Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:11
Lượt xem: 72
Vì sự việc Vân Trăn náo loạn nên Quỳnh Lâm yến đã kết thúc đột ngột.
Cuối cùng Hoàng đế không xử trí Vân Trăn, liếc thấy Yến Bình bên kia cũng rục rịch định tiến lên cầu thân, để tránh lâm vào tình thế ngồi trên đống than, thế là Hoàng đế chuồn mất.
Trong lứa thanh niên thời nay, Yến Bình cũng được coi là một nhân tài kiệt xuất.
Quả thật trong lòng chàng quả đã có ý để Yến Bình làm Phò mã của Bổn Bổn, nếu không phải Phó Nhiêu vẫn chưa cho con xuất giá thì chàng đã định hôn sự của hai người từ lâu rồi.
Vậy mà giữa đường lại nhảy ra một Trạng Nguyên lang.
Hoàng đế lao ra khỏi Lễ bộ, đi dọc theo ngự nhai về hướng điện Phụng Thiên, dọc đường ngoài Tôn Chiêu ra thì những nội thị khác đã bị chàng bỏ xa. Tuy chàng đã sắp năm mươi, nhưng vì cưới một tiểu kiều thê nên buộc chàng phải luôn tự xem lại mình, do đó Hoàng đế vẫn giữ được tướng mạo lẫn thể lực rất tốt.
Cứ đi như thế một lúc, chàng chợt dừng bước, quay đầu nhìn Tôn Chiêu: “Bổn Bổn đi đâu rồi?”
Với tính tình của nhóc con ấy, sao có thể im thin thít không nói lời nào?
Với lại nàng cũng đâu phải người để người khác làm trái ý mình.
Tôn Chiêu khom lưng đáp: “Đêm nay điện hạ không dự tiệc, nhưng thần thấy điện hạ vào Lễ bộ...”
Hoàng đế nhạy bén nhận ra gì đó, lập tức quay người: “Những người khác ở lại đây, Tôn Chiêu, ngươi theo trẫm quay về.”
Hoàng đế rẽ vào ngách nhỏ giữa Hộ bộ và Lễ bộ, sau đó đi vào Lễ bộ từ cửa hông, vòng tới vòng lui đi đến một hành lang sảnh phía Đông, thình lình nghe được trong phòng trà có tiếng nói chuyện của Bùi Uyển.
“Vân Trăn ca ca, vì sao hôm nay huynh không cho ta lộ diện, nếu không có hai đệ đệ của ta thì hôm nay suýt nữa huynh xảy ra chuyện rồi...”
Giọng của Bùi Uyển quá đỗi dịu dàng, khiến Hoàng đế suýt nữa không nhận ra.
Giọng nói nũng nịu đến nhường này, có đúng là nữ nhi của chàng không?
Trước giờ Bổn Bổn luôn là người thẳng thắn, lanh lợi, không những có tướng mạo giống chàng, mà tính cách cũng vậy.
Hoàng đế luôn cho rằng Bổn Bổn là đứa con giống mình nhất.
Nhưng nay chính tai nghe thấy nữ nhi mình thương yêu làm nũng với nam nhân bên cạnh, lòng Hoàng đế khó chịu vô cùng.
Trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo của Vân Trăn: “Nếu như muội nói thay ta, người ngoài chỉ xem như muội và ta có tư tình với nhau, huỷ hoại thanh danh của muội một cách vô ích, vả lại, chỉ sợ phụ hoàng của muội càng giận thêm...”
Hoàng đế nghe đến đó, lặng lẽ thở dài.
Coi như tiểu tử này biết suy nghĩ chu toàn.
Bùi Uyển cúi đầu mỉm cười, nũng nịu nói: “Lần sau đừng như vậy nữa, ta muốn đồng hội đồng thuyền với huynh, ta không muốn mất đi huynh lần nào nữa...”
Hoàng đế nghe vậy, một ngụm m.á.u vọt lên cổ họng.
Nghe kìa, lời gì thế này?
Đúng là chàng đã nuôi dạy nên một nữ nhi ngoan hiền!
Hoàng đế cười gằn, muốn vung nắm đ.ấ.m nện vào ót mình, nhưng sợ gây ra động tĩnh làm người trong phòng phát hiện nên lại nhịn xuống.
Chàng nghe thấy Vân Trăn lắc đầu bật cười: “Bổn Bổn, muội nghe ta, không nên dính dáng vào chuyện này, muội hãy làm như không hề biết gì cả, nếu cha muội nổi trận lôi đình, nhằm vào ta càng tốt...”
“Không được...”
Bùi Uyển muốn kéo tay Vân Trăn, nhưng hắn né tránh, kéo giãn khoảng cách với nàng, dỗ dành: “Thời gian không còn sớm, muội mau về...”
“Vân Trăn ca ca...” Bùi Uyển từng nếm trải cảm giác nghe tin hắn chết, vậy nên bây giờ có hơi dính người, không nỡ rời xa hắn.
Vân Trăn cũng rất nhớ nàng, vất vả lắm mới đi được bước đầu tiên, hắn cũng tự an ủi trong lòng: “Ngoan, muội về trước đi...”
Bùi Uyển ngại ngùng gật đầu: “Ta nghe lời huynh...”
Hoàng đế thấy hai người cứ ngươi nói ta đáp, thật sự nhìn không nổi nữa.
Tiểu khuê nữ yêu kiều nhà mình nuôi lớn ngày thường toàn cưỡi lên đầu chàng tác oai tác oái, bây giờ lại để nam nhân khác nói gì nghe nấy.
Quả thực rất tốt.
Hoàng đế một cước đá văng cửa, sầm mặt liếc hai người: “Theo trẫm về điện Phụng Thiên!”
Bùi Uyển giật nảy mình, che chở Vân Trăn sau lưng theo bản năng, nhíu mày: “Cha, sao người lại nghe lén?”
Hoàng đế nghe vậy, tức mà không có chỗ phát tiết: “Con còn hỏi trẫm vì sao nghe lén ư?”
Hoàng đế lại không nỡ mắng, tức giận cắn răng, chỉ vào Vân Trăn, quăng cho hắn mấy cái lườm mắt hung ác, thuận tay kéo Bùi Uyển: “Lại đây!”
“Con không đi!”
Hoàng đế tóm cổ tay nàng kéo đi, song không dám dùng sức quá mạnh, đành phải tỏ vẻ hung dữ trừng mắt với nàng.
Bùi Uyển ăn mềm không ăn cứng, bĩu môi đứng im.
Vân Trăn bất đắc dĩ, dịu dàng đứng sau lưng nàng khuyên nhủ: “Điện hạ, quên lời ta nói rồi sao?”
Bùi Uyển lập tức buông lỏng phòng bị, tủi thân nhìn hắn, cuối cùng bước hai bước về phía Hoàng đế với vẻ không tình nguyện.
Hoàng đế thấy cảnh này, càng bực thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-174.html.]
Hai cha con thở phì phò đi phía trước.
Vân Trăn và Tôn Chiêu bình tĩnh đi theo sau.
Đến điện Phụng Thiên, Hoàng đế dẫn đầu bước vào Ngự thư phòng, lạnh lùng bỏ lại hai chữ: “Quỳ xuống!”
Bùi Uyển và Vân Trăn đồng thời quỳ gối giữa Ngự thư phòng.
Hoàng đế tức giận ngồi xuống sau bàn, tay vịn vào án, nặng nề thở ra.
Tiểu Kim Tử chu đáo dâng lên một chung trà nửa ấm nửa lạnh.
Trà lạnh xuống bụng, cuối cùng cũng dập tắt chút lo lắng trong lòng.
Hoàng đế một ngụm uống cạn, đặt chén trà lên án kỷ, lạnh lùng hỏi Tiểu Kim Tử: “Thái tử đâu?”
“Thái tử đang quỳ bên ngoài.” Tiểu Kim Tử lau mồ hôi trên trán, cứng ngắc thưa.
“Tiểu điện hạ cũng quỳ cùng ạ.”
“Quỳ khá lắm!”
Trong điện, Vân Trăn diện áo bào đỏ, quỳ rạp trên đất không nhúc nhích, trái lại Bùi Uyển thẳng lưng, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Hoàng đế chống hai tay lên án, nặng nề hừ một tiếng: “Bổn Bổn, chẳng qua hắn viết cho con mấy phong thư, khắc mấy món đồ chơi, con nghĩ ngay đó là hắn? Thậm chí ngay cả mặt mũi hắn ra sao cũng không biết, vậy mà tâm tâm niệm niệm muốn gả cho hắn sao?”
Bùi Uyển ngước cằm lên, nghiêm túc nói: “Cha, Vân Trăn ca ca viết tổng cộng chín trăm ba mươi lăm phong thư cho con, tranh vẽ, đồ chơi, nhiều đếm không xuể, tất cả đều chất đống ở trắc điện cung Thiên Vũ của con... năm con bảy tuổi, phụ thân và mẫu thân đi sơn trang Thừa Đức tránh nóng nghỉ mát, quên khuấy nữ nhi, hai đệ đệ còn nhỏ, nào nhớ đến sinh thần của con, chỉ có mình Vân Trăn ca ca, vượt ngàn dặm xa xôi gửi cho con một bình ong mật dại đích thân huynh ấy làm, vì vậy mà huynh ấy không tiếc để năm tên ám vệ tiếp sức, ngày đêm đi gấp, đưa vào kinh thành...”
“Được rồi được rồi, trẫm không muốn nghe con kể những chuyện này...” Hoàng đế càng nghe càng buồn bực: “Dù là vậy, nhưng hiện tại con và hắn lần đầu gặp gỡ, phải chăng cũng nên cho đôi bên chút ít thời gian hiểu rõ lẫn nhau... chứ không phải quyết định chung thân một cách qua loa!”
Vân Trăn bày tỏ thái độ của mình đúng lúc: “Bệ hạ cứ dùng bất kỳ thủ đoạn nào để kiểm tra vi thần!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng đế hừ khẽ, không để tâm.
Bùi Uyển nghe vậy, ánh mắt chuyển sang nhìn Hoàng đế: “Mạn phép hỏi cha, năm xưa người và mẹ ước định chung thân ra sao?”
Bùi Uyển gặng hỏi Hoàng đế một câu.
Hoàng đế nhớ tới quá khứ, không khỏi đỏ mặt.
So với mối lương duyên trời xui đất khiến giữa chàng và Phó Nhiêu, có vẻ tình cảm nữ nhi và Vân Trăn này có thể xưng là mưa dầm thấm lâu... hơn chín trăm phong thư, nếu đổi lại là chàng chắc cũng không kiên nhẫn đến thế.
Bùi Uyển thấy sắc mặt Hoàng đế là lạ, ánh mắt sáng ngời: “Cha, người kể đi...”
Giọng nói có phần hào hứng mong chờ.
Hoàng đế xấu hổ, hung dữ liếc nàng.
Tất nhiên Bùi Uyển đã đ.â.m trúng chỗ đau của Hoàng đế.
“Ta và mẹ con, tốt xấu gì cũng biết rõ gốc gác, còn các con tính là gì?”
Bùi Uyển chớp mắt: “Xưa kia mẹ con sinh ra trong hộ gia đình nhỏ ở Thanh Châu, làm gì có chuyện biết rõ gốc gác với cha, không phải do cha thấy mẹ con trẻ trung mỹ mạo nên đem lòng mến mộ mẹ sao? Cha, nữ nhi với người giống nhau, con thích Vân Trăn cũng vì trẻ tuổi tuấn tú!” Nàng thẳng thắn vỗ lên vai Vân Trăn.
Hoàng đế tức sôi máu.
“Con! Đứa nhỏ hỗn xược này!” Chàng nổi giận sải bước đến, tay gí mạnh vào trán Bùi Uyển.
Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên giọng nói lanh lảnh của nội thị.
“Hoàng hậu nương nương giá đáo!”
Trong chốc lát, hai cung nhân vây quanh một phụ nhân cao nhã, đoan trang bước vào.
Váy đuôi phượng dài phết đất, khiến cho Ngự thư phòng thêm phần sáng ngời.
Nàng nóng lòng đưa mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đang quỳ trong điện.
Lúc này Vân Trăn cũng di chuyển đầu gối, nhìn về phía nàng.
Xa cách hơn mười năm, trong ấn tượng của Vân Trăn, dáng vẻ Phó Nhiêu dường như không hề thay đổi, gương mặt ấy vẫn dịu dàng, hiền từ như xưa, khóe mắt chẳng thấy nếp nhăn, chắc chắn là người hưởng an nhàn sung sướng, cuộc sống viên mãn.
“Cô cô...” Vành mắt hắn chua xót, cầm lòng không đậu mà khẽ gọi.
Đón lấy ánh mắt ấm áp của Vân Trăn, nước mắt Phó Nhiêu lặng lẽ rơi xuống, ngón tay mảnh khảnh khảm sâu vào khăn tay, cổ họng nghẹn ngào, khó lòng kiềm chế.
Năm đó hắn vẫn còn là cậu thiếu niên hoà nhã lương thiện, mà nay đã là nam tử phong hoa vô song.
Lão cốc chủ qua đời, sư phụ và sư nương hồn về quê cũ từ lâu, chỉ có thiếu niên trước mặt là nhân chứng duy nhất của năm tháng ấy.
Nàng cũng biết giờ không phải lúc ôn chuyện xưa, Phó Nhiêu tiến lên trước, đích thân nâng Vân Trăn dậy, bình tĩnh đánh giá hắn một lát, vui mừng gật đầu, song nàng không nói lời nào mà đi tới bên cạnh Hoàng đế, ngồi xuống cạnh chàng.
“Bệ hạ...” Nàng khẽ gọi chàng.
Hoàng đế đỡ trán, chàng vô cùng đau đầu, vén áo bào chỉ về phía trước: “Hoàng hậu xem thử nên làm gì bây giờ?”
Phó Nhiêu bật cười, gọi Bùi Uyển và Vân Trăn: “Đêm khuya rồi, chắc Trăn Nhi đã uống không ít rượu. Tôn Chiêu, ngươi đi gọi Thái tử tới rồi dẫn nó đến trắc điện phía Tây chiêu đãi Vân Trăn.”
Phó Nhiêu lại nháy mắt với Bổn Bổn, ý bảo nữ nhi cũng lui xuống.
Tất cả hạ nhân trong điện cũng lui theo.