Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:37:42
Lượt xem: 195

Gió thổi dữ dội, bầu trời trở nên u ám.

Trong chái sau (*), chiếc đèn bão (**) duy nhất được đặt ở trong góc, phát ra ánh sáng lập lòe.

(*) Chái sau (抱厦): là những gian phòng nhỏ được xây dựng trước hoặc sau của phần nhà chính.

(**) Đèn bão (风灯): là loại đèn dầu có phần chụp và ống thông hơi phục vụ mục đích chiếu sáng ngoài trời trong điều kiện gió mạnh mà không bị thổi tắt.

Hoàng đế chống tay đỡ trán, dựa vào chiếc ghế bành lưng tròn bằng gỗ đàn hương nghỉ ngơi.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, dù chàng không đến hậu cung nhưng Hoàng hậu lại sai Ngự thiện phòng bày một bữa tiệc nhỏ ở Ngự thư phòng.

Chàng uống cùng vài vị đại thần Nội Các, trong lúc đó biểu huynh của Hoàng hậu, Đại lý tự khanh Tưởng Nam Sinh có việc muốn cầu kiến nên chàng đã giữ Tưởng Nam Sinh ở lại dùng bữa cùng. Tưởng Nam Sinh nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Hoàng hậu không được tốt, không có con, cực kỳ lo lắng. Trong yến hội, họ cùng hồi tưởng lại quá khứ, về những chuyện xưa ở trong phủ, quân thần thỏa sức nói chuyện, cực kỳ vui vẻ nên hào hứng uống thêm mấy chén.

Nào ngờ hôm nay chàng dính chút mưa, thay đổi nóng, lạnh trong chốc lát, hơn nữa mấy ngày nay bận rộn do trận mưa lũ tại Gia Châu, chàng hơi mơ màng, có dấu hiệu bị cảm lạnh.

Còn một số việc chưa được quyết định, không nên trì hoãn, vì để không khiến quần thần lo lắng, chàng định lặng lẽ gọi ngự y tới đây. Vì vậy Hoàng đế đã sai Tư lễ giám Lãnh Hoài An đến Thái Y viện, chàng đi trước dẫn theo hai thái giám thân cận rời khỏi Ngự thư phòng, đến thẳng chái nhà hậu viện của Tây điện.

Thứ chàng uống là rượu Tây Phong Liệt, cho vào miệng thì sảng khoái, hậu vị lại rất mạnh, lục phủ ngũ tạng đều nóng rát muốn bốc khói, sau đợt cay nồng, tiếp theo sẽ là hương vị tinh khiết, nồng nàn khiến cho toàn bộ cơ thể như ngâm trong một làn hương mê hoặc, huyền bí.

Chàng sai nội thị đi lấy quần áo, người vừa mới ngồi xuống, dường như nghe thấy có ai đó gọi chàng.

Đôi mắt đẹp đẽ mơ màng của Hoàng đế hé mở, dựa vào ánh đèn vàng nhạt, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.

Một đôi mắt hạnh ẩm ướt, mơ màng mê hoặc, đuôi mắt có một chấm đỏ tươi rực rỡ, quyến rũ đến cực điểm khiến tim chàng lỡ nhịp. Chàng không khỏi lắc lắc đầu, nhìn kỹ lại mới nhận ra nàng là Phó Nhiêu.

Đầu óc m.ô.n.g lung giống như bùn nhão, nhưng chàng vẫn nhớ lại cảnh tượng nàng bị bỏ lại một mình vào sáng nay.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, trong cung ai có thể hại nàng, không lẽ là hai mẹ con Thục Quý phi.

Đôi lông mày đẹp đẽ của chàng lập tức nhíu lại.

“Phó Nhiêu…” Chàng thấp giọng gọi một câu.

Người nằm rạp dưới đất đã bò vào từ dưới rèm châu, đôi môi căng mọng phiếm hồng ẩm ướt, nàng nhìn chàng một cách ngây dại, không dời mắt được, dán chặt trên người chàng như bị mê hoặc.

Đầu óc chàng hoàn toàn hỗn loạn, chỉ thấy môi nàng mấp máy, dường như muốn nói: “Cứu ta…”

Tâm trí coi như còn tỉnh táo.

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Hoàng đế hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở mắt, đứng dậy đi vòng qua chiếc bàn gỗ đàn hương dài đỏ, ngồi xuống đỡ Phó Nhiêu.

“Ngươi bị sao thế?”

Chàng muốn chạm tay vào nàng nhưng đột nhiên cảm thấy không thích hợp nên dừng tay, định mở miệng gọi người, lại thấy Phó Nhiêu đỏ mắt, giống như một người hấp hối bên bờ vực, trong giây lát nắm được cọng rơm cứu mạng, cơ thể mềm yếu lập tức nhào vào lòng Hoàng đế, lập tức chạm vào môi chàng… ngăn chặn miệng chàng.

Khuôn mặt giống như đã từng quen biết vỡ tan, vặn vẹo trước mặt nàng, lý trí Phó Nhiêu nói với chính mình, không được, nhưng có một khát vọng không thể ngăn lại cũng chẳng thể kiềm chế trong cơ thể cắn nuốt nàng giống như thú dữ, hơi thở nóng bỏng lan tỏa trong huyết mạch sôi sục của nàng.

Nàng chỉ muốn được gần chàng thêm một chút, gần thêm chút nữa.

Thế nên khi đôi tay kia duỗi ra, nàng nhanh chóng leo lên, không cho chàng có cơ hội lùi bước cũng không cho bản thân đường lui để đổi ý, lao về phía chàng.

Chạm vào nơi mềm mại ấy, có chút nóng bỏng, đầu lưỡi ẩm ướt cứ như vậy thâm nhập vào.

Chàng khẽ cắn răng chặn nàng lại, không chỉ có như thế, chàng còn lùi về sau một chút, cánh tay rắn chắc kẹp c.h.ặ.t t.a.y nàng, định tách nàng ra.

Khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn của Phó Nhiêu nhất thời biến sắc, nàng dùng cả tay chân bò lên người Hoàng đế, ôm cổ, nhìn thẳng vào phía trước người chàng, cắn cánh môi chàng, khóc nức nở thút thít mơ hồ không rõ.

“Đừng đẩy ta ra, đừng mà… cầu xin ngươi…”

Sức mạnh của một người đang đối diện với tình cảnh tuyệt vọng vượt ngoài tưởng tượng, Phó Nhiêu giống như linh xà, liều mạng nhào vào lòng chàng, hai chân không nhịn được quấn quanh eo chàng, tay cũng ôm chặt cổ chàng.

Ban đầu Hoàng đế không muốn làm nàng bị thương, chưa từng dùng sức, nào ngờ lại cho nàng có cơ hội thừa nước đục thả câu.

“Làm càn!” Chàng cất giọng mắng một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.

Môi anh đào kia lập tức cắn vào vành tai chàng.

Cảm giác tê dại truyền đến bụng dưới của chàng.

Hoàng đế hít sâu một hơi.

Chàng cũng không già, ngược lại còn đang trong độ tuổi tráng niên, chưa nói đến tinh lực tràn đầy thì chàng cũng là một nam tử cực kỳ bình thường.

Chàng là Hoàng đế, tọa ủng tứ hải (*), trong thiên hạ này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử.

(*) Tọa ủng tứ hải (坐拥四海): là một thành ngữ tiếng Trung, được dùng để miêu tả quyền lực lớn, sự kiểm soát mạnh mẽ, hoặc tầm ảnh hưởng rộng lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-17.html.]

Nữ nhân trong thiên hạ, chỉ có chàng không muốn, không có ai là chàng không có được.

Huống chi là thường dân Phó Nhiêu.

Nàng dám trêu chọc chàng như vậy.

Điên rồi phải không.

Mưa rơi tầm tã, bóng trúc đung đưa, nàng như bèo tấm không rễ, cuối cùng cũng túm được cọng rơm cứu mạng, hơi thở nam tính vốn có trên người chàng đã hoàn toàn kích thích dược tính trong cơ thể nàng. Nàng trở thành con thú nhỏ tràn đầy dục vọng, gặm cắn không theo bất cứ nguyên tắc nào, không cần thầy dạy cũng hiểu.

Mũ phượng bị nàng ném đi, mái tóc đen óng như thác nước xõa xuống, quẹt qua đôi mắt trong veo của chàng.

Chàng vốn có men say, lý trí gần như không còn, nhưng chàng vẫn cứ dùng sức, bóp chặt cổ tay nàng, tách nàng ra khỏi người mình từng chút một.

“Phó Nhiêu, ngươi nghe rõ cho trẫm, trẫm không phải Trần Tứ gia, trẫm là Hoàng đế, ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

Phó Nhiêu căn bản không nghe rõ chàng nói gì, trong đầu chỉ có một âm thanh: “Cứu ta…”

Chàng tách tay nàng ra, nàng lại dán n.g.ự.c lên, chàng đặt tay nàng lên trước n.g.ự.c nàng rồi đẩy ra xa, nàng lập tức quấn hai chân quanh eo chàng, ôm thật chặt.

Nếu đổi thành người khác, Hoàng đế đã thuận nước đẩy thuyền, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

Nhưng nàng lại là Phó Nhiêu.

Trong đầu chàng hiện lên dáng vẻ tươi sáng như mùa xuân của nàng khi nhìn thấy nàng trong tiệm thuốc. Ban đầu chàng có chút ấn tượng với nàng, cảm thấy nữ tử này không hề dễ tính nhưng hiện giờ bị nàng quấn lấy, chàng không thể không cảm thấy rung động…

Chàng không ngại cho nàng một danh phận, chỉ sợ nàng sẽ hối hận về việc mình đã làm sau khi tỉnh lại.

Muốn ta…

Nàng không ngừng lẩm bẩm bên tai chàng, gặm nhấm cổ chàng, để lại những dấu vết có độ sâu khác nhau.

Hoàng đế nhắm mắt lại.

Chàng cứng đờ một lát, Phó Nhiêu nhạy bén nắm bắt cơ hội, đầu ngón tay lập tức tiến quân thần tốc, làm loạn lý trí của chàng.

Tay nhỏ sờ loạn lung tung n.g.ự.c chàng một lát, cuối cùng sờ đến cổ áo, nàng vội vã cởi cúc áo…

Một cơn gió mạnh hòa cùng nước mưa tạt vào qua khe cửa sổ, thổi bay tấu chương trên bàn dài lên, tấu chương lạch cạch đập vào trán Hoàng đế, gió lạnh chợt thổi vào cổ áo hơi mở của chàng…

Hoàng đế sinh ra trong hậu cung, chinh chiến khắp nơi, trận chiến nào chưa từng thấy qua.

Cuối cùng chàng kiên quyết trấn áp dục vọng của cơ thể, chàng tách hoàn toàn Phó Nhiêu ra khỏi người mình, đập một cái vào gáy nàng.

Phó Nhiêu lập tức nhắm mắt lại, cơ thể mảnh mai rơi vào vòng tay chàng.

Hoàng đế ôm nàng, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm, không nói nên lời.

Hiện giờ Phó Nhiêu xem như dám phạm thượng, theo luật phải xử trảm, tru di cửu tộc.

Nhưng chàng cũng biết rõ chắc chắn Phó Nhiêu bị người ta hãm hại, người này là ai, đương nhiên trong lòng chàng hiểu rõ.

Nếu không có cách nào xử lý nàng, nhưng đã gần gũi da thịt với nàng thì phải giải quyết thế nào đây?

Nàng vốn đã mất phu quân vì nữ nhi của chàng, nếu lại mất đi sự trong sạch vì chàng thì còn có thể gả ra ngoài thế nào được?

Không thể gả đi được nên chỉ có thể ở lại trong cung, ban cho nàng một danh phận.

Nhưng khi Hoàng đế nhớ đến việc Phó Nhiêu từng quỳ gối ở cổng Chính Dương cáo trạng, toàn bộ kinh thành, bá quan văn võ trong triều đều biết nàng là hôn thê của Từ Gia, kết quả trong nháy mắt chàng lại nạp nàng vào cung làm phi… còn không biết thiên hạ đồn thổi thành thế nào, chàng luôn coi trọng thanh danh, không muốn để lại vết nhơ trong sử sách.

Cho nên việc này cực kỳ khó giải quyết.

Cơ thể người trong lòng vẫn còn rất nóng… ánh mắt của Hoàng đế di chuyển xuống dưới, dừng lại ở cổ áo hơi mở của nàng, lại nhắm mắt thêm một lần nữa, khó khăn vô cùng.

Giọng nói của Lãnh Hoài An vang lên từ ngoài hành lang: “Cẩn thận…”

Chắc là bậc thang bị mưa làm ướt, lại mời ngự y già tới.

Hoàng đế lập tức cảnh giác, nhanh chóng bế Phó Nhiêu lên đặt trên giường trong phòng, lại buông hoàng trướng xuống, cơ thể cao lớn đứng ở trước sập, bình tĩnh buộc lại cổ áo.

Rèm châu được vén lên, Lãnh Hoài An dẫn lão ngự y Chu Hành Xuân đi vào.

Tóc Chu Hành Xuân bạc trắng, lão cầm hòm thuốc chuẩn bị quỳ xuống.

“Miễn lễ…”

Hoàng đế trầm mặt, ngồi xuống ghế bành, giơ tay chỉ về phía hoàng trướng: “Bắt mạch cho nàng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Hành Xuân và Lãnh Hoài An nghe vậy nhìn nhau, đều kinh ngạc.

Loading...