Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 180
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:22
Lượt xem: 66
Trong phòng tắm tối tăm, nước chảy ào ạt từ đỉnh đầu xuống, ánh đèn neon đêm khuya chiếu qua song cửa sổ, chiếu những vệt sáng lốm đốm trên mặt Phó Nhiêu.
Cô ôm mặt, ngước mắt lên để dòng nước xối xuống mặt, như thể đây là cách duy nhất để xóa đi những ký ức trong đầu.
Phòng tắm tràn ngập khói sương và hơi nóng càng ngày càng tăng, nhấn chìm Phó Nhiêu và những vết đỏ có độ sâu khác nhau trên n.g.ự.c và lưng cô trong bóng tối.
Không biết đã trải qua bao lâu, lâu đến độ hơi thở của cô suýt chút nữa là bị đoạt đi bởi đám không khí loãng đó, chiếc điện thoại được đặt trên bồn tắm đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh píp píp.
Phó Nhiêu từ từ mở mắt, ngửa đầu hít một hơi thật sâu, đưa tay lên vuốt mái tóc ướt ra sau rồi duỗi tay bật đèn lên, tắt vòi hoa sen, vừa dùng khăn tắm lau khô tóc sau đó lấy khăn quấn nửa người vừa nhấc điện thoại lên nhìn một cái.
Là tin nhắn từ tổ hạng mục của công ty.
Phó Nhiêu vẫn chưa tốt nghiệp nhưng hiện đang là trợ lý thực tập sinh của công ty tư vấn Kim Hòa.
Mấy ngày trước, trưởng hạng mục của công ty Đàm Quân nhận được tin nhắn, khoáng nghiệp AK dự định điều chỉnh cơ cấu nhân sự nội bộ, muốn mời công ty tư vấn can thiệp, AK cũng còn vài chi nhánh, tổng kim ngạch khoảng ba triệu tệ, đối với công ty Tư Vấn Kim Hòa mà nói thì đây chính xác là một miếng mồi lớn.
Kim Hòa đã có mười năm kinh nghiệm trong việc quản lý nguồn nhân lực trong ngành, cũng đã có được một chút tiếng tăm, mặc dù cuộc đấu thầu này đã thu hút sự đổ bộ của các công ty tư vấn nước ngoài và áp lực cạnh tranh rất lớn nhưng Đàm tổng vẫn rất nỗ lực để lấy được hạng mục.
Chuyên ngành chính của Phó Nhiêu lại không phải là quản lý nguồn nhân lực mà chỉ là văn bằng kép của cô, khi công ty tư vấn tuyển dụng, thật may là họ chú ý đến trình độ toàn diện nhiều hơn nên Phó Nhiêu đã được chọn.
Một tháng thực tập này cô luôn cảm thấy rất tốt nên thật lòng muốn được ở lại làm việc.
Vốn dĩ hạng mục lớn này không đến lượt người thực tập như cô tham gia nhưng vì trợ lý của Đàm tổng lại xin nghỉ ốm mà bản trình chiếu Phó Nhiêu làm lại rất xuất sắc nên cô tạm thời được thay thế. Đối với cô mà nói, đây cũng là một cơ hội để luyện tập, nếu như cô biểu hiện tốt thì sẽ có thể được nhận vào làm chính thức.
Phó Nhiêu ép mình phải quăng chuyện vừa mới phát sinh ra sau não, sấy khô tóc, mặc áo ngủ lên và bắt đầu làm việc.
Tăng ca suốt đêm làm PPT (*power point) chuyển cho Đàm tổng xong Phó Nhiêu mới ôm laptop đi ngủ.
Cô ngủ tới mười một giờ trưa ngày hôm sau mới tỉnh, khi tỉnh dậy, hai chân cô đau đến nỗi gần như không đứng thẳng lên được, xương cốt cũng rã rời, miệng thầm mắng “Đồ cầm thú!” rồi lảo đảo vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, mặc bộ quần áo công sở mới mua rồi vội vã ra khỏi cửa.
Đến quán ăn gần lối vào tàu điện ngầm ăn một phần bún xào rồi theo thang cuốn đi vào tàu điện, lạc vào đám đông.
Khoáng nghiệp AK tổ chức tiệc trà trên tầng cao nhất của khách sạn Hội Hoa, các lãnh đạo cấp cao của công ty đều đến tham gia, Đàm tổng khó khăn lắm mới liên hệ được với một vị phó tổng của đối phương, sau khi nhận được thông tin này muốn nhanh chóng lộ mặt trước lão tổng của đối phương trước khi gọi đấu thầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi Phó Nhiêu chạy tới khách sạn Hội Hoa, chị Dương gửi tin nhắn cho cô nói rằng Đàm tổng đã dẫn người đi tìm giám đốc nhân sự của bên kia trước, bọn họ đang họp trong phòng riêng yêu cầu cô đợi ở bên ngoài.
Cô tới tầng cao nhất, nghe theo tin nhắn từ chị Dương, xuôi theo hành lang tìm phòng riêng đó.
Vẫn chưa kịp xác nhận tên của phòng riêng, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cuối hành lang.
Người đàn ông cao lớn mặc một bộ tây trang màu đen, trong tay cầm một điếu thuốc chưa châm lửa, một tay còn lại đút vào túi quần, dáng người cao ráo, lông mày sâu, đôi môi mỏng gần như mím lại thành một đường, góc nghiêng đó tạo cho người ta cảm giác không dám lại gần.
Trong chớp mắt, Phó Nhiêu liền nhận ra anh.
Sao anh lại ở đây?
Hai chân run rẩy, nơi mà bị anh chạm vào đêm hôm qua cũng đang nóng rực lên.
Cô vô thức muốn bỏ chạy nhưng đôi chân không hiểu sao dường như bị kẹt cứng lại.
Bùi Tấn đã phát hiện ra cô, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn rõ khuôn mặt Phó Nhiêu, anh hơi bất động sau đó nhếch lên khóe môi lạnh lùng.
“Bản lĩnh không tồi, sao lại đuổi tới đây rồi?”
Phó Nhiêu đã quay gót bước đi, chỉ mong anh không nhận ra mình lại đột nhiên nghe thấy lời này, cô bối rối trong giây lát sau đó cẩn thận suy nghĩ về lời nói của anh, Phó Nhiêu tức giận đến mức trán nóng bừng, cô bước về phía trước vài bước, đến trước mặt anh:
“Anh có ý gì?”
Bùi Tấn dựa lưng vào bệ cửa sổ, cầm điếu thuốc trong tay lên, khuôn mặt tinh xảo như ngọc lạnh:
“Nói đi, tối qua gài bẫy tôi, mục đích của em là gì? Tôi cũng không thích lạt mềm buộc chặt, trực tiếp ra giá đi!”
Phó Nhiêu hít mạnh một hơi khí lạnh.
Con bà nó.
Coi cô là cái gì chứ!
Cô khoanh hai tay trước ngực, thay đổi phong thái lạnh lùng, ngạo mạn nhìn anh:
“Lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng, tối hôm tôi qua say rượu nên làm loạn…” Nói đến đây, cô ưu nhã vuốt tóc mai, làm ra một điệu bộ tra nữ tiêu chuẩn cười cười: “Không cẩn thận ngủ phải với anh…”
Phó Nhiêu mặt không đỏ, tim không đập mạnh: “Người đàn ông phiền phức nhất của Phó Nhiêu tôi…” Cô hất cằm lên: “Ra giá đi.”
Bùi Tấn biến sắc.
Anh đời này sống an nhàn sung sướng, tự phụ vô song, ai ai cũng phải phục tùng, họ đều phải hao tâm tổn sức lấy lòng anh, vậy mà người phụ nữ trước mặt này thành công bò lên giường của anh, lại còn dám làm nhục anh?
Anh còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ đối diện mặc vest chỉnh tề, lắc lư đến gần, đặt ngón tay ngọc mảnh khảnh lên vai anh, nhẹ nhàng nháy mắt nói:
“Tuy nhiên, giá cả không thể quá đắt, sau cùng thì… kỹ thuật không phải là quá tốt...”
Bùi Tấn bóp nát điếu thuốc trong tay, mặt đen như đáy nồi.
Phó Nhiêu thở ra một hơi, ngay cả đôi chân tối hôm qua bị hắn giày vò đến sắp rã rời cũng trở nên nhanh nhẹn, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c trên giày cao gót, xoay người rời đi.
Ngay khi cô dương dương đắc ý, nhịn không được mà đoán Bùi Tấn hiện tại nên có sắc mặt gì, cửa của một gian phòng riêng ở góc rẽ bỗng nhiên mở ra.
Chỉ thấy cấp trên của cô, Đàm tổng cúi đầu khom lưng cùng một người đàn ông trung niên đi ra, phía sau còn có hai cố vấn cấp cao Kim Hòa đi theo, trên mặt hai người cũng đều lộ ra nụ cười cung kính.
Người đàn ông trung niên thần sắc ôn hòa nói với Đàm Quân: “Các cậu là doanh nghiệp nhà nước, tuy trình độ của các cậu không bằng doanh nghiệp có vốn nước ngoài nhưng tôi đã xem những dự án cậu đã làm và thấy rất thực tế, hơn nữa báo giá của cậu cũng không cao, rất tốt, như vậy đi, ngày mai cung cấp hồ sơ năng lực của công ty cậu và các thông tin liên quan khác đến phòng pháp vụ của chúng tôi, đến lễ đấu thầu chúng tôi sẽ lại liên lạc với các cậu…”
Vừa nghe có cơ hội tham gia đấu thầu, Đàm Quân cười đến nếp nhăn trên trán có thể kẹp c.h.ế.t mấy con muỗi:
“Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng... Trình độ chuyên môn của công ty chúng tôi hoàn toàn xuất sắc.”
Đàm Quân còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy một giọng nói trào phúng lạnh lùng xen vào:
“Vậy sao?”
Đàm Quân cùng vị tổng thanh tra AK kia sửng sốt.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông khí chất mạnh mẽ, kiêu ngạo và ngang ngược đứng cách đó không xa.
Người đàn ông nhìn không chớp mắt, bước nhanh về phía sảnh chính, đi ngang qua bên cạnh Phó Nhiêu, lạnh lẽo bỏ lại một câu:
“Tôi thấy kỹ thuật không được tốt lắm, không có tư cách tham dự lễ đấu thầu của AK!”
Đầu gối Đàm Quân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
Đáy mắt vị tổng thanh tra AK kia hiện lên một tia kinh ngạc, căn bản không để ý tới Đàm Quân, điên cuồng đuổi theo Bùi Tấn.
Đáng tiếc, anh ta còn chưa đủ tư cách đáp lời Bùi Tấn, căn bản không dám tiến lên hỏi nguyên nhân, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Bùi Tấn tiến vào hội sảnh.
Phó Nhiêu gần như bị một màn trước mắt này làm cho mơ hồ.
Cho nên, cô làm hỏng chuyện của công ty?
Đơn hàng mấy chục triệu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-180.html.]
Rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại bởi vì cô mà c.h.ế.t yểu.
Sắc mặt Phó Nhiêu tái nhợt như tờ giấy, thân thể dựa về phía sau, đụng vào vách tường.
Sắc mặt ba người Đàm Quân vô cùng khó coi, ai nấy tựa vào hành lang, không thể hiểu được vấn đề.
Dương San San nhìn Bùi Tấn rời đi, hỏi Đàm Quân: “Đàm tổng, anh ta là ai? Sao vô duyên vô cớ quyết định sinh tử của chúng ta?”
Đàm tổng đặt hai tay lên đầu gối, tuyệt vọng lắc đầu:
“Không biết, nhìn Lương tổng cung kính với anh ta như thế kia, chắc chắn lai lịch không nhỏ, điều kì lạ chính là, nhân vật như vậy, tôi chưa từng thấy qua thì làm sao có thể đắc tội anh ta đây?”
Phó Nhiêu chột dạ kéo ống tay áo:
“Đàm tổng... hay là chúng ta thử lại một lần đi...” Cô yếu ớt mang theo tiếng hít mũi, nào có khí thế như vừa mới đối phó với Bùi Tấn: “Nếu như là bởi vì đắc tội người đàn ông kia, chúng ta... có thể lén tới tìm AK vậy…”
Đàm Quân thấy Phó Nhiêu bị dọa sắp khóc, lại cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ thở dài:
“Sợ là không có cơ hội...”
Phó Nhiêu khóc không ra nước mắt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trong lòng vô cùng ảo não.
Nếu vì chuyện này mà hạ mình đi cầu xin anh thì cô thật làm không được, cũng nuốt không trôi cơn giận kia.
Nhưng nếu không đi thì sẽ liên lụy toàn bộ công ty.
Số tiền của dự án này đủ để công ty duy trì một năm.
Nhiều nhân viên như vậy...
Phó Nhiêu cắn chặt răng.
“Bỏ đi, về trước đã…” Đàm Quân cũng rất không phục, anh ta chắc chắn rất khó chịu vì bị người ta thao túng mà không có lý do, nhưng lúc này, cứng đầu qua đó dường như cũng không có tác dụng gì.
Mang theo ba người cấp dưới đi về phía cửa thang máy, gặp phải đối thủ cạnh tranh hăng sức, sắc mặt Đàm Quân lại càng khó coi.
“Ơ, đây là thất bại quay về sao?”
Phó Nhiêu liếc qua một nhóm ba người đối phương, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
Dương San San không phải là người để mình chịu thiệt, lạnh lùng nhìn qua:
“Chúng tôi thất bại quay về thì sao? Bên trong còn có mấy đợt người nữa, mấy người có chắc là không phải dã tràng xe cát đổ bi*n đ*ng không?”
Tên tổng giám đốc hạng mục kia cười lạnh, ánh mắt dừng trên người Đàm Quân:
“Đàm tổng, tôi không đi cùng nữa, Lương tổng còn chờ tôi đi vào... Tới sớm cũng không bằng tới vừa vặn!”
AK vừa mới từ chối Kim Hòa, nhất định sẽ chọn Tân Vũ bọn họ.
Bộ dáng vênh váo tự đắc của đối phương thật sự khiến người ta tức nghẹn.
“Đàm tổng, chúng ta vào thử xem?” Dương San San không phục nói.
Một nam đồng nghiệp khác nhìn vào cửa, hơi nhướng mày:
“Đàm tổng, bên trong còn có mấy công ty, đều là mấy công ty tư vấn trong nước, xem ra AK lần này không tính tìm công ty nước ngoài, đúng là cơ hội tốt nhất của chúng ta!”
“Đi đi đi, lại đi một chuyến!”
Dương San San thật sự tức giận, đẩy Đàm Quân vào trong.
Đàm Quân suy nghĩ một chút, cũng có chút không phục, vì thế mang theo ba người Phó Nhiêu vào hội trường.
Hội trường lớn trải thảm vàng rất dày, ánh đèn vàng nhạt theo âm nhạc nhẹ nhàng chiếu xuống, bên trong rộn ràng nhốn nháo, mọi người đều đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Phó Nhiêu đi theo Đàm Quân tìm được vị Lương tổng vừa rồi, phía sau Lương tổng tụ tập chừng năm sáu nhóm người, mọi người đều nắm trong tay kế hoạch của công ty và lịch sự giới thiệu ý tưởng của mình, Lương tổng thấy Đàm Quân lại đi vào thì sắc mặt không còn dễ coi như trước.
“Đàm tổng, không phải tôi không cho cơ hội mà là các cậu đắc tội với Bùi tổng, nếu tôi nói giúp cho cậu thì tôi cũng khó bảo vệ mình…”
Phó Nhiêu đứng ở phía sau đám người, nhìn lướt qua hội trường, cô nhìn thấy bóng dáng Bùi Tấn trên ghế sô pha ở giữa nửa vòng tròn.
Người đàn ông khí chất đoan trang, bình thản ngồi giữa đám đông, như ngôi sao được ngưỡng mộ, nhưng anh vẫn thờ ơ, cầm lấy ly rượu vang đỏ, lắc lắc rồi lại đặt xuống, không uống.
Mặt mày anh lạnh nhạt, chậm rãi chỉ thị vài câu, xung quanh mọi người đều coi đó là quy tắc vàng, gật đầu liên tục.
Phó Nhiêu thu hồi tầm mắt, đột nhiên nhìn về phía Lương tổng:
“Lương tổng, chỉ cần Bùi tổng đồng ý là được sao?”
Giọng Phó Nhiêu trong trẻo, đột ngột cắt đứt cuộc đối thoại giữa Lương tổng và Đàm Quân.
Tầm mắt mọi người đồng loạt quét qua.
Cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, đoan trang đường hoàng, lại mang theo sức sống bừng bừng.
Hẳn là mới từ tháp ngà đi ra, ánh mắt tinh khiết mang theo vài phần ngây thơ cùng xinh đẹp không rành thế sự.
Đám người Đàm Quân ngẩn người, còn chưa kịp nghĩ lại ý tứ của Phó Nhiêu đã thấy cô cắn răng, lấy hai ly rượu vang đỏ từ đĩa của người phục vụ lắc lư nhẹ nhàng đi về phía Bùi Tấn.
Bùi Tấn trời sinh mang ánh hào quang, cho dù là một ánh mắt cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Khi anh nhìn thấy Phó Nhiêu đi về phía mình, sắc mặt hơi trầm xuống.
Mọi người theo tầm mắt của anh đồng loạt dán lên người Phó Nhiêu, hội trường đột nhiên yên tĩnh lại.
Khiếp sợ, khinh thường, khinh bỉ, tất cả đều đan xen trên mặt.
Dương San San theo bản năng muốn kéo cô nhưng bị vị nam đồng nghiệp kia ngăn lại.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú Phó Nhiêu, duy chỉ có Bùi Tấn tao nhã lấy khăn giấy ra chậm rãi lau tay, coi Phó Nhiêu như vô hình.
Biểu tình xem kịch hay của mọi người càng thêm mãnh liệt.
Trong lòng Phó Nhiêu thầm mắng Bùi Tấn một trận nhưng trên mặt lại cười nói tự nhiên, ung dung hào phóng vòng qua đám người, đi tới trước mặt anh, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nâng ly lên nói: “Bùi tổng, ly rượu này tôi kính ngài...”
Dứt lời, cô uống cạn ly rượu của mình, cố chịu đựng phế phủ nóng rực, mỉm cười xinh đẹp đưa ly còn lại lên trước mặt anh, hạ giọng nói:
“Làm ơn đi.”
Bùi Tấn nhắm mắt làm ngơ, cúi đầu chậm rãi đặt khăn ướt xuống bàn trà, gần như là từ đáy lòng nặn ra một câu nói:
“Dựa vào đâu?”
Phó Nhiêu nén tức giận, gượng cười: “Dựa vào việc tôi có thể quấn lấy anh đến thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn...”
Bùi Tấn tức giận bật cười, nghiêng mắt liếc về phía dung mạo xinh đẹp trắng trẻo đầy collagen tươi mới của cô.
Trong răng môi dường như vẫn còn lưu lại mùi vị của cô, anh giật giật khóe môi, giọng nói thản nhiên mà kiêu ngạo:
“Tôi sợ em quấn sao?”