Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:02
Lượt xem: 60

Bùi Uyển cực kỳ thông minh, những năm này hàng ngày quấn quýt bên cạnh Cẩm Y vệ, nàng cũng đã nắm rõ bản lĩnh truy tìm của Cẩm Y vệ, nàng giả vờ náo loạn một trận, sau đó tìm cơ hội thoát khỏi hành cung Thông Châu, cải trang đi về phương bắc.

Không biết là tại số nàng quá tệ hay là thế nào mà lúc ra khỏi cung, nàng lại gặp phải Yến Bình.

Yến Bình liếc mắt là nhận ra được ngựa Xích Thố của nàng, vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

“Bổn Bổn, ngươi đi đâu vậy?”

“Ngươi quản ta đi đâu? Yến Bình, đừng theo ta nữa!” Bùi Uyển võ nghệ cao cường, vừa dùng sức kẹp bụng ngựa phi nước đại về phía trước, vừa liệng mấy ám khí về phía Yến Bình.

Dù sao Yến Bình cũng là con nhà võ tướng, võ nghệ cũng không tệ, nghiêng người né được, cười tươi với Bùi Uyển.

“Bổn Bổn, bây giờ ngươi có hai con đường thôi, một là để ta đi cùng bảo vệ ngươi, hai là ta sẽ để lại dấu vết trên đường đi, chắc chắn Lưu Hoàn sẽ đuổi theo.”

Trong nháy mắt, Bùi Uyển đưa ra quyết định, đồng ý để Yến Bình đi cùng.

Vân Trăn hoàn toàn không ngờ Bùi Uyển sẽ đuổi theo, sau khi rời khỏi Thông Châu, hắn nghỉ lại ở Quảng Ninh một ngày, càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh, hắn đổi một chiếc xe ngựa để đi.

Trong thời gian trống đó, Bùi Uyển đã đuổi kịp hắn.

Hôm đó là mùng bảy tháng tám, buổi chiều nắng đẹp xuyên qua tầng mây chiếu xuống, vùng ngoại ô Quảng Ninh vừa trải qua một trận tuyết nhỏ, từng cụm tuyết đóng băng phủ lên cành cây khô, phản chiếu ra một vầng hào quang lung linh trong suốt.

Vân Trăn ôm lò sưởi dựa vào thành xe ngựa đọc sách, bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nữ gấp gáp.

“Vân công tử, dừng lại!”

Đó là giọng của Bổn Bổn.

Vân Trăn lập tức ngồi thẳng người dậy, vội túm lấy rèm xe, nhưng vẫn chần chừ chưa kéo ra, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập cảm xúc cuộn trào, theo tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, lại dần dần ảm đạm xuống.

Bùi Uyển đuổi theo đến bên xe ngựa, Hạc thúc đã vén rèm ra, đứng trên xe ngựa thi lễ với Bùi Uyển.

“Cô nương, không biết cô nương theo đến đây có chuyện gì căn dặn không?”

Bùi Uyển siết chặt dây cương, ném đống ngân phiếu đã cuộn lại cẩn thận trong túi mình sang: “Đây là tiền bồi thường của Trương Khuê cho các người.”

Ánh mắt dừng lại ở rèm xe, nàng thở hổn hển hỏi: “Người ngồi bên trong có phải Vân công tử không?”

Một lát sau trong xe ngựa mới truyền tới một chữ: “Đúng...”

Bùi Uyển nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng ngược lại còn dấy lên vài phần thấp thỏm.

Nàng đã phải ngày đêm đuổi theo hắn trong hai ngày này, thực sự có chút mệt mỏi, nhìn xa xa bốn phía, thấy phía trước ngã ba có một quán trà, hỏi hắn.

“Vân công tử, ta có vài lời muốn hỏi ngươi, không biết ngươi có thể ngồi nói chuyện ở quán trà phía trước không?”

Vân Trăn không từ chối.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một lát sau, Yến Bình cũng đuổi theo, cùng Bùi Uyển xuống ngựa trước quán trà, trong quán trà có vài ba tốp khách đi đường tụ tập, họ chọn một vị trí ở rìa, Yến Bình bảo tiểu nhị bưng tới một chậu than, sau đó đích thân rót cho Bùi Uyển một chén trà nóng, thấy nàng đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa đang tiến đến, không khỏi ghen tị nói.

“Bổn Bổn, người này là ai vậy? Chẳng lẽ vì hắn mà ngươi đuổi theo mấy trăm dặm sao?"

Bùi Uyển không có thời gian giải thích với Yến Bình, nàng đè nén tâm sự, rõ ràng đã nhiều lần xác nhận hắn đã chết, nhưng hôm nay lại không kìm được mà nảy sinh một chút hy vọng.

Xét về ngoại hình, tuổi tác của hắn rất trùng khớp.

Tay nàng trắng bệch, nhẹ nhàng nâng tách trà, nỗ lực bình ổn cảm xúc.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra, bóng dáng cao gầy bước qua ngưỡng cửa, chỉ thấy mặt mày hắn như sương lạnh, khí chất thanh thoát, khoác trên mình chiếc áo choàng bạc chậm rãi bước tới, tựa như bước ra từ trong tranh.

“Đa tạ cô nương đem tiền bồi thường đến, cô nương có lòng tốt giúp đỡ như vậy, thật là hiếm có.”

Vân Trăn bước lại, thi lễ với Bùi Uyển trước, sau đó nhìn sang mỉm cười với Yến Bình, đôi mắt không khỏi dừng lại trên người y.

Mày kiếm mắt sáng, toàn thân tỏa ra khí thế quật cường.

Từ chiếc chuôi đao trăng khuyết bên hông có thể nhận ra thân phận của y là hậu nhân của quân hầu đầu tiên sau khi khai quốc, Yến quốc công.

Thân thế tương xứng, tướng mạo khôi ngô, chắc hẳn y là Phò mã do Hoàng đế chọn cho Bổn Bổn.

Ánh mắt Vân Trăn khẽ lướt qua người y, cuối cùng dừng lại trên người Bùi Uyển, mỉm cười nói: “Cô nương đến tìm ta có chuyện gì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-169.html.]

Bùi Uyển chậm rãi vịn bàn đứng dậy, trong mắt ẩn vài phần rung động: “Xin hỏi họ tên của các hạ?”

Ngón tay Vân Trăn trong tay áo khẽ nắm lại, hắn thong dong đáp: “Tại hạ họ Vân, tên một chữ Hà, tới từ Miêu Cương, đời đời làm nghề bán thuốc mà sống.”

Bùi Uyển nghe vậy, trong lòng khẽ run rẩy, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, giọng run run hỏi: "Vân Trăn, hắn là người họ hàng nào của ngươi?”

Vân Trăn giả bộ kinh ngạc, cất lời hỏi: “Vân Trăn là đường đệ của ta, cô nương biết hắn sao?”

Đâu chỉ biết...

Lòng Bùi Uyển quặn đau, cố nén cảm xúc: “Người ấy đang ở đâu?”

Vân Trăn híp nhẹ mắt, trầm mặc không nói.

Yến Bình thấy tình hình không ổn, nhíu mày, kéo kéo tay áo Bùi Uyển: “Bổn Bổn, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Vân Trăn nhìn tay Yến Bình, khẽ nheo mắt.

Bùi Uyển rút tay về, quay đầu nhìn Yến Bình: “Ngươi có thể tránh mặt được không? Cho ta nói riêng với hắn vài câu?”

Sắc mặt Yến Bình trở nên rất khó coi nhưng thấy Bùi Uyển kiên quyết, cuối cùng y đành nhẫn nhịn, nhăn mặt bỏ đi.

Cùng lúc đó, Hạc thúc cũng lùi lại mấy bước, để lại cho hai người họ không gian riêng.

Bùi Uyển từ từ rời bàn, đi đến bên cạnh Vân Trăn, nhìn đôi mắt trong trẻo của hắn rồi hỏi.

“Người ấy thật sự đã c.h.ế.t rồi sao?”

Vân Trăn cụp mắt xuống, đáy mắt chẳng có một gợn sóng, bình tĩnh nói: “Hắn một mình đi vào thiên cốc, không thể đi ra, cuối cùng thì c.h.ế.t đói.”

Bùi Uyển hoàn toàn mất đi chút ảo vọng cuối cùng, nước mắt ròng ròng tuôn rơi: “Đã tìm thấy t.h.i t.h.ể chưa?”

Hầu kết Vân Trăn nghẹn lại, giọng khàn khàn: “Đã tìm thấy rồi...”

“Chôn ở đâu?”

Vân Trăn mím chặt môi, nhìn nàng chằm chằm, u tối nói: “Ngay ở khu mộ gia tộc, cô nương hỏi những điều này là có ý gì?”

Bùi Uyển ngẩng đầu nuốt nước mắt vào: “Ta muốn đến đó tế bái hắn.”

Sắc mặt Vân Trăn thoáng biến đổi, hắn quay người lại, cuối cùng giọng điệu cũng có chút gợn sóng, nghiêm túc nói: “Từ chỗ này đến Miêu Cương cách mấy ngàn dặm, hơn nữa Miêu Cương là nơi nhiều khói độc, người thường không thể vào được.”

Bùi Uyển ngơ ngác nhìn: “Bất kể thế nào, ta cũng phải đi gặp hắn, để từ biệt hắn lần cuối...”

“Chỉ thế thôi ư?”

“Chỉ thế thôi.”

Vân Trăn nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy thôi mà cô nương lại liều mạng như thế này sao?”

Nàng lau nước mắt nơi khóe mắt, cười nói: “Không phải chuyện nhỏ đâu, đối với ta, hắn chính là người vô cùng quan trọng... vô cùng quan trọng...”

Vân Trăn cảm thấy trong lòng chua xót, quay mặt đi, giọng đờ đẫn hỏi: “Quan trọng đến mức nào?”

“Quan trọng đến mức, nếu hắn còn sống, ta muốn sống bên hắn suốt đời…”

Lời nàng như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng hắn.

Vân Trăn nhắm chặt mắt, cố nén nỗi đau, sự giày vò trong lòng, hắn rất muốn chất vấn nàng tại sao nàng chưa từng gặp hắn mà lại nói ra được lời như vậy.

Nhưng nghĩ đến chín năm “đồng cam cộng khổ” bên nhau, hắn nín lặng.

Một sự thúc đẩy mạnh mẽ khiến hắn ngoảnh đầu, không chút chần chừ, giật cương ngựa trong tay hộ vệ, nhảy lên lưng ngựa, muốn quay lại.

Hạc thúc bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc, vội vàng lao tới túm lấy dây cương, hạ giọng hỏi: “Ngài muốn đi đâu vậy? Không phải là chúng ta sắp tới Doanh Châu sao?”

Ánh mắt Vân Trăn ẩn chứa vẻ khó tả.

“Hạc thúc, chuyện ở Doanh Châu, ông xử lý là đủ rồi, ta muốn vào kinh.”

“Để làm gì?”

“Thi Hương!”

Loading...