Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 166
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:11:57
Lượt xem: 62
Đầu tháng Tám, một trận mưa thu kéo đến, phủ xuống thành Thông Châu một lớp se lạnh mùa thu.
Cuối tháng sáu năm nay, mưa lớn liên miên, khúc sông Thông Châu bị sạt lở, khiến thủy vận tắc nghẽn, thuyền chở hàng ùn ứ, Thánh thượng nổi giận, cử Công bộ đến chỉnh đốn, ý định nhanh chóng khơi thông kênh đào, mà thuyền hàng từ Dương Châu vốn đã xếp chồng gần đó, ngày qua ngày, khúc sông sụp xuống, thẳng tới đoạn Thương Châu, thuyền chở hàng tập trung, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thương mậu và thủy vận.
Lương thực chở bằng đường thủy từ Giang Nam tới kinh thành bị ách tắc ở đoạn sông giữa Thương Châu và Thông Châu.
Bên kia, Công bộ tu sửa kênh đào còn cần thời gian, trong khi đó thủy vận và hàng hóa thương mại thì không thể đợi được.
Triều đình hạ lệnh, tạm thời lập một chợ ở bến đò Tĩnh Hải phía dưới đoạn sông Thông Châu, lại cho vệ sở Thông Châu và vệ binh gần kinh thành đến san bằng mặt đường, tu sửa một con đường thông thương rộng rãi thẳng tới quan lộ, thông ra kinh thành và các nơi khác.
Ngay khi tin tức được công bố, những con thuyền chở hàng dừng lại ở đoạn sông tìm mọi cách chen chúc đến bến đò Tĩnh Hải, hy vọng có thể nhanh chóng đến lượt thuyền của mình thông quan lên bờ.
Khi chen chúc thì xảy ra chuyện, trong đó hai con tàu chở hàng va vào nhau, hàng hóa rơi xuống nước, càng cản trở đường thủy hơn, khiến cho các thương thuyền neo đậu gần đó lên tiếng oán thán, kêu ca xôn xao, có thể nói là họa vô đơn chí. Quan viên không ngừng kêu khổ, vội vàng chỉ huy vệ binh và thủy binh vớt hàng hóa, nạo vét đường thủy, đồng thời ra lệnh rằng bất cứ ai chiếm dụng đường thủy sẽ bị bắt giữ thuyền.
Mất tròn ba ngày mới vớt hết được số hàng hóa gây ách tắc đường thủy, khiến cho đường thủy thông thoáng trở lại. Lại phát cho mỗi thuyền một tờ danh thiếp, theo thứ tự trên danh thiếp mà lần lượt thông quan lên bờ.
Trời quang, quản sự người hầu mặc quần bó bằng vải gai chen chúc ở bến tàu nhận hàng và kiểm tra hư hỏng, bóng người không ngớt.
Cách bến đò đi lên bờ được nửa dặm, chính là Thị thự tạm thời mà Thông Châu dựng ở đây.
Thị thự rộng hàng trăm mẫu, bên trong có hàng trăm kho hàng lớn nhỏ đan xen nhau.
Trước cửa Thị thự dựng một gian gác nhỏ hai tầng, vì là nơi làm việc tạm thời nên bàn ghế vẫn chưa đầy đủ, nhiều thương hộ đến đây làm thủ tục thông quan phải ngồi trên ghế dài ở ngoài cửa chờ đợi.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống dưới, cuối cùng đã xua tan chút khí lạnh.
Một phú thương ăn mặc không tầm thường và một quản sự trung niên đã cãi nhau trước cửa suốt một khắc.
“Đừng có mà luyên thuyên nữa, số tơ lụa vận chuyển từ Dương Châu trên thuyền nhà ta, một nửa đã bị rơi xuống nước, tổn thất rất lớn, mấy người phải đền bù cho ta số bạc này!” Vị phú thương có bộ ria bát dương (*), bụng phệ, vung tay áo trông rất buồn cười.
(*) Là kiều ria mép mỏng, hẹp, mọc theo hướng ngang dưới mũi, vuốt sang hai bên tạo thành hai đường thẳng song song và thường dài hơn chút ở hai bên so với giữa.
Quản sự trung niên đứng thẳng người, lạnh lùng xắn cao ống tay áo: “Ông nói vậy là vô lý, thuyền hàng của chúng ta ở phía trước, tàu của ông len ở phía sau, ông đòi người ta bồi thường cho ông, chẳng phải là trò cười thiên hạ sao? Chúng ta không đền bù cho ông đâu, ngược lại, ông còn phải bồi thường lại toàn bộ tổn thất cho chúng ta.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Một số thương hộ đang chờ ở xung quanh liên tục gật đầu đồng ý.
“Đúng thế.”
Vị phú thương không mảy may d.a.o động, khuôn mặt đầy thịt lộ vẻ dữ tợn.
“Số thuốc của các ngươi đáng giá bao nhiêu chứ? Có thể sánh được với hàng tơ lụa của ta không? Các ngươi biết những thứ đó là gì không? Là cống phẩm!” Phú thương giơ ngón tay chỉ lên trời, giọng điệu vô cùng phách lối: “Đề đốc Tư lễ giám trong cung Tôn đại nhân, chắc các ngươi cũng từng nghe tới rồi, các ngươi có biết ông ấy là gì của ta không?”
Khuôn mặt của quản sự hơi biến sắc, mím chặt môi không nói gì.
Nhưng một nam tử bên cạnh tò mò hỏi: “Tôn đề đốc là gì của ông?”
Phú thương thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, rất đắc ý, ông ta phất tay áo, hếch mũi lên trời.
“Đó là cha nuôi của quý nhân nhà ta!”
“Phụt!”
Một ngụm trà phun thẳng vào mặt ông ta khiến ông ta ngẩn người nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-166.html.]
“Ngươi làm gì thế? Không có mắt à?”
Thiếu niên mặc trường bào màu xanh ngọc, khoảng mười lăm tuổi, trắng trẻo khôi ngô, mặt mày đường hoàng, khóe miệng luôn nở một nụ cười, chỉ cần nhìn thoáng qua, một hơi thở tươi mới ập vào mặt.
“Xin lỗi nhé…” Người kia bình tĩnh đứng dậy cầm chén trà, nhịn cười nói: “Ta tưởng Tôn đề đốc là cha ruột của ngươi, nhưng hóa ra chỉ là cha nuôi của quý nhân nhà ngươi, Tôn Chiêu kia giữ chức Đề đốc Tư lễ giám hơn hai mươi năm, những người quỳ trước mặt ông ấy gọi cha nuôi, không có một nghìn thì cũng có tám trăm đi, không biết quý nhân nhà ngươi ở trong cung có được xếp danh hào nào không?
Phú thương xẹp hết khí thế ngạo mạn, vừa từ từ lau nước trà trên mặt, vừa nghiến răng hỏi.
“Ngươi đó, ngươi, dám gọi thẳng tên Tôn đề đốc, có tin ta kêu Cẩm Y vệ bắt ngươi không?”
“Phụt!”
Thiếu niên lại phun một ngụm nước nữa vào mặt ông ta, trợn to mắt.
“Ông còn có thể chỉ huy được Cẩm Y vệ ư? Trời ạ, bổn thiếu gia còn tưởng rằng, trên đời này chỉ có thánh thượng trong cung mới có thể chỉ huy Cẩm Y vệ, hóa ra còn có thêm cả ông nữa!”
Mọi người xung quanh đều thi nhau bật cười.
Mặt phú thương sưng phù thành gan heo.
Thiếu niên ung dung vui vẻ mở quạt ngọc dưới tay áo, thoải mái ngồi lên ghế,
“Không tin thì ông cứ đi gọi người đến hỏi, ta xưng hô tên Tôn Chiêu tội lớn, hay là ông có ý mưu đồ phản nghịch tội lớn.”
Một cái mũ mưu phản úp xuống, phú thương kia cũng không khỏi run sợ,
“Này này này, ngươi nói nhảm! Ta nói…”
“Ngươi nói gì không quan trọng…” Thiếu niên khép quạt ngọc lại, cười tủm tỉm đẩy cánh tay ông ta ra.
“Huynh đài, đêm đó, thuyền của ông từ phía sau chen lên, vừa vặn lật thuyền nhỏ của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sống mười lăm năm, chưa từng chật vật như vậy, nếu thân thủ bổn thiếu gia kém hơn một chút thì đã c.h.ế.t đuối trong nước rồi, ông nói xem, phải bồi thường cho bổn thiếu gia như thế nào!”
Phú thương kia giận sôi máu: “Này, con thuyền của ngươi nhỏ như vậy, trời tối om om, ta nào thấy rõ? Hơn nữa, rốt cuộc là ta lật ngươi hay là bản thân ngươi không biết tự lượng sức mình đ.â.m vào thuyền của ta chứ.”
Thiếu niên: “…”
Mọi người: “…”
Từng gặp người phách lối nhưng chưa từng thấy ai phách lối như vậy.
Thiếu niên hít sâu một hơi: “Quý nhân kia của ông là ai, nói tên ra đây, ngược lại bổn thiếu gia muốn xem xem ông ta là thánh thần phương nào, mà dám để ông ngang ngược như vậy ở Tĩnh Hải.”
Tên phú thương tự cho rằng đã dọa được thiếu niên, lập tức vểnh đuôi, đắc ý: “Quý nhân của ta chính là Đề đốc ngự mã giám thái giám Bình công công...”
Ông ta vừa dứt lời, một gã sai vặt tuấn tú bên cạnh thiếu gia đã quỳ sụp xuống đất.
Thiếu niên cũng vô cùng sửng sốt, chậm rãi nhìn sang gã sai vặt.
Gã sai vặt tái mặt kinh hoàng, vẻ mặt uất ức nhìn thiếu gia, liên tục lắc đầu.
Không phải ta, không phải ta, ta không có...
Thiếu niên vỗ trán, thở dài, vẻ mặt khó hiểu nhìn tên phú thương, gật đầu ra vẻ có thật: “Địa vị quả là không nhỏ...”