Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:11:59
Lượt xem: 71

Gã sai vặt khóc không ra nước mắt, vùi mặt xuống đất.

Sau khi tên phú thương khai ra chỗ dựa thì dáng vẻ bệ vệ càng thêm ngạo mạn.

“Sao nào? Còn muốn ta bồi thường không?”

“Đương nhiên là phải bồi thường!”

“Không chỉ tiền bồi thường của ta, mà còn phải đền cả tiền dược liệu của nhà bọn họ nữa.” Thiếu niên chỉ tay vào một nam tử trẻ tuổi bên cạnh.

Nam tử mặc đồ trắng, mặt mày như họa, như tiên nhân ẩn mình trong chốn phàm trần, phong thái thanh tao xưa nay hiếm thấy.

Không biết hắn đang lật cuốn sách gì trong tay, từ đầu đến cuối không mảy may quan tâm đến cuộc cãi vã này.

Bị thiếu niên kéo vào, hắm mới chậm rãi ngẩng đầu, mơ màng liếc thiếu niên một cái, rồi dời mắt về phía phú thương, trầm ngâm, gật đầu: “Quả thật phải đền.”

Giọng nói rõ ràng, trong trẻo như suối.

Phú thương gia thấy vậy, nổi giận: “Sao, các ngươi không tin chỗ dựa của ta là Bình công công sao?"

Bình Lan lặng lẽ rơi nước mắt.

Người mà ngươi gọi là “chỗ dựa” của ngươi đang quỳ trên đất tạ tội kia kìa.

“Không sợ, ai mà chẳng có chỗ dựa?” Thiếu niên từ từ xếp quạt ngọc lại, khoanh tay trước ngực, nói: “Ta cho ông biết, hôm nay ông đã đụng độ phải tổ tông phách lối rồi, chỗ dựa vững chắc của ta chính là vị đang ngồi trên điện Kim Loan kìa.”

Lần này đến lượt phú thương phì cười: “Vị ngồi trên điện Kim Loan kia, là chỗ dựa của tất cả chúng ta!”

Thiếu niên: “…” Nói cũng có lý.

Một quan viên áo lục xuất hiện, thấy bên ngoài hỗn loạn nên bước ra trước cửa.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn mọi người:

“Ồn ào cái gì!”

Ánh mắt dừng lại ở người phú thương kia: “Trương Khuê, thuyền nhà ngươi đ.â.m lật hai chiếc thuyền, một chiếc là thuyền thuốc, một chiếc là thuyền nhỏ, phải đền bù, cả tiền chi phí nạo vét sông của thị thự chúng ta, hao phí công trình do chậm tiến độ, đều phải đền hết.”

Trương Khuê kêu oa một tiếng, suýt chút nữa khóc thét lên, chẳng nói hai lời mà nâng áo lên chạy tới, ghé vào bên tai viên quan kia thì thầm vài câu, không biết ông ta đã nói gì, viên quan kia bèn tỏ ra do dự, ánh mắt dừng lại ở trên người nam tử trẻ tuổi, rồi cau mày lại.

Trương Khuê thấy hắn vẫn còn do dự, vội vàng lén móc ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo nhét vào tay viên quan...

Mặt viên quan hơi cứng lại, tay thì nóng ran như phát sốt mà run run, mặc dù run nhưng hắn vẫn không từ chối.

Hắn đang định nhận lấy thì đột nhiên, cổ tay hắn có cảm giác lạnh lẽo, hắn cúi xuống nhìn thì thấy một con rắn nhỏ màu xanh lá cây đang cuộn tròn trên xấp ngân phiếu, đang thè lưỡi rắn ra với hắn.

“Rắn!”

Hắn sợ đến mức hồn siêu phách lạc, vung tay một cái, hất cả con rắn lẫn ngân phiếu đi, sợ hãi lùi lại phía sau một bước, đụng vào cửa rồi ngã lăn ra đất một cách chật vật.

Phú thương nọ cũng giật mình đến nỗi da đầu tê dại, giẫm hụt một chân, ngã nhào thẳng vào đám đông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-167.html.]

Không ai muốn làm tấm đệm thịt cho một kẻ béo ú nên mọi người đã tránh ra, phú thương to béo rơi trúng vào một chiếc ghế đẩu.

Mọi người nhìn lại, trên mặt đất chỉ có một đống ngân phiếu tán loạn, chứ không có con rắn nào cả.

Viên quan thấy vậy, thẹn quá hóa giận, lập tức bò dậy chửi phú thương kia.

“Đồ hỗn xược, ngươi còn dám hối lộ quan viên trước mặt mọi người, tội chồng thêm tội, người đâu bắt hắn lại, tịch thu toàn bộ thuyền của hắn!”

Phú thương không quan tâm đến việc xương cốt đau đớn, vội quỳ xuống trước mặt quan viên dập đầu.

Đáng tiếc là vô ích, cuối cùng ông ta vẫn bị bắt.

Quan viên thị thự trấn an thiếu niên và nam tử trẻ tuổi, để họ về kiểm kê lại thiệt hại, để lại địa chỉ, chờ tin tức rồi đi.

Thiếu niên liếc nhìn nét chữ nam tử để lại, chữ đúng như người, rất tao nhã, thiếu niên thầm ghi nhớ địa chỉ.

Chờ mọi chuyện xong xuôi, hai người lần lượt rời khỏi thị thự.

Thiếu niên thấy nam tử trẻ tuổi cầm một cuốn sách, tao nhã, thong dong về phía cỗ xe của mình, liền đi theo, vỗ nhẹ lên vai hắn.

“Huynh đài thủ đoạn cao minh, một con rắn lục nhỏ đã xoay chuyển tình thế, tại hạ ngưỡng mộ.”

Nam tử dừng lại, nghiêng người, lặng lẽ nhìn thiếu niên, mắt hắn như hổ phách, không vướng một hạt bụi trần.

“Cô nương nói đùa, chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”

Hai bên đều nắm được nhược điểm của nhau, không ai bán đứng ai được.

Sắc mặt Bùi Uyển biến sắc.

Nàng đã giả danh lừa đảo nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta nhận ra thân phận, nam tử trước mặt, ánh mắt trong veo, tựa như tiên nhân không vướng bụi trần nhưng lại nhìn thấu mọi thứ trên đời.

Nàng không hề tức giận, ngược lại còn vô cùng khâm phục.

“Công tử, tại hạ họ Trần, là dược thương ở Xuyên Thục, là đồng đạo với công tử, hay là chúng ta kết giao một chút?"

Đối diện với đôi mắt sáng trong của thiếu nữ, mặt nam tử vẫn thản nhiên, chỉ khẽ gật đầu, vén rèm bước vào, để lại cho Bùi Uyển một bóng lưng dứt khoát.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bùi Uyển: “...”

Bình Lan tức giận vung tay áo muốn kéo người về nhưng lại bị Bùi Uyển ngăn lại.

“Làm gì vậy? Người ta không muốn kết bạn, chúng ta cần gì tự chuốc lấy xấu hổ?”

Bùi Uyển kéo Bình Lan quay người rời đi.

Đúng lúc này, bên đường bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một thiếu niên mặc cẩm y ngọc bào cưỡi trên lưng tuấn mã chạy đến chỗ Bùi Uyển.

“Bổn Bổn, yến tiệc thưởng hoa của Hầu phủ sắp bắt đầu rồi, mau theo ta về!”

Trong xe ngựa, Vân Trăn nghe thấy hai tiếng “Bổn Bổn”, cuốn thơ trên tay trượt xuống, sự mơ hồ trong mắt dần tan đi, trở nên sáng tỏ.

Loading...