Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:06
Lượt xem: 74
Tuy đã hơn mười lăm tuổi, Bùi Uyển vẫn thích làm nũng với Phó Nhiêu, men theo giá đồ cổ lặng lẽ đi vào điện, nhìn thấy Phó Nhiêu đang nghiêm trang ngồi trên giường La Hán đọc y thư, liền chạy thẳng đến ôm chầm lấy nàng.
“Mẫu hậu...”
Phó Nhiêu bị nàng nhào vào lòng, không kìm được đặt y thư xuống, ôm nàng vào lòng: “Hài tử này, suốt ngày không ở nhà, hôm nay lại đi chơi ở đâu vậy?”
Nàng vùi mặt vào vai Phó Nhiêu, dụi mạnh vào trong lòng mẫu thân: “Con vừa đến nhà cữu cữu, thấy mắt của bà ngoại không rõ nữa rồi, nhưng vẫn luôn đòi thêu áo nhỏ cho muội muội, thế là con chỉ còn cách ở bên cạnh bà nói chuyện, ngoài ra, bà còn kể cho con chuyện thú vị về mẫu hậu hồi nhỏ nữa, đúng rồi, mẫu hậu, con muốn đến Miêu Cương một chuyến, cũng muốn đi hái thuốc.”
Phó Nhiêu nghe vậy, sắc mặt dần trầm xuống.
Trịnh thị đã lớn tuổi, đầu óc cũng trở nên hồ đồ. Suốt ngày lẩm bẩm lầu bầu, hôm nay nói gì, ngày mai lại quên mất, thi thoảng lại nói muốn đi tìm phụ thân Phó Luân.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Trong lòng Phó Nhiêu trĩu nặng như bị một khối đá đè.
Nàng nghe đến hai chữ “Miêu Cương”, khẽ nhíu mày.
“Con muốn đến Miêu Cương ư? Còn đang nhớ nhung Vân Trăn à?”
Bùi Uyển né tránh chủ đề này, hỏi nàng: “Mẹ, có phải Vân Trăn ca ca có một đường huynh tên là Vân Hà không?
Phó Nhiêu trầm ngâm chốc lát, suy nghĩ: “Hình như có, là một tên nhóc khù khờ, khá thú vị, sao thế?”
Tim Bùi Uyển đập rộn lên: “Hắn trông thế nào?”
Phó Nhiêu xoa nhẹ mái tóc nàng: “Đã bao nhiêu năm rồi, làm sao ta còn nhớ được, huống hồ hiện giờ nó đã lớn, không còn như xưa, có ý gì thế? Con gặp Vân Hà rồi sao?”
“Mẹ, mẹ nghĩ xem, trên người hắn có điểm gì đặc biệt không?” Bùi Uyển mím môi, không bỏ sót một biểu cảm nào trên gương mặt Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu cố sức hồi tưởng một hồi, rồi khó khăn nói: “Ta không có ấn tượng sâu sắc gì về Vân Hà, mơ hồ nhớ là trên lông mày bên trái của nó có một nốt ruồi…”
Bùi Uyển bỗng mở to mắt.
Người kia, đuôi lông mày không có nốt ruồi, sạch sẽ, như tiên nhân trên đời vậy.
Nàng im lặng một lúc, bỗng bật dậy khỏi lòng Phó Nhiêu, vọt nhanh ra ngoài như tên bắn.
Gần đây Vân Trăn làm việc quá sức, ngủ rất sớm, đang mơ màng ngủ thì nghe thấy có tiếng động bên ngoài, hắn vội để nguyên quần áo ngồi dậy, định mở cửa thì thấy ngoài cửa thấp thoáng một bóng người mờ ảo.
Là Bổn Bổn.
Nàng đứng trước cửa phòng, giơ nắm đ.ấ.m lên, như thể đang do dự xem có gõ cửa không.
Vân Trăn cảm thấy tim mình như thắt lại.
Bùi Uyển ở bên ngoài cũng nhận ra tiếng hít thở của hắn.
Bốn bề yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có hai ánh mắt nồng cháy, ngăn cách bởi cánh cửa, cẩn thận dò xét.
Nàng hạ tay xuống, từ từ tiến lại gần hơn một chút, áp vào khe cửa khẽ gọi.
“Vân Trăn ca ca, là huynh phải không?”
Giọng nói của nàng mềm mại và yếu ớt.
Mắt Vân Trăn đau xót, hơi nóng cuồn cuộn ập đến, hắn vội nắm lấy tay nắm cửa, kéo cửa "kẽo kẹt" một tiếng.
Dáng người nàng theo ánh trăng lao vào lòng hắn.
Hắn xoay chân, đóng cửa lại, ngăn cách khoảng không gian bạc màu ngoài cửa sổ.
Nước mắt Bùi Uyển tràn trề, nàng ôm chặt lấy cổ hắn, không ngừng dụi đầu vào lòng hắn, nước mắt thấm ướt cổ áo, hơi lạnh thấm qua quần áo, tràn xuống n.g.ự.c hắn.
“Tại sao, tại sao lại lừa dối ta?” Nàng khóc đến khàn cả giọng.
“Xin lỗi...” Vân Trăn khàn giọng đáp lại, thân mình hơi tách ra một chút, không muốn chạm vào nàng.
“Bổn Bổn, xin lỗi...” Hắn kéo hai cánh tay nàng xuống, hơi run rẩy nắm trong tay, cúi đầu, nén nước mắt.
“Cho ta một chút thời gian.”
“Cho huynh thời gian để làm gì? Cho huynh thời gian để lừa dối ta? Rời bỏ ta? Có phải không?” Bùi Uyển cắn chặt răng, muốn giằng tay hắn ra.
Ánh mắt Vân Trăn u ám, hắn kẹp chặt cổ tay nàng, vừa dỗ dành, vừa mang theo vài phần khẩn cầu.
“Bổn Bổn, muội bình tĩnh một chút, nửa đêm muội trốn ra khỏi cung tìm ta, bệ hạ biết sẽ thế nào?”
“Ta không quan tâm!” Hốc mắt Bùi Uyển chứa đầy nước mắt, từng giọt rơi xuống, nàng nhìn khuôn mặt đẹp tựa trong mơ đã từng được khắc họa vô số lần đó, nghẹn ngào nói: “Ta biết huynh đang kiêng kị điều gì, nhưng ta không quan tâm...”
“Ta quan tâm!” Vân Trăn đỏ mặt gầm nhẹ một tiếng, kiên định nhìn nàng, giọng nói dịu lại, nói một lần nữa: “Bổn Bổn, ta quan tâm, muội cho ta chút thời gian, ta sẽ quang minh chính đại đứng trước mặt muội, được không?”
Bùi Uyển nghe vậy, dây thần kinh căng thẳng dần dần buông lỏng: “Huynh không lừa ta chứ?”
“Ta không có.”
“Nếu huynh không đỗ thì sao?”
“Ba năm sau ta thi lại...” Vân Trăn khựng lại, rồi nói tiếp: “Thật sự không được, ta sẽ tòng quân, dù sao cũng phải giành được một thân phận đàng hoàng để cưới muội...”
Bùi Uyển nín khóc mỉm cười, ngả vào lòng hắn: “Vân Trăn ca ca, ta chỉ muốn huynh, ta sẽ không gả cho người khác, bao lâu ta cũng đợi...”
Hương thơm trên người nàng khiến hắn chịu không nổi.
Nàng là cô nương mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, không muốn làm nàng tổn thương.
Vân Trăn kìm lòng đẩy nàng ra, dỗ dành: “Bổn Bổn ngoan, muội về trước đi, đợi ta báo tin là được, nếu muội còn bất chấp như thế này đến tìm ta, cha muội nhất định sẽ nổi giận.”
“Để ta ở lại thêm một lúc nữa đi… Ta muốn nói chuyện với huynh một lát rồi về…” Nàng thấp giọng nũng nịu.
Vân Trăn đang định khuyên thì bên ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh như băng của Lưu Đồng:
“Điện hạ, thần phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến, xin điện hạ hồi cung, nếu điện hạ còn trì hoãn thêm nửa khắc, thần không chắc có thể qua mặt được bệ hạ…”
Bùi Uyển giật mình, lập tức buông Vân Trăn ra, nàng phải nghĩ cho sự an toàn của Vân Trăn, đẩy hắn vào trong, vội vàng kéo cửa ra.
Ba ngày sau, kỳ thi Hương công bố kết quả, Vân Trăn trở thành Giải nguyên (*) kinh sư.
(*) Giải nguyên: một học vị trong hệ thống khoa bảng. Danh từ "giải nguyên" được dùng để gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hương vốn là một khoa thi liên tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-171.html.]
Bùi Uyển là người đầu tiên nhận được tin tức, lập tức nhảy dựng lên đến tiệm thuốc báo tin cho Vân Trăn.
Vân Trăn sửng sốt hồi lâu.
Hắn tự tin mình có chút văn chương nhưng không nghĩ mình có thể giành được giải nguyên.
Như vậy, khoa thi Hội năm sau rất có hy vọng.
Vài vị nghiệp sư ở Quốc Tử Giám truyền Vân Trăn qua, thấy hắn nói năng lưu loát, lại còn đẹp trai sáng lạn, đều đồng loạt khen ngợi.
Nhiều vị tiến sĩ tặng hắn rất nhiều sách, dặn hắn chuyên tâm học hành, phấn đấu thi đỗ Trạng Nguyên.
Tiếng tăm của Vân Trăn bắt đầu vang xa.
Các vị các lão cũng có nghe qua về hắn.
“Giải nguyên kinh sư năm nay là một người trẻ sao? Nghe nói dung mạo tuấn tú tuyệt trần, phong thái đĩnh đạc hơn người.”
“Rất tốt, mấy năm liền toàn những lão già làm Trạng Nguyên, đến cả Hàn Lâm viện cũng thiếu sức sống.”
“Có gì mà tốt chứ, các ông không nghĩ đến việc hoàng thượng sẽ nghĩ gì khi thấy một Trạng Nguyên trẻ tuổi sao, chứ không thì tại sao những năm gần đây Trạng Nguyên toàn là những lão già chứ!”
Tất cả các quan nghe xong đều cứng họng.
Sau khi trở thành giải nguyên, Vân Trăn từ chối mọi lời mời giao lưu, chỉ chuyên tâm ôn thi.
Chớp mắt, đến mùa xuân năm sau, vào giữa tháng Ba, khoa thi Hội chính thức diễn ra.
Sau khi công bố danh sách trúng tuyển, Vân Trăn đứng đầu bảng tiến sĩ, trở thành “hội nguyên”.
Thi đỗ liên tiếp hai kỳ, Vân Trăn nổi tiếng vang dội, trở thành một nhân vật mới của kinh thành.
Sau khoa thi Hội, tiếp đến là kỳ thi Đình.
Ngày diễn ra kỳ thi đình, các vị tiến sĩ đến điện Phụng Thiên, năm nay do đích thân hoàng đế ra đề, nội dung xoay quanh vấn đề trị an biên cương.
Vào buổi sáng, các sĩ tử đã hoàn tất bài thi, buổi trưa các quan văn không nghỉ ngơi mà bắt tay ngay vào việc sao chép và đưa vào chính điện.
Mỗi khi chép xong một bài, các đại học sĩ trong nội các sẽ đọc to một bài.
Khi đọc đến sách luận của Vân Trăn, hiếm khí mấy vị các lão đồng thanh khen ngợi.
“Thiên phú người này cực cao, tầm nhìn xa rộng, thật là một nhân tài kiệt xuất.”
“Bệ hạ, thần vừa nghe hơn phân nửa, chỉ có bài này là kinh thiên vĩ địa, xứng đáng làm Trạng Nguyên.”
Hoàng đế vuốt râu gật đầu: “Quả là không tệ, các biện pháp đưa ra cũng rất thích đáng, qua cách hành văn có thể thấy, người này đã từng đến Nam Hải, đi qua Bắc Nhung, thực sự là có thể bồi dưỡng thành tài. Sau khi đọc xong đưa trẫm xem chữ viết của hắn.”
Tới tối, tất cả các bài văn đều đã đọc xong.
Nội thị dâng bài của Vân Trăn cho hoàng đế, hoàng đế xem xong, mắt sáng lên.
“Chữ viết rất đẹp, có phần giống trẫm lúc còn trẻ.”
Chúng thần nghe vậy liền mừng rỡ: “Bệ hạ nói vậy, thì chắc chắn là Trạng Nguyên rồi.”
“Mở tên ra, xem là người phương nào?” Hoàng đế cười đưa bài cho nội thị.
Nội thị mở ra, kêu tên: “Người Bành Châu, Vân Trăn.”
Trong đại điện lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt.
“Thật sự là Vân Trăn!”
“Quả nhiên là hắn…”
Chúng thần còn đang định bàn tán, thì vị thủ phụ nội các phất mạnh tay áo, ra hiệu mọi người im lặng.
Nếu để hoàng đế biết Vân Trăn trẻ tuổi lại đẹp trai, e rằng Trạng Nguyên này sẽ không làm được nữa.
Chúng thần ngầm hiểu, lập tức im miệng.
Bệ hạ cũng nhận ra điều gì đó bất ổn, nhưng lại không nghĩ ra là có chỗ nào lạ.
“Vậy hãy định Trạng Nguyên là hắn?”
Chúng thần đồng loạt cúi đầu: “Bệ hạ anh minh.”
Tiện thể chọn tiếp danh sách bảng nhãn và thám hoa, bệ hạ trầm ngâm hỏi.
“Trong ba người này, ai có tướng mạo xuất chúng nhất?”
Chúng thần bỗng chốc căng thẳng.
Với hiểu biết của họ về bệ hạ, ai xuất chúng nhất sẽ làm thám hoa lang.
“Truyền ba người vào điện, để trẫm xem nào?”
Thủ phụ nội các đột ngột cao giọng: “Bệ hạ, nghe nói Tống Tấn không tệ lắm...”
“Đúng đúng, người này có dung mạo đẹp như Phan An, chọn làm thám hoa lang là thích hợp nhất.” Quần thần không hẹn mà cùng giả vờ nhắm mắt làm ngơ.
Bệ hạ hào sảng cười lớn, trong đầu nghĩ đến trong cung Khôn Ninh còn một tiểu nữ nhi đang đợi mình, cũng không buồn nói chuyện với bọn họ,
“Hiếm khi mới thấy các khanh nhất trí như vậy, vậy thì cứ định như thế đi.”
Chúng thần quỳ tiễn bệ hạ rời đi, lòng thầm lo lắng.
“Cuối cùng cũng bảo vệ được một Trạng Nguyên lang tài mạo song toàn.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Lễ bộ dán bảng vàng, Vân Trăn đỗ đầu cả ba kỳ thi, trở thành tân khoa Trạng Nguyên, quan lễ một đường đánh trống khua chiêng đưa tin mừng đến phủ đệ, Vân Trăn lặng người đứng hồi lâu không nói gì.
Tiếp theo là Trạng Nguyên dạo phố, buổi tối là Quỳnh Lâm yến.
Vân Trăn lấy lý do sức khỏe không tốt từ chối việc du ngoạn, chuyên tâm chuẩn bị cho Quỳnh Lâm yến buổi tối.
Hắn kiểm tra đi kiểm tra lại bộ trang phục tiến sĩ Trạng Nguyên, cũng tập đi tập lại bài phát biểu đã chuẩn bị rất nhiều lần.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn quyết định, tối nay sẽ dùng thân phận tân khoa Trạng Nguyên để cầu hôn Bổn Bổn.