Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:28
Lượt xem: 66
Vương Vân Chi hết sức chăm chú trợ giúp Phó Nhiêu châm cứu, thỉnh thoảng lộ ra vẻ tươi cười tự hào.
Suốt hai tiếng đồng hồ, cộng với một loạt kỹ thuật xoa bóp, khi kết thúc, kinh mạch của ông Bùi dường như đã được khai thông, ông nằm ở đó luôn miệng nói “Thoải mái, thoải mái...”
“Giáo sư Vương, cháu gái nhỏ của ngài lớn lên xinh đẹp, thủ pháp lại càng xuất sắc.”
Vương Vân Chi cười gật đầu: “Không giấu gì ông, con bé thật đúng là niềm tự hào của tôi.”
Ông lão tựa vào ghế nằm nghỉ ngơi, nhịn không được mà hỏi thăm tình hình Phó Nhiêu:
“Con bé bao nhiêu tuổi rồi, có bạn trai chưa?”
Phó Nhiêu ở trong phòng rửa tay, nghe xong lời này, nhịn không được nói thầm một câu “Lão bát quái”.
Bùi Tấn im lặng không lên tiếng liếc mắt nhìn Phó Nhiêu.
Vương Vân Chi cười ha hả lắc đầu: “Còn nhỏ, năm nay hai mươi hai, còn chưa tốt nghiệp, không vội, để cho con bé chơi đùa một chút, hai năm nữa thì có thể”.
Ông nội liếc mắt nhìn cháu mình một cái với vẻ thâm sâu khó dò, lời đến miệng rồi nhưng lại nuốt trở lại.
Bùi Tấn năm nay ba mươi hai, lớn hơn người ta mười tuổi, Vương Vân Chi lại không vội, hiển nhiên là lặng lẽ âm thầm từ chối hắn.
Đến tuổi bọn họ thì chỉ cần nghe tiếng đàn là biết được nhã ý.
Lời đã nói xong cơ bản liền hiểu rõ.
Ông nội cười híp mắt nói: “Quả thật là còn nhỏ, đúng rồi, Bùi Tấn, con lớn tuổi, sau này có chuyện gì thì giúp Tiểu Nhiêu một chút, xem như giúp ông nội báo đáp con bé.”
Bùi Tấn đồng ý: “Vâng.”
Phó Nhiêu thay quần áo xong, từ trong phòng đi ra, tùy ý đeo balo lên người:
“Bà nội, cháu về trước đây, ông nội, bảo trọng.”
Phó Nhiêu chào hỏi, cũng không nhìn Bùi Tấn một cái, đẩy cửa rời đi.
Ông nội là người tinh ý, từ thái độ thờ ơ của Phó Nhiêu thì thật đúng là không có cảm tình với Bùi Tấn.
Bùi Tấn là một tay ông nuôi lớn, ông biết rất rõ tiểu tử này được giới trẻ yêu thích đến mức nào, đây là lần đầu tiên có một cô gái không thích anh.
Ngạc nhiên nha.
Buổi tối trở lại biệt thự Bùi gia, tinh thần ông nội sảng khoái, giống như một lần nữa sống lại, nhịn không được khen Phó Nhiêu tận trời.
“Tấn Nhi à, không phải ông nội đã nói cô gái này quả thật không tệ, muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, con có nên suy nghĩ một chút không?”
Bùi Tấn chậm rãi ăn xong bữa tối, dùng khăn ướt lau miệng, ngay cả mắt cũng không nhìn ông nội, lên lầu về thư phòng tăng ca.
Ngày hôm sau là thứ Sáu, đã đến lúc dự án AK tiến hành báo cáo giai đoạn một.
Sáng sớm Phó Nhiêu chạy tới cao ốc AK, đúng vào giờ cao điểm đi làm, thang máy chật như nêm cối.
Thang máy ting một tiếng rồi dừng lại, bên trong truyền đến một giọng nói: “Có thể vào thêm một vài người.”
Mọi người lập tức xông vào thang máy, Phó Nhiêu là thực tập sinh, đợi đến khi những người khác đi vào hết thì cô mới bước vào.
Cửa thang máy vừa khép lại, bề mặt gương phản chiếu rõ ràng một người.
Bùi Tấn!
Người đàn ông mặt mày thanh quý, tuấn tú, mang theo khí chất vương giả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Nhiêu quay đầu, tất cả mọi người liều mạng chen vào trong góc, chỉ để lại một mình Bùi Tấn chiếm vị trí chính giữa, mà cô là người duy nhất sóng vai đứng thẳng với anh.
Thì ra đây là thang máy của tổng giám đốc.
Yếu ớt lui về phía sau một bước.
Ánh mắt anh nhàn nhạt rơi xuống người Phó Nhiêu, khi nhìn thấy đôi mắt nhỏ của cô đang đảo quanh, không biết cô đang định làm gì, anh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cong khóe môi, nới lỏng cúc áo trên cổ, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Phó Nhiêu chú ý tới động tác nhỏ của Bùi Tấn, âm thầm hừ hừ.
Đúng lúc này, thang máy chậm rãi dừng lại, n.g.ự.c Phó Nhiêu bỗng nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn:
Theo bản năng che miệng: “Ưm...”
Động tĩnh quá mức đột ngột, khiến mọi người nhất thời nhìn qua.
Lông mi Phó Nhiêu run rẩy, lại cảm thấy buồn nôn, không nhịn được mà bám chặt vào cửa thang máy.
Bùi Tấn theo bản năng đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy.
Thang máy vào lúc này dừng hẳn, đưa Bùi Tấn lên tầng cao nhất trước.
Mắt thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, trợ lý giơ tay chặn cửa, chờ anh đi trước, bước chân Bùi Tấn trở nên chần chờ, u ám liếc Phó Nhiêu một cái.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong giây lát giữa không trung.
Một ý nghĩ khó tin và đáng sợ đồng thời dâng lên trong lòng.
Tim Phó Nhiêu đập như trống, hai má phiếm hồng, sau khi sự khó chịu từ từ biến mất thì còn lại là vẻ mặt tái nhợt.
Bùi Tấn khó khăn xoay tầm mắt, sải bước ra ngoài.
Sự tương tác của hai người diễn ra trong khoảnh khắc. Trong mắt người khác chỉ là Phó Nhiêu cảm thấy không khỏe, chủ tịch hội đồng quản trị trụ sở chính tỏ ra lo lắng.
Phó Nhiêu ôm ngực, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, dần dần ngăn cách bóng dáng cao lớn kia, cô chỉ nghe thấy ting một tiếng, lòng cô hoàn toàn rơi xuống đáy.
Mất hồn mất vía trở lại văn phòng, đầu óc Phó Nhiêu rối bời, thấy đồng nghiệp trong văn phòng đều đang ngay ngắn trật tự bận rộn, cô tìm cái cớ để chạy tới nhà vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-183.html.]
Cơ thể mảnh khảnh dựa vào vách tường, trượt xuống từng chút từng chút một.
Đã hơn một tháng rưỡi trôi qua kể từ đêm đó, theo lý thì đã nên sớm có phản ứng.
Cô cố gắng tìm kiếm những đoạn ngắn trong trí nhớ, tìm kiếm chứng cứ anh mang bao cao su, nhưng dường như không nhớ ra được bất cứ cái gì.
Đúng rồi, không phải cô đã uống một viên thuốc tránh thai khẩn cấp rồi sao?
Những thứ này không phải là trọng điểm, trọng điểm là, cô quả thật đã lâu không có kinh nguyệt.
Chu kỳ kinh nguyệt của Phó Nhiêu khác với người bình thường, chu kỳ của cô là hai tháng.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này bận rộn hạng mục AK nên cô căn bản đã quên mất chuyện kinh nguyệt.
Nhịn không được đưa tay đè lên cổ tay.
Đáng tiếc, tim cô đập nhanh đến mức cô không thể cảm nhận được chính xác.
Phó Nhiêu buông tay ra, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, điện thoại đột ngột vang lên.
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn, là số lạ, lập tức tắt máy.
Lại gọi đến, cô lại tắt máy.
Lần thứ ba, Phó Nhiêu do dự một chút rồi bắt máy:
“Ai vậy?” Ngữ khí cực kỳ không có ý tốt.
Bên kia dừng lại một lúc, sau đó một giọng nói dịu dàng khàn khàn vang lên:
“Là tôi…”
Tiếng lòng Phó Nhiêu hoàn toàn đứt đoạn, hốc mắt không nhịn được phiếm hồng, mũi giật giật.
Bùi Tấn nghe được giọng nói nghẹn ngào của cô, trái tim lập tức mềm nhũn, trở nên có vài phần bối rối:
“Đừng sợ, tôi nhất định sẽ giải quyết vấn đề này...”
Anh vịn bàn làm việc đứng lên, vừa cầm lấy chìa khóa xe, vừa đi ra ngoài:
“Bây giờ em đi thang máy xuống, tôi chờ em ở ga ra.”
Phó Nhiêu hoảng hốt, nước mắt tràn mi, gào lên một tiếng: “Em không đi!”
Giống như là vì trốn tránh, cô dứt khoát trốn vào trong WC, ôm điện thoại di động, khóc nghẹn.
Bùi Tấn dừng bước ở cửa, tim lập tức như thắt thành bánh quẩy, chậm rãi dỗ dành:
“Không sợ, Nhiêu Nhiêu không sợ, tôi nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng, em đang ở đâu, tôi tới tìm em!”
“Không cần!”
Phó Nhiêu ngồi xổm, hoảng hốt cùng hối hận đan xen trong đầu, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, ào ào rơi xuống, nấc lên giống như chim non sợ hãi.
Tiếng khóc đứt đoạn xuyên qua điện thoại di động xuyên vào màng nhĩ, từng chút từng chút thấm vào, thắt chặt trái tim anh.
Lồng n.g.ự.c anh nghẹn lại, không phải vì có thể đột nhiên có con mà là vì anh đã đẩy một cô gái vào thế bị động như vậy, anh cáu kỉnh cởi cà vạt ném lên ghế sofa, trợ lý gõ vang ở cửa, anh lạnh giọng quát: “Đi ra ngoài!”
Nhưng cầm điện thoại lại càng chặt, hạ giọng thuyết phục:
“Nhiêu Nhiêu, em nghe tôi nói, em là một cô gái rất thông minh rất lý trí, em đừng rối, chỉ là khó chịu một chút phải không?” Ngữ khí anh khàn khàn như tơ lụa, chua xót nói: “Dù sao nếu thật sự có, cũng nên sớm có phản ứng.”
“Khi bệnh viện chưa đưa ra kết quả xác nhận thì chúng ta cũng đừng suy nghĩ nhiều, được không? Có lẽ đó chỉ là một báo động sai.... Ngoan, nghe lời, tôi đã xin nghỉ cho em, bây giờ em đi thang máy của tổng giám đốc đến ga ra, tôi sẽ đến ngay…”
Giọng nói của trầm ổn người đàn ông luôn có thể mang đến sự trấn an cho người khác.
Tại thời điểm như vậy, anh không lùi bước mà chủ động gánh vác, có thể coi là không quá cặn bã.
Trong lòng Phó Nhiêu dễ chịu hơn một chút.
Luôn phải đối mặt.
Sau khi hoảng loạn qua đi, Phó Nhiêu bình tĩnh lại, lau nước mắt, cúp điện thoại.
Bùi Tấn nhìn thoáng qua điện thoại di động, thở phào nhẹ nhõm, dặn dò trợ lý vài câu, lấy áo khoác bước ra ngoài.
Phó Nhiêu nhìn chằm chằm màn hình dần dần biến thành màu đen, sững sờ một hồi rồi tê dại đứng lên, cứng ngắc làm theo chỉ dẫn của anh từng bước một đi tới thang máy tổng giám đốc xuống ga ra.
Đưa mắt nhìn lên, trong ga ra chuyên dụng của tổng giám đốc có một chiếc xe trong phía Nam gara lóe sáng đèn, Phó Nhiêu bước tới, Bùi Tấn ngồi ở vị trí lái, đưa tay giúp cô đẩy cửa, ánh mắt lo lắng lướt qua gò má cô, dịu dàng nói: “Lên xe.”
Phó Nhiêu không dám nhìn anh, cứng nhắc ngồi lên.
Bùi Tấn thấy sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng cực kỳ khổ sở, khom lưng qua giúp cô thắt dây an toàn.
Hơi thở mát lạnh phả vào mặt.
Cơ thể Phó Nhiêu dán sát vào lưng ghế, ngửi thấy mùi cơ thể quen thuộc, nhịn không được nhắm mắt lại, cô nhớ tới đêm đó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Anh đưa mắt nhìn nước mắt trong suốt của cô gần trong gang tấc, hình ảnh lướt qua đáy mắt anh giống như thiên sứ ngã xuống nhân gian làm tim Bùi Tấn thắt lại, anh cách cô rất gần, chậm rãi nói:
“Đừng sợ, tất cả đã có tôi. Tôi sẽ tôn trọng em, tôi sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng.”
“Có vấn đề gì tôi cũng đều sẽ gánh vác cùng em.”
Phó Nhiêu nghe được giọng nói trịnh trọng của anh, trong lòng hiện lên một tia hoảng loạn, hô hấp của anh quá gần, bức người thật chặt, nhịn không được nghiêng mặt, cứng ngắc cười cười:
“Thầy đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ là báo động giả, thầy yên tâm, bất kể hoàn cảnh gì em cũng sẽ không quấn lấy thầy…”
Bùi Tấn lẳng lặng chăm chú nhìn cô một hồi, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, quay người về, thắt chặt dây an toàn, chậm rãi khởi động xe.