Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:09
Lượt xem: 71

Quần thần đồng loạt nhào tới, người thì ôm chân, người thì dang hai tay ngăn cản trước mặt Vân Trăn, cầu xin tha thứ: “Bệ hạ bớt giận, chắc Vân Trăn uống say, nhất thời hồ đồ mới nói như vậy...”

Hoàng đế nở nụ cười dữ tợn, lạnh lùng nhìn Vân Trăn: “Trông hắn có chỗ nào giống người say rượu ăn nói bừa bãi không? Hắn nói ba lần liên tiếp, nhất định hắn ăn gan hùm mật gấu nên mới dám si tâm vọng tưởng!”

Vân Trăn cũng đoán được Hoàng đế sẽ tức giận, có điều không ngờ Hoàng đế tức giận đến mức muốn g.i.ế.c hắn. Trong lòng Văn Trăn vẫn còn kinh hãi, song ngoài mặt lại tỏ vẻ không sợ sệt: “Bệ hạ, đó thật sự là lời từ đáy lòng thần, đời này của thần ngoài Công chúa Càn Trinh ra sẽ không cưới ai cả, nếu bệ hạ rủ lòng thương xót, thần vô cùng cảm kích, cam đoan kết cỏ ngậm vành(*).”

(*)Nguyên văn là “衔草以报” (hàm thảo dĩ báo), được lấy từ câu “结草衔环” (kết thảo hàm hoàn), có nghĩa là báo đáp ân nhân của mình.

“Nghe xem nghe xem…” Hoàng đế tức đến độ cười khẩy, cầm trường kiếm chỉ vào hắn, chất vấn mấy vị lão thần: “Các ngươi nói thử nghe có quen không? Nhìn đi, đến cả lý do thoái thác cũng y như đúc!”

Các lão thần đều cười khổ.

Năm đó sau khi Từ Gia “ngủ nhầm” tức phụ, cũng quỳ gối trước kim điện, luôn miệng nói không phải Công chúa thì không cưới.

Liễu Khâm qua đời năm ngoái, Trình Khang cũng cáo lão hồi hương từ năm năm trước, bây giờ trên triều chỉ còn mình Hàn Huyên là người từng vượt qua sóng gió cùng Hoàng đế.

Hàn Huyền run lẩy bẩy chống gậy đứng lên, thở hổn hển chắp tay với Hoàng đế: “Bệ hạ tức giận, lão thần cũng đồng cảm, nhưng mà Trạng Nguyên này khác Trạng Nguyên kia, biết đâu hắn có nguyên do trong đó cũng nên, bệ hạ nguôi giận, cho phép lão thần hỏi hắn vài câu thay ngài...”

Hoàng đế vẫn cho Hàn Huyền chút mặt mũi, một cước đá văng các thần tử khác, sau đó cầm trường kiếm ngồi xuống với sắc mặt lạnh thấu xương: “Ngươi hỏi, trẫm nghe.”

Trường kiếm va vào long ỷ, phát ra tiếng nứt lanh lảnh.

Hàn Huyền chậm chạp ngoái nửa người, nhìn Vân Trăn hỏi: “Nguyên quán của ngươi ở đâu?”

“Bành Châu.”

“Cha mẹ đâu rồi?”

Vân Trăn ngừng một lát, đau xót trả lời: “Cha mẹ đều đã qua đời...”

Hoàng đế lập tức cau mày, lửa giận lại bốc lên.

Hàn Huyền cũng hơi sửng sốt, kiên trì hỏi đến cùng: “Trong nhà ngươi còn ai không?”

Vân Trăn cười khổ đáp: “Trong nhà cũng không còn người thân nào, chỉ còn một vài họ hàng sống chung với nhau…”

“Đã nghe thấy chưa? Lại là một Trạng Nguyên lang không cha không mẹ? Hắn có giống năm xưa…” Hai chữ “Từ Gia” đã đến miệng, Hoàng đế liền nuốt về.

Đều không cha không mẹ giống nhau, cũng là Trạng Nguyên trẻ tuổi tuấn tú, vừa lên Long môn đã nhắm vào Công chúa.

Cả hai tên đều là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Hoàng đế sắc mặt tái xanh, ném trường kiếm xuống đất, gằn giọng nói: “Không cần nhiều lời, kẻ này bụng dạ khó lường, sao gánh nổi trách nhiệm của Trạng Nguyên, người đâu, kéo hắn xuống, tước công danh, trục xuất khỏi kinh thành...”

Yến Bình chờ cơ hội đã lâu, mạnh dạn bước ra khỏi đám đông: “Bệ hạ, thần sẽ dẫn hắn xuống.”

Yến Bình vốn là ngự tiền thị vệ nên không tính là vượt khuôn phép.

Y đang định tiến lên, Phó Khôn tự dưng đưa chân ra ngăn cản y.

Nhân lúc này, các đại thần khác đã đồng loạt quỳ xuống, bảo vệ Vân Trăn ở chính giữa.

“Bệ hạ bớt giận, tuy Vân Trăn ăn nói ngông cuồng, nhưng tội không đến mức này, xin bệ hạ hãy nghĩ lại...”

“Xin bệ hạ hãy nghĩ lại...”

Thủ phụ nội các quay đầu hung dữ liếc Vân Trăn, ý bảo hắn lập tức nhận sai với Hoàng đế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-173.html.]

Nhưng Vân Trăn vẫn vững như bàn thạch, khuôn mặt tuấn tú cũng tái xanh: “Bệ hạ, thần c.h.ế.t không hối hận.”

Thủ phụ nội các tức muốn hộc máu.

Hắn tính toán đủ đường, chẳng ngờ Trạng Nguyên trẻ tuổi này lại phạm vào kiêng kị của Hoàng đế.

Sau này, e là chức Trạng Nguyên không trao cho người dưới ba mươi tuổi được nữa rồi…

Dù là như thế, các đại thần cũng không thể trơ mắt nhìn Vân Trăn xảy ra chuyện.

Hết người này đến người khác cầu xin.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiếc thay, Hoàng đế đã quyết tâm trị tội Vân Trăn.

Tiếng dập đầu vang lên không ngớt, cả cung điện hỗn loạn.

Cho đến khi Thái tử Bùi Yến mặc mãng long bào đen tuyền từ từ đứng dậy, đi tới trước đài, dáng người thanh cao và anh tuấn như trúc đứng trước mặt Vân Trăn, lạy Hoàng đế một cái: “Phụ hoàng, nhi thần lại cảm thấy hôn sự này còn có thể cân nhắc.”

Hắn vừa dứt lời, xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người giật mình nhìn Bùi Yến.

Hoàng đế tức giận tột độ, sắc mặt chàng tái ngắt, lạnh lùng liếc đích trưởng tử của mình: “Con lặp lại lần nữa xem?”

Bùi Yến khép y phục bái tiếp, vẻ mặt thong dong: “Đêm qua nhi thần nằm mộng, mơ thấy Nguyệt lão dắt một đường nhân duyên cho tỷ tỷ, người nọ chính là Trạng Nguyên lang tới từ Miêu Cương, nhi thần giật mình tỉnh giấc, phái người ra cung nghe ngóng suốt đêm, biết được tân khoa Trạng Nguyên xuất thân từ Miêu Cương, nhi thần thầm nghĩ, lẽ nào đây là duyên phận trời định?”

Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt dần sa sầm.

Thì ra Vân Trăn này chính là Miêu Cương ca ca mà Bổn Bổn hay nhắc đến.

Không phải đã c.h.ế.t rồi ư?

Sao giờ lại sống lại?

Dựa vào mấy phong thư mà đã nghĩ rằng tình sâu tựa biển? Chia xa hơn mười năm, mặt mũi ra sao cũng chưa thấy, cớ sao lại nhận định không phải khanh(*) không cưới, chẳng qua hắn cũng như Từ Gia, ham muốn phú quý mà thôi.

(*)Khanh (卿): cách xưng hô thân mật giữa vợ chồng, bạn bè.

Dĩ nhiên chàng biết nhi tử đang trợn mắt nói dối, coi bộ trong khoảng thời gian vừa rồi, nghịch tử này giúp đỡ Bổn Bổn gạt chàng không ít chuyện.

Gừng càng già càng cay.

Hoàng đế lạnh lùng giũ tế tất: “Lời của Yến Nhi có lý, vị hôn phu của đường tỷ con quận chúa Lưu An mới qua đời, tuổi cũng xấp xỉ Vân Trăn, xem ra duyên phận đã đến.”

Hoàng đế vừa dứt lời, Vân Trăn và Bùi Yến đều biến sắc.

Môi Vân Trăn trắng bệch không còn chút máu.

Hắn đang định đứng dậy nói tiếp, nào ngờ lại thấy Bùi Hiển cười toe toét đi tới, ấn bả vai hắn.

“Cha, tỷ phu tốt như thế này, con không muốn nhường cho người khác đâu.”

Rõ ràng Hoàng đế khoan dung với tiểu nhi tử hơn, nhưng vẫn giận dữ liếc cậu: “Hiển ca nhi!”

Chàng ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo cậu đừng xen vào.

Bùi Hiển chớp mắt nhìn chàng, cũng ra hiệu bằng mắt: Chuyện lớn như thế này, một mình cha làm chủ được không?

Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng đế suy sụp.

Loading...