Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:19
Lượt xem: 78
Tháng Ba năm Hội Ninh thứ ba, gió thổi vạn dặm, xuân về hoa nở.
Trong một sơn cốc gần núi giáp sông ở Miêu Cương, có cả trăm hộ gia đình Miêu đang sinh sống.
Có con sông rộng mười trượng chảy từ núi sâu ra, đánh một vòng trong sơn cốc rồi mới uốn lượn chảy xuống dưới thung lũng.
Quanh dòng sông Tú Thủy này, dân tộc Miêu đã dựng khoảng trăm căn nhà sàn, kéo dài như đai lưng gấm được khảm trên sườn núi.
Ở vùng rộng nhất thung lũng, họ xây một quảng trường với thềm đá bạch ngọc, chính giữa quảng trường có một tòa bảo tháp bảy tầng đứng sừng sững, mỗi năm cứ vào đầu tháng Tư thì người Miêu gần đó đều quỳ lạy bảo tháp, cử hành nghi thức cầu phúc long trọng.
Phía sau núi Dược Cốc sừng sững một ngọn núi tuyết cao chọc trời, tên là núi Thiên Trụ. Núi Thiên Trụ trông như thiên tướng băng tuyết ngắm nhìn nhân gian, tương truyền dưới ngọn núi này sinh trưởng rất nhiều kì trân dị bảo. Người Miêu ở núi Dược Cốc tranh nhau vào núi, vào nhiều ra ít, sau đó có một nam tử trung niên họ Vân đã dẫn mọi người tìm được Dược cốc kia. Trong thung lũng, cây cối rậm rạp, muôn hoa đua sắc, khác hẳn với bên ngoài, cả năm bốn mùa đều có hoa nở chim hót, như thể là bồng lai tiên cảnh.
Các loại dược liệu quý hiếm liên tục được đưa từ trong thung lũng này ra, dần dà, người Miêu xem Vân lão gia làm chủ, Vân gia hướng dẫn người Miêu kinh doanh dược liệu, tạo phúc cho một vùng.
Đặc biệt là sau khi thiếu chủ Vân gia Vân Trăn nắm quyền cai quản thì thuốc của người Miêu được phân phối khắp bốn bể. Hiệu thuốc Miêu Cương có mặt khắp Đại Tấn, năm trước, triều đình bỗng sai người đến để thêm Miêu dược vào danh sách thuốc dâng vua, người Miêu vui mừng khôn tả.
Ngày 20 tháng Ba, trời trong lành, gió êm dịu, làn gió mát thổi từ sâu trong thung lũng, đẩy từng gợn nước đến chân.
Hoàng đế cải trang thành thương nhân giàu có, đưa thê tử và nữ nhi vào Miêu Cương.
Xe ngựa dừng dưới chân bảo tháp.
Nhìn xung quanh, ở sườn núi đối diện là ba tầng nhà sàn nối tiếp nhau, nhà sàn ở hai bên đều quy lại ở cửa thung lũng, phần hẹp nhất được nối bằng cây cầu treo, sông Tú Thủy chảy dưới cây cầu, chảy tận vào rừng sâu.
Trong làng người Miêu có mấy cái nhà sàn khổng lồ rất bắt mắt, nó có tổng cộng bảy tầng, rộng lớn hùng vĩ, từ xa đã thấy có không ít hộ vệ đang tuần tra bên trong, đó là chỗ ở của Vân gia, chủ của Miêu Cương.
Kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên Hoàng đế đặt chân đến Miêu Cương.
Kiếp trước chàng đưa Phó Nhiêu thăm thú khắp chốn, hành y và làm phước. Họ đi ngang qua Đàm Châu rồi định rẽ sang hướng Tây để đến Miêu Cương, nhưng mưa to suốt nửa tháng khiến con đường bị chặn, không còn cách nào khác, hai người đành bỏ chuyến đi này, đi thẳng xuống hướng Nam đến Quảng Châu.
Đời này, chàng đã giao chuyện triều chính cho Thái tử từ lâu. Vào sinh nhật thứ 15 của Bổn Bổn, cùng với Phó Nhiêu, chàng dẫn Bổn Bổn và tiểu nữ nhi Vân Vân xuôi dòng kênh đào đến Dương Châu, rồi ngược dòng từ Dương Châu lên Nhạc Châu, từ Nhạc Châu đi về phía Nam đến Đàm Châu, rồi lại đi thẳng đến Miêu Cương ở Tương Tây.
Đoạn đường này, chàng rất ít khi dừng lại, vốn dĩ phải đến gấp như thế là vì Vân Trăn.
Kiếp trước, Vân Trăn đối xử với Bổn Bổn trước sau như một, phu thê hai đứa có tổng cộng bốn người con mà chưa từng giận dỗi nhau bao giờ. Vân Trăn không chỉ săn sóc Bổn Bổn chu đáo mà bốn đứa con cũng được y dạy dỗ tốt nên có tương lai xán lạn.
Khi đến tuổi già, chàng bệnh nặng, Vân Trăn là con rể, luôn phụng dưỡng bên sạp, giúp chàng châm cứu rồi tắm thuốc, còn gần gũi hơn nhi tử ruột thịt.
Đời này, Phó Nhiêu chưa từng đến Miêu Cương, Bổn Bổn cũng sinh muộn hơn, hai người họ không có chút liên quan nào với Vân Trăn cả.
Song Hoàng đế không muốn bỏ qua người con rể này.
Trước khi rời kinh, gián điệp của chàng báo cáo rằng Vân gia đang bàn chuyện hôn nhân cho Vân Trăn, chàng gấp gáp đến mức không đợi được Bổn Bổn đến tuổi cập kê, phải đưa mẹ con họ đến Miêu Cương trước mấy tháng.
Một hán tử tháo vát mặc đồ người Miêu, chỉ về phía nhà sàn khổng lồ ở giữa.
"Tứ Gia, đó là Vân gia bảo. Ngày mai thiếu chủ Vân gia sẽ luận võ chiêu thân, các cô gái Miêu ở khắp nơi gần xa đều đến dự, chúng ta cũng xem như gặp được chuyện náo nhiệt."
Hoàng đế nghe vậy thì nhíu mày: "Luận võ chiêu thân? Có cần làm quá đến thế không!"
Hán tử kia chắp tay áo, cung kính cười nói: "Tứ Gia không biết đó thôi, Vân thiếu chủ của bọn ta trông như thần tiên ấy, các cô nương khắp bốn mươi tám huyện Miêu Cương ai mà không muốn gả cho ngài ấy chứ? Ban đầu, Vân thái gia mở lời định hôn cho ngài ấy, cổng Vân gia bảo bỗng bị đạp vỡ, họ đều là những nhân vật có tiếng ở các huyện cả. Lão gia tử không muốn đắc tội với họ, nghĩ tới nghĩ lui mới nghĩ ra chiêu này."
Hoàng đế xanh mặt: "So văn vẻ, thêu thùa, tướng mạo hay gia thế thì được, chứ sao lại luận võ? Đây là cưới vợ chứ có phải kén rể đâu?"
Hán tử lại cười tủm tỉm, đáp: "Đó là vì ngài chưa thấy vẻ ngoài của Vân thiếu chủ thôi. Là thê tử của ngài ấy thì ưu tiên hàng đầu không phải thêu thùa, cũng chẳng phải sinh con mà là biết võ. Nếu không lúc dẫn phu quân ra ngoài, kiểu gì cũng sẽ bị người ta cướp mất!"
Hoàng đế nhìn Bổn Bổn gần đó, không khỏi sầu não.
Nữ nhi của chàng, đường đường là Đại Công chúa tôn quý nhất Đại Tấn, thế mà lại phải luận võ với nhóm dân thô bạo này để cướp hôn.
Thôi, vì con rể, đành phải vứt hết mặt mũi thôi!
Hoàng đế xua tay cho hán tử lui rồi đi về phía vợ con, Bổn Bổn và Vân Vân đang ngồi xổm ở bờ sông cho cá ăn, Phó Nhiêu thì vịn vào cột, ngắm nhìn phong cảnh phía xa.
"Tứ Gia, điều tiếc nuối nhất khi còn sống của tổ mẫu thiếp là chưa từng đích thân đến Miêu Cương. Không ngờ rằng Tứ Gia lại dẫn thiếp đi thực hiện giấc mơ này. Tứ Gia, chúng ta có thể ở Miêu Cương lâu chút không? Thiếp muốn học cách chế thuốc của Miêu Cương và theo người Miêu lên núi hái thuốc."
"Ta đang có ý này."
Không nắm được con rể trong tay thì chàng cũng không định đi.
Đúng lúc này, Bổn Bổn lưu loát đ.â.m xuyên một con cá, bọt nước b.ắ.n tung tóe, cô nhóc phấn khởi hô lên: "Cha, cha mau xem nè, nữ nhi xuyên được một con cá nè, tối nay nhà mình nấu canh cá nha?"
Sắp đến tuổi cập kê mà chẳng có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các nào.
Quả nhiên Bổn Bổn vẫn là Bổn Bổn.
Hoàng đế lặng lẽ thở dài.
Quả nhiên, nữ nhi của chàng có tố chất đấu lại con gái Miêu Cương.
Trên đường đến đây, chàng hay giả vờ xem tranh rồi đưa đến trước mặt Bổn Bổn, khiến Bổn Bổn cảm thán rằng nam tử này chỉ có trên trời thôi.
Ngày mai mà thấy Vân Trăn, kiểu gì Bổn Bổn cũng lên đài.
Cẩm Y vệ đã bố trí một khoảng sân rộng rãi ở Miêu Cương từ trước.
Cả nhà họ vào đó ở.
Phó Nhiêu mệt mỏi, xoa eo rồi nằm xuống sạp nghỉ ngơi, Hoàng đế cũng nằm cùng nàng. Bổn Bổn và Vân Vân chẳng thể ngồi yên, nghỉ chân một chút, hai tỷ muội bèn trốn ra ngoài chơi.
Sang hôm sau, cả nhà đã chiếm một chỗ ngồi cực đẹp ở đài luận võ trước thành Vân gia.
Đài đấu võ chật kín người, mấy cành cây trong phạm vi nửa dặm cũng đầy người.
Vân Vân sinh sớm hơn kiếp trước, năm nay đã 8 tuổi rồi, là tuổi ham vui nhất. Vóc người cô nhóc khá nhỏ nên tầm nhìn có hạn, ríu rít muốn ngồi lên vai Hoàng đế. Phó Nhiêu sợ Hoàng đế bị thương nên đưa nữ nhi cho Lưu Đồng, Vân Vân chỉ đành bực bội ngồi trên vai Lưu Đồng quan sát.
Thị vệ xếp chiếc trường kỷ trên hành lang, Hoàng đế và Phó Nhiêu cùng ngồi, Bổn Bổn thì đứng sau cha mẹ, nhìn về phía tầng 3 của tòa thành.
"Cha ơi, cuộc luận võ chiêu thân của ca ca con ở kinh thành cũng chẳng hoành tráng cỡ này nhỉ?"
Hoàng đế bật cười, chọc Bổn Bổn: "Nữ nhi à, ca ca con đúng là không phô trương cỡ này. Hay là lát nữa con nhìn thử xem, nếu vừa mắt thì con lên cướp người luôn?"
Bổn Bổn tặc lưỡi, liếc chàng với ánh mắt giận dữ: "Cha à, con không làm mấy chuyện cướp nam nhân này kia đâu. Để hôm nào đó con cũng sẽ luận võ kén rể!"
"Ha ha ha..." Hoàng đế chỉ cười chứ không nói, chàng thầm nghĩ, đợi lát nữa thấy mặt Vân Trăn, mong là Bổn Bổn vẫn ngồi yên được.
Lát sau, quản sự Vân gia bảo bước ra, nói vài câu khách sáo, sau đó lão cốc chủ xuất hiện ở hành lang lầu ba của Vân gia bảo, đích thân chắp tay ra hiệu mọi người, ngụ ý hôm nay các cô gái cứ thể hiện tài nghệ, người thắng cuối cùng là thiếu phu nhân Vân gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-178.html.]
Các cô nương lần lượt lên đài đấu võ.
Ban đầu là các cô nương lên đài, cầm đao múa kiếm, tay áo dài mang theo sát khí khiến người ta lóa mắt.
Sau đó ngay cả tang phu quả phụ, nữ tử lớn tuổi ở mãi trong khuê phòng, cũng có bé gái bảy tám tuổi búi tóc trái đào, họ sôi nổi nhảy lên đài, đấu võ chiêu thân một hồi, cứ như một trò hề vậy.
Thấy đại thẩm góa chồng đánh gục bảy tám nữ tử thì mọi người không khỏi lo lắng.
Thiếu chủ Vân gia đẹp như tiên kia mà bị quả phụ này cướp lấy, chẳng phải là như một đóa tiên thảo cắm bãi gì đó à?
Ai nấy đều bất bình.
Khi đại thẩm ngày càng sung sức, đã hạ hơn chục người thì cuối cùng, Vân Trăn cũng lộ mặt trên hành lang Vân gia bảo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng hò reo bên dưới vang lên không ngớt.
Bổn Bổn tò mò nhìn y thử, nam nhân này đẹp như họa, bộ áo trắng phấp phới như tiên.
Quả là người đẹp như ngọc, trên đời không có người sánh bằng.
"Cha ơi, chẳng phải bức tranh của cha vẽ vị Vân thiếu chủ này à?" Bổn Bổn ngơ ngác ngoái đầu lại nhìn.
Hoàng đế kề sát tai nữ nhi, nói nhỏ: "Hay là, con lên đài cướp về đi?"
Bổn Bổn đâu phải kiểu người vừa nhìn một cái là đã xác định người ta là phu quân, không phải người này là không gả.
"Không hay lắm đâu, dù sao thân phận là nữ nhi của cha cũng đặt ở đây..."
Bổn Bổn đau đầu nheo mắt nhìn cha già của mình.
Cha có tuổi rồi, lúc nào cũng mang theo bức họa nam nhân kia, nếu không phải Bổn Bổn biết tình cảm đong đầy của cha và mẫu thân, còn có cả tiếng động khó nói vang lên suốt đêm thì cô nàng đã nghi ngờ cha mình thích lang quân tươi non mơn mởn rồi.
Hoàng đế nhếch môi, chau mày bảo: "Ý con là sao? Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, con là Công chúa, không cướp lấy người tuấn tú, chẳng lẽ lại gả cho con nhà võ à? Con thích Yến Bình không, nếu con thích thì cha hứa hôn nó cho con ha?"
"Không không không, Yến Bình thì thôi đi, hắn cứ như quản gia vậy, con phiền hắn lắm!" Bổn Bổn vội xua tay.
Vân Trăn này vẫn khá vừa mắt.
Từ xa nhìn lại, góc áo của nam nhân phấp phới theo gió, như hóa cánh thành tiên.
Khí chất quá tuyệt vời, nếu hắn đến kinh thành luận võ chiêu thân thì thể nào cũng cướp hết sự nổi bật của hai ca ca.
Tình hình trên võ đài không mấy lạc quan.
Quả phụ kia không biết ở đâu đến, công phu kì lạ, liên tục đánh gục 30 người rồi.
Cứ thế này thì Vân Trăn sẽ cưới nàng ta thật ư?
Mọi người đều sốt ruột.
Cuối cùng, có vài cô gái người Miêu giấu tài bước lên.
Đây vốn là vai chính của ngày hôm nay.
Tiếc là năm cô nương có tiếng nhất Miêu Cương đều bị quả phụ kia hạ đo ván.
"Còn ai không? Còn ai muốn bước lên đài khiêu chiến không?"
Quả phụ kia đắc ý vô cùng, nàng ta đi một vòng quanh võ đài, diễu võ dương oai.
Dân chúng bên dưới đều đau khổ trước câu hỏi ấy.
"Ở đây còn cao thủ nào không? Nữ tử trẻ tuổi đâu rồi, đánh nàng ta xuống đi!"
"Đánh nàng ta xuống đi, thiếu chủ của chúng ta không thể cưới nữ nhân như thế này được!"
Người Miêu ở núi Dược Cốc khóc than.
Có thể thấy, Vân Trăn có danh tiếng cực cao trong lòng mọi người.
Hoàng đế thấy bây giờ là thời khắc mấu chốt, chàng đẩy Bổn Bổn đang xem say mê.
"Nữ nhi à, con mà không đi nữa thì người như tiên giáng trần sẽ không còn nữa đâu..."
"Con là Công chúa, nên trừ họa cho dân. Con nhìn người Miêu phía dưới đi, họ khóc như cha mẹ c.h.ế.t vậy. Coi như con giúp bá tánh, hy sinh quên mình đi!"
Bổn Bổn nhìn chằm chằm cha ruột của mình với ánh mắt kỳ lạ: "Cái này mà có thể gọi là trừ họa cho dân ạ? Cha à, cha đừng gạt con!"
Phó Nhiêu thấy Hoàng đế nghiêm túc nói vậy thì không khỏi sửng sốt, nàng vội kéo ống tay áo chàng: "Chàng nói gì vậy? Chẳng qua chúng ta chỉ xem náo nhiệt thôi, tuy là hơi đáng tiếc thật nhưng cũng đâu đến mức phải để Bổn Bổn đi, đây cũng đâu phải chuyện nhỏ!"
Nếu Bổn Bổn thật sự cướp một người Miêu làm phò mã thì mấy lão thần kia chẳng phải sẽ hộc m.á.u à?
"Chàng đừng có đẩy nữ nhi vào hố lửa!"
Hoàng đế bật cười ha hả, chàng không để tâm đến lời khuyên của Phó Nhiêu, chỉ chuyên tâm xúi giục Bổn Bổn lên võ đài.
Ai ngờ chàng chẳng xúi được đại nữ nhi, mà tiểu nữ nhi lại nhảy xuống khỏi vai Lưu Đồng, tức tối chạy lên võ đài:
"Con lên!"
"Phụt!"
Hoàng đế giật thót: "Ôi, Vân Vân, quay lại đi con, đừng cướp hôn phu của tỷ tỷ con!"
Chàng lại sốt ruột đẩy Bổn Bổn: "Nhìn đi Bổn Bổn, con mà không đi nữa thì muội muội con sẽ gặp chuyện đó!"
Bổn Bổn chậm rãi xắn tay áo lên, rối rắm vô cùng.
Ở đằng kia, dưới sự trợ giúp của thị vệ, Vân Vân đã lên được võ đài.
Tiểu cô nương như được đúc từ ngọc, mặc chiếc váy hồng phấn, trông như em bé may mắn trên tranh Tết khiến người ta rất yêu mến.
Cho dù Vân thiếu chủ có cưới một nàng dâu nuôi từ bé thì cũng tốt hơn cưới một quả phụ xấu xí.
Điềm Hương, người có xuất thân là nữ đô vật đại nội, thấy tiểu Công chúa hừng hực khí thế lao về phía mình thì chân tay mềm nhũn.
Nên đánh hay không đánh đây?!