Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 181
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:24
Lượt xem: 67
Phó Nhiêu nhụt chí, trên mặt vẫn duy trì nụ cười gượng gạo, mờ ám đặt ly rượu lên miệng anh:
“Vậy tôi sẽ mang chuyện kĩ thuật anh không tốt nói ra ngoài.”
Bùi Tấn: “…”
Hơi thở dừng lại trong hai ba giây.
Đại khái là vô cùng tức giận.
Anh cười ra tiếng.
Đón lấy tất cả ánh mắt kinh ngạc tò mò, anh chậm rãi, giữ vững phong độ mà nhận lấy ly rượu của Phó Nhiêu, nhấp nhẹ một ngụm, ánh mắt băng giá nhìn cô, giọng nói trầm thấp, mang theo khinh miệt:
“Ba ngàn vạn, đừng dây dưa nữa.”
Phó Nhiêu dừng một chút, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, một cơn nóng giận dâng lên ngùn ngụt.
Đồ khốn, đồ c.h.ế.t tiệt!
Dựa vào ý chí cực lớn mà buộc mình không được phun ra những lời hay ý đẹp, duy trì thái độ đúng mực chậm rãi đứng dậy, từ kẽ răng rít ra một câu:
“Yên tâm đi, tôi cũng không muốn gặp anh.”
Đứng thẳng, duy trì nụ cười công nghiệp, cao giọng nói: “Cảm ơn Bùi tổng.”
Ngay lập tức, cô xoay người rời khỏi vị trí ghế chính, đi tới trước mặt Lương tổng.
“Lương tổng, Kim Hòa chúng tôi có thể tham gia đấu thầu chưa?”
Lương tổng giật mình thu hồi tầm mắt, mãnh liệt đánh giá Phó Nhiêu vài lần, chăm chú nhìn Phó Nhiêu và nói với vẻ kính nể: “Đương nhiên có thể.”
Phó Nhiêu lập tức rút bản kế hoạch dự án của Kim Hòa ra khỏi tay Dương San San, đưa cho Lương tổng: “Vậy chờ tin tức của ngài.”
Dùng ánh mắt ý hỏi Đàm Quân, có thể đi hay chưa.
Đàm Quân nhìn Phó Nhiêu vài lần với ý tứ không rõ, mang theo đoàn người rời khỏi hội trường.
Thẳng một mạch đến ga ra, không ai nói một lời, không khí trầm mặc có chút quỷ dị.
Sau khi lên xe, Phó Nhiêu khép hai chân ngồi trong góc, ước gì mình là không khí nhưng đôi mắt Đàm Quân lại cứ dán ở trên người cô, nhìn chằm chằm hơn nửa ngày mới bật ra một tiếng cười.
“Học cái này ở đâu?”
Phó Nhiêu nghe ra giọng nói oán trách của Đàm Quân, lắc đầu như trống bỏi: “Xin lỗi, Đàm tổng, em nhất thời nông nổi, sếp đừng trách em…”
Cũng không thể nói hết sự thật ra nên chỉ có thể giả ngốc.
Dương San San ngồi phía trước thò đầu ra, cười híp mắt nói: “Đàm tổng, sếp đừng tức giận, tuy rằng sếp khinh thường bộ dạng này nhưng công việc mà, dù sao cũng phải tùy cơ mà làm, chúng ta có tuyển thủ xuất sắc như Tiểu Nhiêu, cũng là một chuyện tốt.”
Phó Nhiêu nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, liều mạng lắc đầu.
Dương San San cười ha hả.
Lúc này Đàm Quân gõ mạnh vào trán Phó Nhiêu: “Sau này làm việc cho tốt, đừng có đi lệch đường!”
“Nhưng mà hôm nay em ghi một công lao, nếu như có thể thắng lợi trúng thầu, anh sẽ cho em chuyển lên nhân viên hợp đồng chính thức.”
Buổi tối mọi người tụ tập ăn cơm, Phó Nhiêu trở lại phòng trọ ngửa đầu ngủ, ngủ hai tiếng, bạn cùng phòng Hạ Linh gửi cho cô một tin nhắn âm thanh:
“Nhiêu Nhiêu, môn tự chọn của chị vẫn còn thiếu ba tín chỉ đúng không? Em đã đăng ký cho chị một khóa học do một giáo sư nổi tiếng của khoa Tài chính giảng dạy, chị không biết đâu, môn đó mọi người tranh nhau nảy lửa, em ngồi xổm canh đến mười hai giờ tối, đến khi hệ thống vừa mở ra liền ngay lập tức đăng ký hộ chị, sáng mai chín giờ, buổi học đầu tiên nhất định phải đến điểm danh, chị đừng đến muộn nha…”
Phó Nhiêu ảo não đặt đồng hồ báo thức, rồi xin Dương San San nghỉ, ngả đầu ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô thay trang phục sinh viên đại học, lưng đeo ba lô chạy đến trường.
Theo dòng người đi tới giảng đường lớn nhất của đại học H, đầu tiên là chiếm một chỗ rồi vội vàng đi toilet.
Từ toilet đi ra, cô gặp một đoàn người ở lối đi nhỏ.
Bùi Tấn mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái, âu phục quần dài được cắt may khéo léo tôn lên dáng người cao ráo của anh, trợ lý giúp anh xách cặp, hộ tống anh đến tận phòng học.
Sau khi Phó Nhiêu thấy rõ khuôn mặt kia thì cả người liền ngây ra như phỗng.
Không nhịn được mà mở đoạn chat với Hạ Linh ra, mở tấm hình ra xem.
Đại cương tài chính học, Bùi Tấn.
Sao lại đụng phải anh nữa rồi?
Đồ âm hồn bất tán!
Cùng lúc đó, Bùi Tấn cũng chú ý tới cô bởi vì trang phục của Phó Nhiêu hoàn toàn không giống với ngày hôm qua, lần đầu tiên anh không nhận ra, trong khoảnh khắc nghĩ đến cái gì đó, lập tức liếc Phó Nhiêu một cái, bước chân dần chậm lại.
Lúc này, anh nhếch khóe môi lạnh lùng, ném cho Phó Nhiêu một nụ cười khinh bỉ, ngẩng đầu bước vào phòng học.
Tiêu rồi…
Lần này cô hoàn toàn rơi xuống hố.
Phó Nhiêu hổn hển trở lại phòng học, nhịn không được liếc mắt nhìn vị trí chính giữa hàng thứ hai, yên lặng lau mồ hôi.
Cô yếu ớt, di chuyển đến chỗ ngồi, cúi đầu, vùi mặt vào sách giáo khoa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Suốt một tiết học, Bùi Tấn nói cái gì cô không nghe lọt một chữ nào, chỉ biết rằng các bạn học xung quanh phản ứng rất mãnh liệt, giống như idol mở off fan.
Hơn nữa mấy bạn học nữ bên cạnh, ánh mắt như sao nhìn chằm chằm Bùi Tấn, ánh mắt không dời đi một chút, thỉnh thoảng lại chụp mấy tấm ảnh, còn có người ghi âm lại từ đầu tới cuối.
“Thầy Bùi đẹp trai vãi, tôi có thể chọn được môn này đúng thực là tích đức tám đời!”
Phó Nhiêu không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu cứng ngắc hỏi cô bạn đó: “Khoa trương như vậy luôn hả?”
“Đương nhiên!” Nữ sinh nhìn giáo sư trẻ tuổi đứng trên bục giảng nói năng lưu loát nuốt nước miếng nói:
“Thầy Bùi là giáo sư trẻ tuổi nhất trường chúng ta, năm nay mới đặc biệt mời tới, cậu là ở khoa khác đúng không? Chưa nghe danh Bùi Tấn bao giờ hả?”
Nữ sinh căn cứ vào châm ngôn: “Tôi không cho phép có người không biết phong quang vĩ tích của Bùi tổng”, kịch liệt đem lý lịch của Bùi Tấn một lần tuôn ra hết.
Phó Nhiêu nghe xong, mặt đã xám như tro tàn.
Cô đây là xui xẻo mấy đời mới đụng phải anh?
Cái gì mà tay môi giới tài chính xuất chúng nhất phố Wall, dậm chân một cái giới tài chính trong nước đều phải chấn động ba lần, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tấn Vanh, gương mặt đại biểu cho nhan sắc trong giới kinh doanh… Mỗi một cái danh tiếng nện xuống đều có thể làm cho Phó Nhiêu hận không thể đào cái lỗ để mình chui vào.
Tập đoàn Tấn Vanh nổi tiếng ở trong nước, sản nghiệp trải rộng khắp toàn cầu, chủ yếu là Internet và tài chính. Các khoản đầu tư của tập đoàn trải rộng từ phim ảnh và truyền hình, khai thác mỏ, bất động sản, dịch vụ khách sạn và các ngành công nghiệp khác. Khoáng nghiệp AK hôm qua hình như là một công ty cổ phần của tập đoàn.
Chẳng trách mọi người nói rằng có thể quyết định sinh tử của Kim Hòa.
Hôm nay cô chọn phải lớp của anh, người đàn ông không ai bì nổi kia, anh nhất định cho rằng cô còn đang muốn dây dưa.
Nhớ tới đồng nghiệp trong công ty nhiệt huyết sôi trào chuẩn bị đấu thầu, Phó Nhiêu chỉ muốn chết.
Ngoại trừ hạng mục công ty thì cô còn một lý do không dám đắc tội Bùi Tấn.
Đây là học kỳ cuối cùng có thể học môn tự chọn, nếu không qua môn thì cô sẽ phải lùi ngày tốt nghiệp.
Hít vào, thở ra, thở ra lần nữa.
Không phải chỉ là xin lỗi thôi sao?
Đại nữ chủ của thời đại mới, co được dãn được.
Phó Nhiêu trấn tĩnh lại tinh thần, tập trung hết sức, chờ tiếng chuông tan học vang lên, chạy ra khỏi lớp với tốc độ nhanh như chớp và chờ ở chỗ Bùi Tấn phải đi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-181.html.]
Bùi Tấn từ phòng học đi ra, dọc theo lối đi nhỏ tới vị trí đỗ xe phía sau giảng đường.
Phó Nhiêu chạy đuổi theo anh, nhỏ giọng thành khẩn xin lỗi:
“Thầy Bùi, xin lỗi, thầy đại nhân không chấp tiểu nhân, xin đừng tính toán với em…”
Bùi Tấn dừng bước, quay đầu, thấy Phó Nhiêu mặc một chiếc áo T - shirt trắng, một chiếc quần jean bó sát người, khí chất sạch sẽ tươi đẹp, so với giai nhân công sở kiều diễm ngày hôm qua như hai người khác nhau.
“Sao thế? Đây là muốn quấn tôi đến biển cạn đá mòn?”
Phó Nhiêu nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ôm sách giáo khoa, không ngừng cúi đầu:
“Xin lỗi, ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm, xin thầy thứ lỗi, em là sinh viên năm tư của khoa y, em chỉ là thực tập sinh của Kim Hòa, xin thầy đừng bởi vì em mà làm khó bọn họ, bọn họ làm việc rất vất vả...”
“Liên quan gì đến tôi?” Người đàn ông lạnh lùng ngắt lời cô.
Phó Nhiêu hít sâu một hơi, không dám nhìn mặt Bùi Tấn, ánh mắt dừng ở giày da thủ công bóng loáng trên chân anh, trong đầu không hiểu sao nhớ tới đêm đó, cô say rượu mơ mơ màng màng bò lên người anh, duỗi chân cọ xát giày da của anh từng chút một.
Nỗi xấu hổ dâng lên trong lòng, nén giận cúi đầu:
“Xin thầy Bùi yên tâm, em sẽ không xuất hiện ở lớp học của thầy nữa, em sẽ nhờ bạn học ghi âm bài hộ rồi ở ký túc xá tự học là được, bài tập thầy giao em cũng sẽ hoàn thành đúng hạn, kính xin thầy đừng chấp nhặt em…”
Giọng nói của Phó Nhiêu ngày càng nhỏ xuống.
Bùi Tấn im lặng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhếch khóe môi:
“Vừa nói sẽ không quấn lấy tôi, mà giờ lại theo đuôi không buông? Đây là kế hoạch của em sao? Tôi dựa vào đâu để tin em?”
Phó Nhiêu: “...”
Hai má nhất thời nóng bỏng như ráng chiều, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, liên tục gật đầu:
“Vâng, em đi ngay đây, xin thầy ưng thuận, xin đừng công báo tư thù...”
Không phải là vì câu nói đó mà gây ra chuyện sao?
Được, bà đây nhận thua!
“Thầy Bùi, thật sự là, kỹ thuật của thầy rất điêu luyện…”
Nói xong, xung quanh yên tĩnh ba giây, đỉnh đầu dường như có ba con quạ đen bay qua.
Phó Nhiêu hận không thể cắn lưỡi mình.
Không để ý Bùi Tấn có sắc mặt gì, cô liền ôm sách giáo khoa, xoay người, đi nhanh như một cơn gió.
Một mạch chạy về ký túc xá, Phó Nhiêu vùi mặt vào trong chăn.
Bạn cùng phòng Hạ Linh lột cô ra khỏi chăn, đưa giao diện điện thoại đến trước mặt cô:
“Phó đại mỹ nữ, đừng nói rằng người trong hình là chị nhé?”
Phó Nhiêu nhìn chằm chằm điện thoại di động ba giây.
Một tiêu đề bắt mắt đập vào mắt:
“Hoa khôi cao lãnh khoa y quỳ xuống tiếp cận giáo sư mới được mời về…”
Phó Nhiêu mặc áo T - shirt màu trắng, vẻ mặt tươi cười quyến rũ động lòng người, vẻ mặt lấy lòng cúi đầu, còn thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu với hắn.
Mấy chữ “quỳ xuống tiếp cận” thật đúng là không ngoa.
Phó Nhiêu ngoài cười nhưng trong không cười trả lời Hạ Linh: “Không sai, là chị.”
“Trời ạ, chị thật sự thích giáo sư Bùi? Chị có biết người phụ nữ trước kia theo đuổi thầy ấy giờ ở đâu không?”
“Chuyển gạch ở châu Phi...”
Hạ Linh ném điện thoại đi, chân thành nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiêu:
“Chị này, nghe em, chúng ta muốn loại đàn ông nào mà không có, nhưng loại này thì đừng suy nghĩ... Chị đừng nghĩ thầy Bùi là giáo sư trường chúng ta đặc biệt mời tới mà hãy nghĩ thân phận chân chính của thầy chính là lão tổng của tập đoàn Tấn Vanh, ngồi vững vàng trong giới tài chính. Cách đây không lâu, con gái của người tỷ phú giàu nhất nhất bày tỏ tình yêu của mình một cách công khai trên weibo nhưng giáo sư Bùi đã phớt lờ cô ta, năm ngoái Tam Kim ảnh hậu tại lễ từ thiện muốn cùng thầy Bùi chụp ảnh chung nhưng lại bị trợ lý trực tiếp từ chối…”
“Nhiêu Nhiêu, em thật sự lo lắng, sáng mai em còn có thể nhìn thấy chị còn sống hay không...” Hạ Linh nước mũi nước mắt tèm lem tận tình khuyên bảo.
Phó Nhiêu: “...”
Trong đầu dâng lên một dấu chấm hỏi thật lớn.
Làm thế nào mà cô có thể ngủ với anh được vậy?
Hạ Linh sợ cô chưa từ bỏ ý định, ngay sau đó tìm được một tấm hình trên mạng, trên hình liệt kê kết cục của những người phụ nữ từng theo đuổi Bùi Tấn.
Vội vàng nhìn lướt qua, Phó Nhiêu nhịn không được nắm chặt ga giường, yếu ớt thở ra một hơi:
“Linh Linh, tiết Thanh Minh năm sau, nhớ thắp hương cho chị…”
...
Phó Nhiêu đã định ra án tử cho mình, dứt khoát bỏ qua chuyện này, cũng may là ngồi trên diễn đàn đại học H vài ngày nhưng không thấy Bùi Tấn làm gì Phó Nhiêu, đề tài dần dần hạ nhiệt.
Lúc không có chương trình học, Phó Nhiêu liền đến công ty thực tập, giúp đỡ đồng nghiệp, chuẩn bị chút tài liệu.
Thứ sáu, Đàm tổng mang theo tổ dự án đi đến Khoáng nghiệp AK một chuyến, lúc này vị giám đốc nhân sự kia nhìn thấy Phó Nhiêu, cười híp mắt rất thân thiết, thậm chí trong giọng nói còn mang theo vài phần lấy lòng.
Đàm Quân nhìn không nổi, thừa dịp Phó Nhiêu không có ở đây, khách khí nói với Lương tổng một câu:
“Chỉ là một cô gái nhỏ không quá hiểu chuyện, đã khiến mọi người thêm phiền phức...”
Lương tổng xoa tay đầy ẩn ý nói: “Đâu có đâu có, Đàm tổng bồi dưỡng ra nhân vật ưu tú như vậy, chúng tôi rất hâm mộ, cậu phải biết rằng, Lưu tổng của chúng tôi đi theo Bùi tổng làm nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy Bùi tổng uống rượu của bất kỳ người phụ nữ nào, Tiểu Phó nhà cậu là người đầu tiên, haha…”
Một tuần sau, tập đoàn Kim Hòa dựa vào thành tích nổi bật, giá cả phải chăng mà đã đấu thầu thành công.
Kế tiếp, Đàm Quân đích thân dẫn đầu nhóm dự án đến Khoáng nghiệp AK. Lương tổng chỉ định Phó Nhiêu đi qua làm người bàn bạc dự án song phương, Phó Nhiêu đành phải tới AK làm việc.
Thời gian một tháng rưỡi trôi qua không chút dấu vết.
Phó Nhiêu không đến lớp môn tự chọn kia thêm lần nào nữa, chỉ nhờ Hạ Linh giúp cô lấy được ghi âm, thỉnh thoảng nghe một chút.
Có một lần Hạ Linh gửi tin nhắn nói cho cô biết, Bùi Tấn giao bài tập, muốn viết một bài luận văn đề tài tài chính học.
Phó Nhiêu tìm một điểm khiến mình cảm thấy hứng thú, viết một bài tập gửi vào hòm thư của Bùi Tấn.
Cô từ chỗ Hạ Linh biết được, từ trước đến nay là trợ lý của Bùi Tấn phê sửa bài tập, cho nên cũng không quá coi trọng, nhưng cũng không biết vì sao mà bài tập của cô bị trả lại năm lần, vào lần cuối cùng, email ghi lời phê rõ ràng:
Nếu không nghiêm túc viết luận văn, học phần môn này cũng đừng mong qua.
Phó Nhiêu há hốc mồm.
Gửi email hỏi vấn đề nằm ở chỗ nào thì bặt vô âm tín.
Một bên muốn quay về trường lo liệu việc này, một bên tổ dự án sục sôi khí thế khiến cô thật sự không thoát được thân.
Cũng may ba ngày sau, nhận được tin tức từ khoáng nghiệp AK, Bùi Tấn muốn thị sát AK, tập đoàn trên dưới sẵn sàng tiếp đón.
Phó Nhiêu vắt hết óc, kẹp một tờ giấy trong một phần tài liệu đưa cho Bùi Tấn:
“Thầy Bùi, kỹ thuật của thầy rất tốt, kỹ thuật của thầy rất tốt, kỹ thuật của thầy rất tốt, chuyện quan trọng nói ba lần, xin thầy đừng làm khó dễ em nữa...”
Phó Nhiêu trốn ở đầu cầu thang tầng cao nhất, tận mắt nhìn thấy phần văn kiện kia đưa đến trong tay Bùi Tấn, lập tức mở hòm thư điện thoại di động ra, sửa chữa qua vô số lần, còn nhờ Đàm Quân kiểm tra báo cáo, lại gửi qua một lần nữa.
Chưa đầy một giây sau, email đã bị trả lại.
“Email của bạn đã bị từ chối.”
“...”