát muốn ghi chép thì cũng chủ động đến ô tô ven đường hỏi.

Phó Nhiêu quả thật rất sợ, cô từ nhỏ không cha không mẹ, bà nội lại vô cùng bận rộn, lúc đi học, rất ít người đưa đón. Cô quá xinh đẹp nên bị người ta chặn lại rất nhiều lần, thẳng đến một lần bị côn đồ vây quanh, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, là một anh trai cao lớn cứu cô, anh trai đó không chỉ đưa đám côn đồ đến cục cảnh sát mà còn nói những lời đe doạ rất tàn nhẫn. Đám côn đồ kia đều là những kẻ thích ăn h.i.ế.p kẻ yếu nhưng lại rất sợ những người mạnh hơn mình. Khi nhìn thấy người của cục cảnh sát cúi đầu khom lưng với anh trai đó thì biết là người không thể đụng vào, về sau bọn chúng đều cho rằng cô được anh trai kia yêu thích nên không dám bắt nạt cô nữa, thậm chí nhìn thấy người khác bắt nạt cô còn có thể đứng ra bảo vệ.

Cấp hai Phó Nhiêu chính là dựa vào anh trai đó mà vượt qua yên ổn.

Cô gái tâm tư tinh tế, luôn đặt người đàn ông đã cứu mình ở trong tâm khảm.

Mặc dù cách nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn mơ hồ nhớ rõ khuôn mặt của anh trai kia.

Đêm đó say rượu, lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Tấn, ma xui quỷ khiến cô liền đi về phía anh.

“Thầy Bùi, sao thầy lại tới đây?”

Phó Nhiêu rúc vào trong lòng anh, không dám ngẩng đầu.

Bùi Tấn ý bảo trợ lý đóng cửa xe lại rồi khoác áo lên người Phó Nhiêu, ôm cô chặt hơn.

Lịch sử tái diễn, người phụ nữ nhỏ trong lòng gắt gao dán sát vào anh, sợ tới mức run lẩy bẩy, đôi mắt ướt sũng ngước lên, muốn nhìn anh nhưng hình như lại không dám, rồi lặng lẽ cụp mắt xuống, giống như tiểu hồ ly, rất hấp dẫn người khác.

Bùi Tấn cũng không muốn dùng chút ân tình kia để trói buộc cô, anh không nói lời nào.

Nước mắt Phó Nhiêu rơi xuống, cô tựa vào n.g.ự.c anh: “Em xin lỗi…”

Nếu như không phải anh, đêm nay không biết cô sẽ gặp phải chuyện gì.

Cô cũng biết, lời nói lần trước đã làm tổn thương đến anh.

“Đừng suy nghĩ nhiều, đừng sợ, tôi sẽ không để cho người ta tổn hại đến em, tất cả những người muốn làm hại em, tôi đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá thật đắt.” Đáy mắt Bùi Tấn hiện lên một tia sắc bén.

Bùi Tấn mang theo Phó Nhiêu đi tới một khu nhà cao cấp ở trung tâm thành phố.

Phó Nhiêu mắc mưa, anh sợ cô bị cảm lạnh bèn dẫn cô vào phòng tắm.

Sau khi tắm nước nóng, tâm tình Phó Nhiêu tốt lên không ít, nỗi sợ hãi giảm đi và thay vào đó là sự ngượng ngùng.

Quấn kỹ khăn tắm đi ra vì cô không có mang theo quần áo bên người, cũng không thể khỏa thân mà đi ra ngoài được.

Phó Nhiêu đứng trước cửa phòng tắm rất lâu, khó có thể mở miệng.

Bùi Tấn tắm rửa xong đi ra, thoáng nhìn Phó Nhiêu nhăn nhó trước cửa phòng tắm thì đi tới:

“Có chuyện gì vậy?”

Phó Nhiêu mím môi, quấn chặt áo tắm, tủi thân nhìn anh: “Thầy Bùi, em không có quần áo mặc...”

Hai má cô bị hơi nước trong phòng tắm làm nóng hồng như ráng chiều, đôi mắt to đen như mực, giống như bị bịt kín một tầng hơi nước, anh nhìn cô một cái nhịn không được mà mềm lòng.

Ánh mắt đảo xuống dưới áo choàng tắm màu trắng, một đôi chân ngọc trắng nõn, giẫm vào dép lê, bộ dáng rất đáng thương.

Bùi Tấn bật cười: “Em chờ một chút.”

Anh đi đến phòng thay đồ chọn một cái áo dài nhất đưa cho Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu miễn cưỡng vươn nửa tay từ trong áo choàng tắm, nhận lấy, cụp mắt, nói tiếng nhỏ như muỗi kêu:

“Quần áo lót cũng không có...”

Loading...