Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:13
Lượt xem: 74
Phó Nhiêu chẳng buồn giữ phong thái mẫu nghi nữa, nàng cong môi, kéo ống tay áo của chàng: “Bệ hạ, lời hứa hẹn với thần thiếp khi xưa còn tính không?”
Hoàng đế bấm ấn đường không muốn đáp.
Phó Nhiêu hừ một tiếng, bỏ tay áo rộng của chàng ra, quay mặt đi: “Vậy được, lời thần thiếp nói cũng coi như thôi...”
“Ơ ơ kìa... đây là hai chuyện khác nhau...” Hoàng đế vội vàng xoay mặt nàng lại, thành khẩn khuyên nhủ: “Nhiêu Nhiêu, Bổn Bổn là hòn ngọc quý trên tay trẫm, lẽ nào nàng muốn gả con đến nơi xa xôi? Hơn nữa, rõ ràng tên Vân Trăn này bụng dạ khó lường...”
Phó Nhiêu nhìn chàng chăm chú: “Chứ không phải chàng lo Trăn Nhi là Từ Gia thứ hai à?”
Hoàng đế nghẹn họng, sắc mặt sa sầm, rầu rĩ thở ra.
Phó Nhiêu thầm thở dài, ngồi vào lòng Hoàng đế, hai tay ôm cổ chàng: “Bệ hạ, chàng không hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Trăn Nhi nên có phần bất công với hắn, thần thiếp có thể hiểu được, Bổn Bổn và hắn nói là quen biết, nhưng cũng coi như không quen, còn cần thời gian để hiểu rõ tính cách đôi bên, thần thiếp càng ủng hộ.”
“Chàng phải cân nhắc hôn sự này, thần thiếp không phản đối, nhưng chàng không thể vì Từ Gia của quá khứ mà khiến Trăn Nhi chịu tai bay vạ gió.”
Ánh mắt Phó Nhiêu hiện lên vẻ kiên nghị: “Tính tình Vân Trăn thoải mái, nho nhã, không màng danh lợi, sở dĩ ngày đêm khổ học, giành lấy công danh là chỉ vì muốn được cầu hôn Bổn Bổn một cách đường đường chính chính, chứ không phải người trèo cao hưởng phú quý.”
Hoàng đế suy nghĩ chốc lát, gật đầu nói: “Đúng là trẫm không nên giận chó đánh mèo với Vân Trăn vì Từ Gia, nhưng hôn sự của hắn và Bổn Bổn, trẫm quả thực lo lắng...”
“Chàng lo lắng chuyện gì?” Phó Nhiêu kiên nhẫn hỏi.
“Trẫm lo hắn bạc đãi Bổn Bổn...”
Phó Nhiêu như nghe thấy chuyện cười, ngón tay khẽ khàng vuốt ve cằm chàng, lại cười nói: “Bệ hạ, có một việc thần thiếp vẫn chưa kể chàng nghe, năm ấy lúc sinh Bổn Bổn, Vân Trăn bất chấp mưa gió, theo dây leo từ dưới chân núi đi lên, trông coi ngoài phòng sinh chỉ để được nhìn thấy Bổn Bổn đầu tiên, hơn một năm sau đó, hắn chăm sóc Bổn Bổn giúp thần thiếp, còn kiên nhẫn và chu đáo hơn cả thần thiếp, nói một câu to tát là thần thiếp và bệ hạ chàng cũng chưa từng coi Bổn Bổn như châu báu giống hắn.”
“Bổn Bổn khát, hắn rót nước cho con bé, Bổn Bổn đói bụng, hắn nấu nước cơm cho con bé, Bổn Bổn quấy khóc, hắn cho con bé món đồ chơi điêu khắc nho nhỏ, thần thiếp chưa bao giờ gặp cậu bé dịu dàng và thiện lương đến vậy, lúc ấy thiếp nghĩ, nếu có thể ở lại Miêu Cương, thiếp muốn định hôn ước với nhà hắn…”
Hoàng đế nghe đến đây, nét mặt cuối cùng cũng thả lỏng, chàng đau lòng ôm chặt Phó Nhiêu trong lồng ngực.
“Sao nàng không kể với trẫm những chuyện này...”
Phó Nhiêu chua xót rũ mắt: “Lúc ấy chàng không ở cạnh thiếp, chung quy thiếp vẫn khó chịu trong lòng...”
Ngừng một lát, nàng lại nói: “Chàng vừa mới nói chuyện cưới xin phải biết rõ gốc gác, nhưng thần thiếp biết lai lịch của Vân Trăn, nếu nói trên đời này ai là người thiếp yên tâm giao Bổn Bổn cho hắn nhất, vậy chỉ có Vân Trăn...” Nàng chớp mắt, mỉm cười: “Bệ hạ, hôn sự này, chàng đồng ý đi, thần thiếp thích chàng rể này từ tận đáy lòng...”
Hoàng đế thở dài, giữ lấy miệng của nàng hôn lên: “Nàng vốn là người làm chủ cái nhà này, nàng đã đồng ý, trẫm còn lời nào để nói nữa?”
Phó Nhiêu nhoẻn miệng cười khẽ, hôn phớt lên môi chàng, vừa đứng dậy, vừa dịu dàng nói: “Bệ hạ, người cho phép thần thiếp đi trấn an Vân Trăn trước, chốc nữa quay lại đón bệ hạ về hậu cung...”
Hoàng đế hơi buồn bực, chàng sửa sang lại y bào xộc xệch: “Về hậu cung làm gì? Đâu phải điện Phụng Thiên này không ở lại được?”
Đã là phu thê ngần ấy năm, có một số việc không cần nói cũng hiểu.
Phó Nhiêu tức cười, nghênh ngang rời đi.
Xuôi theo hành lang quanh co đến trắc điện, bên trong vọng đến tiếng cười của Hiển ca nhi và Bùi Uyển, cũng không biết họ đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế.
Cung nhân thông báo, bốn người nhanh chóng đi ra nghênh đón Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu sải bước qua cửa điện, ánh mắt nhìn thẳng, rơi trên người Vân Trăn, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, phất phất tay nói: “Các con lui ra, để ta ôn chuyện với Vân Trăn.”
Bùi Uyển miễn cưỡng dẫn hai đệ đệ rời đi.
Sau khi Phó Nhiêu ngồi xuống, nước mắt lập tức tuôn rơi: “Thật may, con vẫn còn sống… năm đó con bặt vô âm tín, ta phái người đến Miêu Cương mấy lần, hai lần trước họ nói con mất tích, lần sau lại nói đã tìm được hài cốt… có lẽ tổ phụ con sợ con và Bổn Bổn nảy sinh tình ý, nên mới cố tình che giấu chân tướng…”
Vân Trăn thấy Phó Nhiêu đau buồn khôn xiết, vội vàng quỳ xuống: “Cô cô, tổ phụ không dám trèo cao, thành ra mới nói dối, xin người thứ lỗi…”
Phó Nhiêu rưng rưng lắc đầu: “Ta không trách ông ấy…” Nàng lại lau nước mắt, mỉm cười nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, Trăn Nhi, giờ con đỗ Trạng Nguyên, ta vui mừng hơn bất cứ ai khác, sau này chúng ta chính là người một nhà…”
Phó Nhiêu tiếp tục hỏi chuyện lão cốc chủ lâm chung, hồi tưởng lại cuộc sống ở Miêu Cương mà vẫn như đang nằm mơ.
Sau đó nàng gọi Bùi Yến tới.
“Yến nhi, sau này Vân Trăn bầu bạn với con, tùy giá Đông cung.”
Bùi Yến sửng sốt, cậu và Vân Trăn bốn mắt nhìn nhau: “Nhi tử tuân lệnh mẫu hậu.”
Ngày hôm sau tin tức Thái tử và tân khoa Trạng Nguyên ngủ chung giường truyền ra, chúng thần hiểu ngay Hoàng đế đã đồng ý hôn sự này.
Lại qua mấy ngày, Hoàng đế chính thức hạ chỉ, ban hôn cho Công chúa Càn Trinh và tân khoa Trạng Nguyên.
Sau khi ý chỉ được ban ra, Hoàng đế mất hứng ôm tiểu nữ nhi còn đang ê a: “Cha chỉ còn lại con thôi, con đừng giống tỷ tỷ của con nhé, thích Trạng Nguyên lang làm gì, dòng dõi quý tộc như cha không tốt sao?”
Thấy tiểu nữ nhi nhếch miệng cười với chàng.
Hoàng đế chỉ ngỡ nhóc con đồng ý với mình, cười tủm tỉm bế cô bé dậy: “Quân tỷ nhi đúng là áo bông tri kỷ của cha...”
Dứt lời, Hoàng đế lập tức cảm giác có thứ gì đó đập vào đầu gối mình, cụp mắt liếc nhìn, nhất thời biến sắc.
Nhìn lại nhóc con thì thấy cô bé giương nanh múa vuốt, cười khoái chí.
Hoàng đế: “...”
Mùng tám tháng Sáu là đại hôn của Bùi Uyển và Vân Trăn, hôn lễ được cử hành tại phủ Công chúa.
Phó Khôn chủ trì hôn lễ với thân phận Lại bộ Thị lang và cữu cữu, văn võ cả triều đều dự tiệc.
Trên yến tiệc, có không ít đại thần và quan lại đều nghĩ đến hôn sự chấn động kinh thành năm xưa.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã mười lăm năm trôi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-175.html.]
Bánh xe lịch sử tới cùng một ngã rẽ, chẳng hay sẽ đưa đến phương nào...
Trong phòng tân hôn, sau khi hỉ nương lui ra thì chỉ còn lại hai phu thê mới cưới.
Bùi Uyển ngồi thu người trên hỉ sạp, e lệ ngước mắt lên.
Vân Trăn vẫn luôn đứng trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng đắm đuối, như thể nhìn bao lâu cũng không đủ.
Hoa dung vân tấm(*), minh mâu hạo xỉ (**), quả nhiên là một cô nương hoạt bát.
(*)“Hoa dung” là dung mạo xinh đẹp, “vân tấm” chỉ tóc mai của người con gái tựa như mây.
(**) “Minh mâu hạo xỉ” miêu tả vẻ đẹp của con gái với đôi mắt long lanh và răng trắng sáng.
Thấy Bùi Uyển rụt rè nhìn mình, gương mặt tuấn tú của Vân Trăn ửng đỏ, ánh sao trong mắt lấp lánh muôn nơi, lòng hắn thấp thỏm, vừa mong đợi vừa chăm chú nhìn nàng ngồi yên lặng.
Sau khi định hôn sự, hai người hiếm khi gặp nhau, nàng bị Phó Nhiêu giam trong cung để chuẩn bị xuất giá, Hoàng đế cũng không cho phép Vân Trăn gặp nàng.
Hai người từng lén lút gặp nhau vài lần, song lần nào cũng vội vàng tạm biệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nay vất vả lắm cả hai mới thành vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Ấy thế mà giờ lại gượng gạo không biết làm sao.
“Ta đi tắm trước...”
Lòng bàn tay Vân Trăn nhũn ra, bước nhanh về hướng phòng tắm.
Đợi hắn rời đi, Bùi Uyển nhẹ nhàng đứng dậy, vội vàng đến một tịnh thất khác lau người, sau đó nàng chui về giường Bạt Bộ trước khi hắn quay lại.
Tim nàng đập thình thịch, hình ảnh ma ma cho nàng xem đêm qua đang phát lại trong đầu.
Bùi Uyển hồi hộp đến mức lòng bàn chân cũng run rẩy.
Theo tiếng bước chân càng lúc càng gần của Vân Trăn, Bùi Uyển hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình trông thật bình tĩnh, đến khi bóng dáng anh tuấn ấy tới trước giường, nàng nở nụ cười mỉm với hắn: “Vân Trăn ca ca...”
Vân Trăn dừng bước, hơi chăm chú nhìn nàng: “Bổn Bổn, có phải nên đổi xưng hô rồi không...”
Đôi má Bùi Uyển đỏ bừng, nàng sực nghĩ đến gì đó, cười khanh khách nói: “Vậy chàng đổi trước nhé?”
Vân Trăn hơi sững sờ, chợt bật cười, tiến lên ngồi ở mép sạp, tự nhiên kéo tay nàng: “Ừm, được, Công chúa điện hạ...”
Đôi mày thanh tú của Bùi Uyển nhíu lại, giậm chân nói: “Không phải như vậy...”
“Vậy thì như thế nào? Chi bằng điện hạ làm mẫu cho thần nghe thử?”
“Vân Trăn ca ca, hai ta là phu thê, không phải quân thần... chàng nên gọi ta...”
“Gọi là gì?”
Hơi thở của hắn gần hơn từng chút một...
Đang định dán lên gò má của nàng thì ngoài viện bỗng vang lên tiếng rầm, hình như có thứ gì đó ngã xuống.
Vân Trăn nhanh chóng khép y phục đứng dậy, đẩy cửa sổ nhìn xung quanh.
Chỉ thấy dưới ánh đèn đỏ chói lọi là một bóng dáng quen thuộc ngã từ trên cây xuống, trong lòng cậu còn ôm một cục sữa bé bỏng, hồn nhiên đáng yêu và mềm mại.
Phó Giảo Giảo gian nan bò dậy từ trong lòng Bùi Hiển, bàn tay nhỏ mũm mĩm đang xách cạp váy màu hồng, cô bé cười với Vân Trăn: “Tỷ phu... Ca ca dẫn muội đến ngắm trăng...”
Bùi Hiển xoa thắt lưng mỏi nhừ, chỉ bầu trời đen kịt trên đầu: “Đêm mùng tám tháng Sáu làm gì có trăng? Cha muội đường đường là phụ thần trẻ tuổi nhất nội các mà dạy dỗ nữ nhi kiểu gì vậy?”
Bùi Hiển thở phì phò đi thẳng ra ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Giảo Giảo méo xệch, cuống quýt đuổi theo cậu chạy ra ngoài: “Không phải là huynh dạy ta à? Huynh nói, nếu bị người phát hiện thì cứ đáp y như vậy...”
“Muội nghe lầm rồi, ta dạy muội là ai làm người nấy chịu, rõ ràng Phó Giảo Giảo muội muốn đến xem động phòng trông như thế nào, không liên quan tới Bùi Hiển ta!”
Phó Giảo Giảo chớp mắt: “Ở đây có hai người, không phải một người.”
Bùi Hiển tức muốn hộc máu: “Không phải ta bị muội ép đến đây sao?”
Phó Giảo Giảo thấy Bùi Hiển nổi giận, sợ tới mức ngây ngô gật đầu: “Ta biết rồi...”
Bùi Hiển phe phẩy quạt ngọc, vừa khoan thai đi ra ngoài, vừa hỏi Phó Giảo Giảo: “Lát nữa cữu cữu hỏi muội rằng muội đi đâu, muội trả lời thế nào?”
“Ta ép Hiển ca ca dẫn ta đi xem động phòng?”
Bùi Hiển nghe vậy dừng bước, hình như có chuyện đó, mà hình như cũng không phải.
Cậu bực mình khép quạt, quay lại gí mạnh vào trán cô bé: “Sao muội ngốc thế, dạy kiểu gì cũng như nước đổ đầu vịt!”
“Như thế này đi, chúng ta đổi tên được không, không gọi muội là Giảo Giảo nữa, mà gọi muội là Xọa Nữu(*) nhé?”
(*)Nghĩa là cô bé ngốc nghếch.
Phó Giảo Giảo nghiêm túc suy nghĩ một lát, gật đầu: “Được...”
Bùi Hiển: “…”
Hết thuốc chữa rồi.