Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:04
Lượt xem: 62

Bóng dáng Vân Trăn giống như mũi tên rời cung phóng ra khỏi quán trà.

Bùi Uyển không khỏi sửng sốt.

Nàng vẫn chưa hỏi rõ ràng.

Ngay lập tức phóng đến trước con ngựa Xích Thố, nhảy lên, tay trái giữ dây cương, tay phải rút roi thúc ngựa đuổi theo.

Yến Bình ngơ ngác, tức đến nghiến răng ken két, cũng đi theo sau.

“Bổn Bổn, ngươi giải thích cho rõ ràng, rốt cuộc đây là chuyện gì?”

Gió rít gào qua tai, Bùi Uyển thấy Vân Trăn phía trước, ở một ngã ba đường phóng về hướng kinh thành, mới yên tâm đôi chút, bèn kéo dây cương, giảm tốc độ, đợi Yến Bình đuổi tới, nàng hít sâu vài hơi, nhìn y nói: “Yến Bình, ngươi có biết, ta sinh ra ở Miêu Cương...”

“Ta có nghe qua…” Yến Bình cưỡi ngựa chắn trước mặt nàng, nét mặt nặng nề nói: “Sau đó thì sao, hắn là người Miêu Cương sao?”

“Đúng vậy, ta có một người ca ca rất tốt rất tốt, hắn đã mất rồi, người lúc nãy là đường huynh của hắn, ta muốn hỏi thăm một số chuyện về hắn...” Góc cạnh anh khí của thiếu nữ nhuốm màu dịu dàng, đôi mắt trong xanh như bảo thạch lấp lánh ánh sáng mềm mại.

Lần đầu tiên y thấy bộ dạng này của nàng.

Không kìm được mà có chút ghen tị.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thế nên, ngươi thích hắn?”

Bùi Uyển khẽ mỉm cười: “Đúng, ta thật sự thích hắn, thật đáng tiếc, đôi ta âm dương cách biệt, ta định đến Miêu Cương một chuyến.” Nàng ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Yến Bình, trước đây ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, ta không thể chịu nổi tấm chân tình của ngươi, ngươi cũng biết ta không thích ngươi mà.”

Khuôn mặt Yến Bình căng chặt, khóe miệng không kiềm được mà giật giật, kích động nói: “Hắn đã c.h.ế.t rồi, lẽ nào cả đời này ngươi sẽ không lấy chồng sao?”

Bùi Uyển lắc đầu, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng: “Ta không biết mình có gả cho ai không, nhưng người đó không thể là ngươi.”

Sắc mặt Yến Bình trở nên vô cùng khó coi: “Tại sao?” Người căng như dây cung.

Bùi Uyển bình tĩnh nhìn y: “Yến Bình, từ nhỏ ngươi đã lấy danh nghĩa bảo vệ ta mà quấn lấy ta, cái gì cũng muốn hỏi thăm, đi đâu cũng phải đi theo, ta không thoải mái chút nào, ta cũng không thích, ta ở cùng ngươi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.”

Nàng mím chặt môi, tuy không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm cắt đứt suy nghĩ của y: “Đừng lãng phí suy nghĩ vào ta nữa, ta sẽ không gả cho ngươi.” Dứt lời, thúc ngựa phi về phía Vân Trăn.

Yến Bình đơn độc trên ngựa, đứng lặng tại chỗ, gió mùa thu thổi qua, quét đi nét kiêu ngạo trên đôi mày y, chỉ còn lại đôi mắt đầy vẻ cô đơn.

Không lâu sau, Lưu Hoàn đuổi theo đến đây, thấy y đang ủ rũ, liền cưỡi ngựa tiến lại gần.

“Ngươi làm gì ở đây, điện hạ đâu?”

Yến Bình từ trong cổ họng thốt ra một chút nghẹn ngào, hỏi: “Lưu Hoàn, ta thật sự rất đáng ghét sao?”

Lưu Hoàn sửng sốt, hắn là cháu trai của Lưu Đồng, từ nhỏ đã làm việc ở Cẩm Y Vệ, mỗi lần Bổn Bổn xuất cung, thúc thúc đều cho hắn đi bảo vệ Bổn Bổn, hắn hơn Bổn Bổn mấy tuổi, được coi là đã chứng kiến hậu duệ quý tộc này lớn lên.

Yến Bình là cháu đích tôn của Vinh Ninh Đại Trưởng Công chúa, từ nhỏ được cưng chiều, bảo bọc.

Mà lúc này, y như thể một kẻ kiêu ngạo bị tổn thương nặng nề.

Lưu Hoàn thở dài nói: “Thế tử gia, ta là người thô lỗ, nói chuyện không khéo, mong người lượng thứ, cách người theo đuổi người khác quả thực rất khiến người ta chán ghét...”

Mắt Yến Bình mở to: “Có chuyện như vậy ư?”

“Tất nhiên rồi, điện hạ làm gì, người đều muốn quản, không làm gì, người cũng muốn quản, người đúng là giống hệt một bà quản gia.”

Yến Bình đỏ mặt, tàn nhẫn liếc Lưu Hoàn một cái: “Ngươi chế giễu ta!”

Lưu Hoàn cười hì hì: “Thế tử, yêu một người không phải là trói buộc nàng, mà là chân thành đối đãi với nàng, ta theo hầu điện hạ nhiều năm rồi, nàng đối với người, là thật sự không có tình yêu, hay là, quên đi.”

“Tại sao lại quên, ta không thể thay đổi sao?” Yến Bình cao giọng, rất không phục.

Lưu Hoàn khịt mũi, nhìn chằm chằm vào y, nói: “Cái tính cách này của người, cả đời cũng chẳng thay đổi được, không phải tiểu thư Hoắc gia rất thích người sao? Có lẽ, nàng ấy là duyên phận của người thì sao?”

Yến Bình tức giận quất một roi về phía Lưu Hoàn, Lưu Hoàn nhanh chóng né tránh, quay đầu ngựa lại, chạy về hướng kinh thành.

“Thế tử, dưa xanh hái không ngọt đâu, bệ hạ thích người, nhưng đằng sau vẫn còn Hoàng hậu nương nương nữa cơ mà, chuyện trong cung ai làm chủ, chẳng lẽ người lại không biết hay sao?”

Từ nhỏ Bùi Uyển được đích thân hoàng đế truyền thụ võ công, tư chất của nàng là xuất sắc nhất trong các hoàng tự, cưỡi ngựa cũng rất giỏi, thúc ngựa Xích Thố ngàn dặm trong ngày, trong nháy mắt đã đuổi kịp Vân Trăn.

Kỳ thi Hương sắp tới, Vân Trăn còn phải khơi thông vài mối quan hệ để có được suất thi, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc.

Hắn vừa phi ngựa, vừa hỏi Bùi Uyển cưỡi ngựa song song,

“Cô nương, ngươi đi theo ta làm gì?”

Bùi Uyển cũng không dám đuổi quá gần: “Vân công tử, Vân Trăn ca ca là người mà ta thích nhất, ngươi là huynh trưởng của hắn, nhất định rất hiểu biết về hắn, vừa rồi thấy ngươi có chuyện gấp, ta không dám làm phiền, ngươi có thể nói cho ta biết nơi ở của ngươi, khi nào ngươi rảnh, ta tới tìm ngươi, có được không?”

Giọng nói của nàng có chút nịnh nọt, khiến hắn đau lòng vô cùng.

Hắn cố nén lại tình cảm đang dâng trào mãnh liệt, gật đầu đáp: “Ở phía đông chợ Kinh Thành có một tiệm thuốc tên là Đàm Châu, đó là tiệm do ta mở, bảy ngày sau ta sẽ đợi ngươi ở đó.”

Mắt Bùi Uyển sáng lấp lánh: “Cảm ơn ngươi, Vân Hà ca ca.”

Hai người phi ngựa cả ngày, đến nửa đêm mới tới một khu rừng rậm, Bùi Uyển vẫn luôn đi theo không hề chậm một nhịp.

Tuy Vân Trăn rất sốt ruột, nhưng cũng lo lắng nàng không chịu nổi vất vả, nên dừng ngựa ở dưới một gốc cây.

Mấy hôm nay Bùi Uyển luôn đuổi theo hắn, quả thực rất mệt mỏi.

Vân Trăn cột ngựa dưới gốc cây, cầm lấy túi nước đi về phía Bùi Uyển.

Bắp đùi Bùi Uyển bị mài, rất đau, khi xuống ngựa nàng không nhịn được mà rùng mình, đứng thẳng không dám đi thêm bước nữa.

Vân Trăn lo lắng nhìn nàng, thò tay vào ống tay áo lấy ra một lọ thuốc đưa cho nàng: “Chốc nữa hãy tìm chỗ bôi thuốc vào, sáng ngày mai sẽ khỏi.” Bùi Uyển nhận lấy lọ thuốc, cảm ơn Vân Trăn, lần nào ra ngoài du ngoạn, mẹ nàng cũng chuẩn bị rất nhiều thuốc cho nàng, lần này đi lâu quá, thuốc đã dùng hết.

Vân Trăn giúp nàng buộc ngựa lại, nhóm lửa, rút ra một miếng da bò lót trên mặt đất, Bùi Uyển chậm rãi di chuyển qua, Vân Trăn đưa cho nàng một túi thức ăn trong bọc hành lý, tay cầm một thứ gì đó đi vào sâu trong rừng.

“Ngươi đợi ta một lát, ta sẽ quay lại ngay.”

Bùi Uyển đói bụng, thế là nàng lấy thức ăn trong bọc hành lý của hắn ra, ăn vài thứ, đột nhiên nàng sửng sốt.

Những thức ăn trong này, món nào cũng là đồ ăn vặt mà nàng thích.

Bùi Uyển không khỏi suy nghĩ lung tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-170.html.]

Đằng sau vang lên tiếng động, nàng ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Vân Trăn xách một con thỏ trắng nhỏ về.

Hắn thuần thục xử lý sạch thỏ, rắc một ít muối khô, gia vị các thứ, rồi đặt lên đống lửa nướng.

“Tay nghề của ngươi rất tốt nhỉ.” Bùi Uyển nói.

Vân Trăn cười cười không để ý: “Người Miêu Cương chúng ta, dựa vào núi mà sống, đây chỉ là chút tài mọn mà thôi.”

“Chắc là Vân Trăn ca ca cũng rất lợi hại?”

Vân Trăn khựng lại một chút, gật đầu: “Hắn rất lợi hại...”

“Lợi hại đến mức nào?”

Vân Trăn do dự một lát, chọn qua vài chuyện kể cho nàng nghe.

Bùi Uyển nghe say sưa, không biết lúc nào thì đã rơi nước mắt, nàng lau nước mắt, ngơ ngẩn nhìn vào đống lửa.

Vân Trăn thấy vậy, xé đùi thỏ nướng chín đưa cho nàng: “Ăn chút đồ chín đi, mai còn một ngày đường nữa.”

Ánh mắt Bùi Uyển dừng lại ở những vết chai trên ngón tay hắn, những vết chai dày cộm, dài ngoằng.

Những người quen dùng d.a.o khắc gỗ đều như vậy.

Nàng liếc hắn một cái, thản nhiên nhận lấy, cắn vài miếng, rồi nói bâng quơ:

“Đồ ăn trong túi ngươi ngon lắm, ngươi cũng thích ăn à?”

Vân Trăn im lặng, không biết bắt đầu từ bao giờ, mỗi lần ra ngoài, hắn đều chuẩn bị những món ăn vặt mà nàng thích.

Những năm gần đây, thành thói quen, hắn đã quên mất lý do ban đầu.

“Đúng vậy, ta cũng thích ăn.” Hắn cụp mắt xuống.

Bùi Uyển cười tươi: “Rất ít nam nhân thích ăn đồ ngọt...”

Vân Trăn không nói gì nữa.

Đêm đến, hai người lên cành cây nghỉ ngơi, Bùi Uyển quá mệt, ngủ một mạch đến hửng đông mới tỉnh, ngoảnh sang cành cây bên cạnh, nào còn thấy bóng dáng Vân Trăn, chỉ có đồ ăn sáng ấm nóng mà hắn để lại.

Tận tâm, lương thiện, quả thực giống hệt Vân Trăn ca ca.

Chẳng lẽ nam nhân Vân gia đều tốt như vậy?

Buổi trưa, cuối cùng Vân Trăn cũng đến kinh thành, những năm gần đây, hắn kinh doanh buôn bán, cũng tích lũy được chút quan hệ, mất một chút công sức, quyên góp hai vạn lượng bạc, thành công giành được suất dự tuyển của Quốc Tử Giám.

Miêu Cương cũng từng có huyện học, hắn từng tham gia thi cử, những giấy tờ liên quan cũng chuẩn bị đâu vào đấy.

Ngày mùng chín tháng tám, kỳ thi Hương ba năm một lần đúng lịch tổ chức.

Địa điểm thi của kinh sư được đặt tại Quốc Tử Giám.

Ba ngày sau, thi xong các môn, khuôn mặt Vân Trăn nở nụ cười sảng khoái đã mất từ lâu.

Những năm qua, hắn không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn ấp ủ những suy nghĩ này, hắn thức khuya đèn sách, ngày ngày nghiên cứu tứ thư ngũ kinh, luôn cảm thấy làm như vậy thì có thể gần hơn với nàng.

Hắn như lời hẹn đến tiệm thuốc Đàm Châu, Bùi Uyển đã đợi sẵn ở đó.

Nàng vẫn ăn mặc như thiếu niên, một chiếc trường bào màu trắng, như công tử ngọc thụ lâm phong, đang cầm quạt ngọc ngồi dưới cửa sổ sảnh đường, cười chậm rãi với hắn: “Thì ra ngươi đi dự kỳ thi Hương à.”

Vân Trăn cười, ngồi đối diện nàng: “Ngươi đến sớm như vậy sao?”

“Sớm gì chứ, ta đã chờ ngươi hai canh giờ rồi.” Nàng nói xong, trải một tờ giấy trước mặt hắn, đưa cho hắn một cây bút lông sói: “Vân Hà ca ca, vẽ giúp ta Vân Trăn ca ca được không?"

Vân Trăn giật mình, tai hơi ửng đỏ, thấy nàng nhìn mình đầy mong đợi, giọng hắn khàn khàn: “Ta vẽ không đẹp đâu.”

“Đừng có lừa ta, tiểu nhị nhà ngươi nói ngươi văn võ song toàn, làm sao có thể vẽ không đẹp được?” Bùi Uyển chống cằm, nhét cây bút lông sói vào lòng bàn tay hắn, cười tủm tỉm nói: “Đây. . . vẽ nhanh đi.”

Vân Trăn bất đắc dĩ cầm lấy bút lông sói, tùy tay vẽ hai nét trên giấy Tuyên.

Nếu vẽ ngoại hình người khác thì sợ nàng suy nghĩ lung tung.

Vẽ thế nào cũng không ổn,

“Chúng ta là đường huynh đệ, thật ra nhìn cũng có phần giống nhau...” Má hắn ửng đỏ, có chút không được tự nhiên.

Bùi Uyển đảo mắt đen lay láy một vòng: “Được, vậy ngươi hãy nói thử xem hai người có điểm gì không giống nhau, để ta vẽ.”

Nàng đoạt lấy bút, đúng là dựa theo dáng vẻ của hắn mà vẽ bừa bãi.

Vân Trăn liếc mắt nhìn sang, một tay nàng chống cằm, mặt mày khổ não nhưng không sao hạ bút được, ánh mắt không ngừng liếc sang người hắn, thỉnh thoảng lại vẽ đại hai nét, vẽ ra thứ chẳng khác nào tranh vẽ ma quỷ.

Quả nhiên là chữ viết không đẹp, vẽ cũng chẳng ra hồn, hắn cười khẽ một tiếng.

Hồi nhỏ thì rất thông minh, giờ càng nuôi càng ngốc.

Có chút hối hận khi đặt tên này cho nàng (*).

(*) Bổn Bổn: ngu ngốc.

Hắn cuộn tờ giấy Tuyên lại, ném vào sọt rác: “Đừng vẽ nữa, muốn biết chuyện gì về hắn thì ta sẽ kể cho ngươi.”

“Người Miêu Cương các ngươi, có cô nương nào thích hắn không?” Bùi Uyển nghiêm túc hỏi: “Mỗi lần ta hỏi hắn, hắn đều nói là không có, nhưng vừa rồi tiểu nhị bảo rằng, mỗi một cô nương ở Miêu Cương đều từng theo đuổi hắn, có đúng không?”

Vân Trăn ngẩn ra, lạnh lùng liếc tiểu nhị một cái, rồi quay lại nhìn Bùi Uyển.

“Hình như là có một số, nhưng con người hắn lạnh lùng, không thích giao tiếp, thường thì mấy cô nương lấy lòng hắn đều bị từ chối nên cũng thôi.”

Bùi Uyển cong môi cười tươi: “Vậy hắn thì sao, hắn… có người trong lòng không?”

Vân Trăn mím môi, khó xử nói: “Ta không biết.”

Bùi Uyển nhụt chí, lại ầm ĩ với hắn hồi lâu, đèn đuốc đã sáng trưng, rốt cuộc Bùi Uyển mới luyến tiếc ra về.

Trở lại cung, trước tiên là lén lút dò hỏi một chút, xác định hoàng đế chưa đến cung Khôn Ninh, vội vàng lẻn đến cung Khôn Ninh thỉnh an Phó Nhiêu.

Loading...