Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:11:55
Lượt xem: 86

Nàng không hề phản kháng, tựa má lên vai chàng, nàng thực sự rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.

Dần dần, trong miệng nàng lẩm bẩm những lời mơ hồ.

“Tứ gia, chàng từng nói, trước mặt ta, chàng mãi mãi là Tứ gia...”

“Đúng vậy, nàng nhớ kỹ ta đã nói những lời như vậy, ta chỉ là phu quân của nàng...” Chàng quay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, sắc mặt tỉnh táo nhìn nàng.

Đôi mắt nàng long lanh như phủ một lớp sương mờ, ngây ngô.

Còn mang theo chút ngây thơ.

Quả thật yếu ớt hơn nhiều so với kiếp trước, tính toán nhiều năm như vậy không phí công.

Ở kiếp này, nàng không cần xuất đầu lộ diện bị người đời chỉ trỏ, cũng không cần chui vào thâm sâu cùng cốc hái thuốc nuôi sống gia đình.

Bụng ngón tay vuốt ve khuôn mặt nóng rực của nàng, áo ngủ hơi mở, thoảng ra một mùi hương nhàn nhạt.

Chàng nhẹ nhàng hôn lên.

Phó Nhiêu run lên, cả xương sống cũng tê dại, xoay người lại, tránh khỏi chàng, mềm nhũn ngã xuống gối tựa.

Hoàng đế nhấc váy dài của nàng lên giường, buông màn che.

Mờ mờ ảo ảo, che khuất một căn phòng kiều diễm.

Tiếng kêu đứt quãng không ngừng, lúc gần lúc xa, gò má nàng như mây in bóng hồng, cố gắng chui vào góc phòng.

Chạy trốn thế nào cũng không thoát, ngược lại còn mơ hồ chạy vào trong lòng chàng.

“Chàng đã nói, bụng cho ta đá, mau lại đây...”

Hoàng đế thực sự mở rộng áo, nắm lấy bàn chân trắng nõn của nàng, đặt lên bụng mình.

Cơ bụng rõ ràng, căng cứng, cực kỳ mạnh mẽ.

Phó Nhiêu đá hai cái nhưng không nhúc nhích, vô cùng bực bội.

“Ta còn muốn giẫm chàng…”

“Giẫm đi…” Ánh mắt chàng sâu thẳm.

Phó Nhiêu liếc nhìn chàng với đôi mắt trong veo, ánh mắt lạc xuống chỗ kia, khinh thường cười thành tiếng.

“Muốn lừa ta, không có cửa đâu...”

Đầu ngón tay lành lạnh vuốt qua, ánh mắt u ám của chàng chập chờn chút xuân ý, nắm lấy tay nàng.

Nàng ở kiếp này, còn nhỏ, sợ nàng không chịu nổi.

Chàng cực kỳ kiên nhẫn.

Thân thể giống như ngâm trong vạc giấm, vừa chua vừa mềm, vô lực.

Chỉ một mực cảm thấy khát.

Thực tế, nàng cũng hơi sợ, nhưng chàng đã có tuổi, văn võ cả triều đang đợi, nàng không dám ra vẻ.

Chàng cũng rất tiết chế, đêm nay vô cùng vất vả.

Hôm sau trời vừa sáng, nàng tựa vào n.g.ự.c chàng tỉnh dậy.

Nàng dính lấy chàng không muốn nhúc nhích, hoàng đế áp sát ngọn tóc của nàng, hỏi nhỏ:

“Đau không?”

Rất đau.

Nàng đáng thương yếu ớt ưm ưm một tiếng.

Khuôn mặt hơi mệt mỏi, trong vẻ lười biếng lại lộ ra mấy phần quyến rũ, có thể làm tan chảy xương cốt của chàng.

Chàng nghĩ đến thân thể của nàng, cố nhịn ý muốn động.

Sau khi nằm trên giường một lát, hai người cùng nhau rời giường, đi thỉnh an thái Thượng Hoàng và thái Thượng Hoàng hậu.

Phó Nhiêu trông thấy thái Thượng Hoàng hậu uy danh hiển hách trong truyền thuyết.

Quả nhiên là nghiêm túc, cả quá trình không dành cho nàng một nụ cười.

Trước tiên hai người quỳ xuống trước mặt nhị lão, dập đầu.

Rồi sau đó nhận lễ quỳ lạy của hoàng thân.

Sau một hồi, Thái Thượng Hoàng cũng không đành lòng nhìn con dâu nhỏ của mình phải chịu đựng sắc mặt thái Thượng Hoàng hậu, liền giải tán tiệc sớm, cuối cùng còn dặn dò một câu.

“Không có chiếu chỉ không được tới Thái Dịch trì quấy nhiễu, các ngươi hãy yên tâm ở trong hoàng cung, sớm sinh Thái tử, chính là hiếu thuận với trẫm rồi.”

Phó Nhiêu hiểu Thái Thượng Hoàng là đang che chở nàng, sợ nàng bị thái Thượng Hoàng hậu gây khó dễ, trong lòng cảm kích tạ ơn.

Hôm sau nhận lễ bái của ngoại mệnh phụ.

Phó Nhiêu liên tục bận bịu trong ba ngày liền mới được nghỉ ngơi.

Nhưng nghỉ ngơi này chính là hoàn toàn nghỉ ngơi.

Hoàng đế không cho nàng hầu hạ lâm triều, cả ngày ngủ đến khi mặt trời lên cao, cũng không ai thúc giục.

Dù sao nàng cũng không có việc gì làm, nhưng hậu cung lại bận rộn.

Ăn uống một tháng không bao giờ lặp lại, nhiều đồ đạc và vải vóc hợp thời cũng được đưa đến cung Khôn Ninh cho nàng chọn lựa mỗi ngày.

Quản sự của phủ Nội vụ nhận được cống phẩm thì chạy về cung Khôn Ninh, cả hoàng cung đều cưng chiều vị nương nương trẻ tuổi nhỏ nhắn này.

Mười lăm năm đầu đời, Phó Nhiêu chưa từng sống những ngày tháng thoải mái như thế.

Không lo không nghĩ, nhàn đến phát chán.

Mà cả ban đêm khi vợ chồng ân ái cũng cực kỳ dễ chịu.

Mỗi tối Hoàng đế chỉ muốn nàng một lần, thời gian cũng không quá dài.

Phó Nhiêu nghĩ tới lời thẩm thẩm hàng xóm từng nói, bảo rằng những nam nhân mới cưới, hận không thể chui vào chăn cả nửa tháng không ra.

Hình như phản ứng của hoàng đế khá qua quýt bình thường.

Hay là, lời nói giữ mình trong sạch chỉ là gạt người?

Chẳng lẽ những năm này, chàng đã bị nữ nhân bên ngoài cho ăn no?

Không thể nào, chàng không phải là người như vậy.

Hay là cơ thể nàng không hấp dẫn?

Phó Nhiêu cuống quýt xuống giường, tiến đến bàn trang điểm đánh giá mình.

Cho dù là tướng mạo hay là dáng người đều có thể tin tưởng.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đưa ra một kết luận.

Đã lớn tuổi, nên bồi bổ.

Phó Nhiêu am hiểu dược thiện, một ngày tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho hoàng đế.

Thuốc của nàng giấu rất kín đáo, là bài thuốc của tổ mẫu để lại, Hoàng đế không thể phát hiện ra được.

Dù sao cũng sợ làm tổn thương lòng tự tôn của nam nhân.

Hoàng đế xử lý triều chính trở về, thoáng nhìn thấy bàn dược thiện quen thuộc này, lập tức kinh ngạc.

Nói đến dược thiện này, chính là cơn ác mộng của Hoàng đế.

Ở kiếp trước, sau khi Phó Nhiêu vào cung, để sớm sinh được Thái tử, ngày nào nàng cũng nấu dược thiện cho chàng.

Chàng không chỉ chán ngấy, mà ngay cả ngửi thấy mùi vị cũng không chịu được.

Sau đó, Bổn Bổn buồn bực vì Bùi Yến không chơi với bé, bèn làm nũng đòi Phó Nhiêu sinh cho bé thêm một muội muội.

Phó Nhiêu lại nấu cho chàng một đợt dược thiện nữa, cuối cùng cũng mang thai, thế nhưng lại sinh ra một đệ đệ.

Bổn Bổn cực kỳ thất vọng, đòi sinh thêm một muội muội nữa.

Khi đó chàng thương Phó Nhiêu, bèn quát Bổn Bổn một trận.

Từ đó về sau, hai người đều thôi không nói đến chuyện này nữa, cứ thế sống an nhàn.

Nhưng vào năm Phó Nhiêu ba mươi hai tuổi, nàng lại có thai một lần nữa.

Lúc ấy, chàng đã gần năm mươi tuổi, được coi là già rồi mới được con gái.

Làm phu thê với Phó Nhiêu hơn mười năm, hai chữ “dược thiện” chính là cơn ác mộng của chàng.

Bởi vậy, Phó Nhiêu tự cho rằng mình giấu rất kĩ, không ngờ bị Hoàng đế liếc mắt một cái nhìn thấu ngay.

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào hơi nóng bốc lên từ bát canh, sắc mặt tái xanh.

Vừa mới thành hôn chưa đầy nửa tháng, nàng đã vội vã muốn có con ư?

Chẳng phải chàng không muốn, thực ra chàng cực kỳ khao khát, chỉ là nghĩ lại kiếp trước, khi ấy nàng theo chàng thì đã mười tám tuổi rồi, kiếp này nàng vẫn còn quá non nớt.

Vì nghĩ cho cơ thể nàng, chàng vẫn luôn nhẫn nhịn, kiềm chế, nhất định không buông thả bản thân.

Đêm tân hôn hôm đó, chàng cũng chưa được thỏa mãn.

Chàng phải để nàng dần thích nghi với chuyện này.

Kết quả là, Phó Nhiêu nghi ngờ chàng không được ư?

Hoàng đế chưa cầm đũa, mà tiến lên phía trước, lập tức bế Phó Nhiêu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-165.html.]

Phó Nhiêu bị chàng làm cho hoảng sợ, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ chàng.

“Bệ hạ, chàng làm gì vậy? Mau dùng bữa đi.”

“Không…” Khóe môi chàng lộ chút lạnh lẽo, cắn răng nói: “Trẫm cảm thấy, cần phải xử lý chuyện gấp trước…”

Lúc này đây, Phó Nhiêu lỗ nặng.

Hoàng đế không hề giữ lại chút sức nào.

Từ lúc hoàng hôn đến tận đêm khuya, tổng cộng là đã hơn một canh giờ.

Không ngừng đào sâu vào thân thể nàng.

Mang theo tàn nhẫn, tiến vào lục phủ ngũ tạng nàng.

Cướp đoạt hương vị của nàng, nếm thật sâu, rồi từ từ để lại dấu vết.

Phó Nhiêu nằm trong thùng tắm mới giật mình nhận ra, thì ra suốt thời gian qua chàng vẫn luôn để ý đến cảm nhận của nàng, là nàng tự mình chuốc lấy cực khổ.

Nàng tắm rửa xong, được cung nữ dìu ra ngoài, những món ăn kia đã được hâm nóng lại bày lên.

Phó Nhiêu thấy hoàng đế từ tốn múc canh, hoảng sợ lao tới trước người chàng, ngăn cản lại.

“Không cần, đừng uống, những món ăn này, toàn bộ đều đổi hết đi!”

Ngay cả đồ ăn tối vô dụng cũng có thể khiến nàng không xuống giường được, nếu uống thêm những dược thiện này, nàng còn có đường sống sao?

Cung nữ thấy vẻ mặt Phó Nhiêu kinh sợ, như lâm vào đại địch, sợ hãi run rẩy dọn đồ ăn xuống, lại vội vàng bảo ngự thiện phòng làm những món ăn mới.

Hai vợ chồng đều đói, không nói một lời đã ăn hết hai bát cơm.

Hoàng đế muốn dẫn Phó Nhiêu đi tản bộ lại bị Phó Nhiêu từ chối.

Phó Nhiêu nắm chặt chiếc khăn tay, đứng ngoan ngoãn cạnh cửa, nhìn lên nhìn xuống vóc dáng cao lớn của hoàng đế.

Một nam nhân chiến đấu trên chiến trường tất nhiên sẽ cường tráng, nàng phải sớm nhận ra điều đó, nếu không thì hôm nay sẽ không phải chịu khổ đến vậy.

“Bệ hạ đi một mình đi...”

Hai chân nàng run rẩy, vịn tường đi vào điện nghỉ ngơi.

Sau này, ngoài chuyện này ra, hoàng đế đều chiều theo ý nàng.

Ngọn đèn cung đình pha lê năm màu trên đầu liên tục lập lòe, Phó Nhiêu đếm đầu ngón tay suy ngẫm, những ngày như vậy bao giờ mới chấm dứt.

Kiếp này, ông trời rất ưu ái nàng.

Ba tháng sau khi đại hôn, Phó Nhiêu có tin vui.

Quần thần phấn khích, Hộ bộ hào phóng bỏ ra một chút bạc để tổ chức cung yến ăn mừng.

Thái Thượng Hoàng giá lâm, liếc nhìn thấy Bộ hộ ra tay, cả một bàn sơn hào hải vị, tức giận đuổi theo Đàm Duy, Trình Khang mắng một trận.

“Đây là quốc khố trống rỗng mà các ngươi nói?”

Cuối cùng tiệc mừng trở thành trò hài.

Phó Nhiêu cũng rũ bỏ vẻ căng thẳng, vui mừng chuẩn bị quần áo cho con.

Chỉ có hoàng đế không vui vẻ lắm.

Ngày lành của chàng mới bắt đầu thôi.

Sau một tháng rầu rĩ không vui, hoàng đế hoảng hốt bỗng nhớ ra một chuyện.

Kiếp trước Phó Nhiêu mang thai đứa đầu, ở tận Miêu Cương, hoàng đế chưa từng chăm sóc nàng chút nào, mỗi lần nhớ lại, tim đau như cắt.

Bây giờ, chẳng phải là cơ hội để chàng chuộc tội hay sao?

Vì thế, hoàng đế lấy lại tinh thần hầu hạ Phó Nhiêu, đứa bé còn chưa lộ bụng, chàng đã nằm trước bụng Phó Nhiêu.

“Bổn Bổn à, cha ở đây. Con ngoan ngoãn, đừng làm mẫu thân tức giận.”

Lần đầu tiên Phó Nhiêu nghe thấy cái tên này, nàng hung dữ với chàng.

“Tại sao chàng lại lấy cái tên khó nghe như vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàng đế sửng sốt.

Không phải lúc trước nàng la hét tên này dễ nghe sao?

Chàng hắng giọng, giải thích: “Trẫm nằm mơ, mơ thấy hài nhi muốn lấy tên này.”

Phó Nhiêu tức cười, nàng không tin những thứ này, cứ đòi chàng đổi tên nhưng chàng không chịu. Bụng nàng ngày một lớn, ngày nào chàng cũng xoa xoa cái bụng tròn vo, hớn hở gọi Bổn Bổn.

Phó Nhiêu bị chàng lăn lộn đến không biết giận, cuối cùng nghe nhiều, nàng cũng thấy thuận tai.

Cho đến ngày hài tử ra đời.

Khi bà đỡ bế một tiểu tử mập mạp đến cho nàng xem, Phó Nhiêu đã thuận miệng gọi “Bổn Bổn”.

Tất cả cung nhân và thái giám, cùng các lão thần chờ đợi ở điện Phụng Thiên, đều quỳ xuống chúc mừng đế hậu sinh được Lân nhi.

Chỉ có hoàng đế ngẩn ngơ nhìn chằm chằm nhi tử mập mạp, đờ đẫn.

Nữ nhi của chàng đâu, Bổn Bổn của chàng đâu.

“Không được gọi là Bổn Bổn, nó không phải Bổn Bổn!” Hoàng đế mất bình tĩnh chỉnh Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu nhìn hoàng đế với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Phải chăng bệ hạ vui quá hóa khờ? Ta biết chàng luôn mong ngóng nhi tử, để dỗ ta vui nên ngày ngày lải nhải rằng nó là nữ nhi, cả bá quan cũng bị chàng nói đến mức tưởng cái thai này là Công chúa. Bây giờ, chàng đã toại nguyện, cũng nên vui mừng chứ, đừng giả vờ nữa.”

Hoàng đế thất hồn lạc phách ngã xuống giường La Hán, thất thần nhìn những cung nhân bận rộn ở xa.

Không thể nào, Bổn Bổn của chàng đâu?

Một hàng nước mắt chảy xuống hốc mắt, hoàng đế lo lắng đến mức bật khóc.

Nữ nhi của chàng đâu?

Nữ nhi ngây thơ, đáng yêu, thông minh lanh lợi của chàng đâu?

Hoàng đế đã phải mất cả một tháng trời mới có thể chấp nhận sự thật rằng trong kiếp này, Bùi Yến đã đến trước.

Đêm trước tiệc mừng đầy tháng, Phó Nhiêu ôm con đến trước mặt Hoàng đế: “Bệ hạ, chàng bị sao vậy? Từ khi Bổn Bổn sinh ra, ngày nào chàng cũng buồn rười rượi, bá quan và Thái Thượng Hoàng vui mừng đến nỗi đêm không thể ngủ, chỉ riêng chàng là cha mà đến nay còn chưa ôm con lấy một lần.”

“Hơn nữa, trước đây chàng đã hứa, ta sinh hạ đích trưởng tử thì chàng sẽ lập con làm Thái tử, nhưng đến giờ vẫn chậm trễ chưa thực hiện, khiến triều đình sinh nghi.”

Hoàng đế lau nước mắt nơi khóe mi, nghiêm mặt nhìn Phó Nhiêu.

“Nàng đổi biệt danh đi, nhi tử thì gọi là Tiểu Ngư Nhi, Bổn Bổn để cho nữ nhi, trẫm sẽ theo ý nàng, ngày mai hạ chiếu lập con làm Thái tử.”

Phó Nhiêu tức điên nhưng vì nhi tử nên đành chấp nhận yêu cầu vô lý của chàng.

Lúc này Hoàng đế mới hài lòng bế đứa trẻ vào lòng, dịu dàng đùa giỡn.

“Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi, con phải dẫn muội muội con đến đây…”

Hôm sau, Hoàng đế hạ chiếu lập Bùi Yến làm Thái tử, bá quan vô cùng vui mừng, nhiều sĩ tử dâng sớ lên, chúc mừng giang sơn trường tồn vững bền.

Sau khi đổi lại tên Bổn Bổn, Hoàng đế không còn bận tâm về việc này nữa, hàng ngày vui vẻ ôm nhi tử dỗ dành.

Khi Tiểu Ngư Nhi được nửa tuổi, ngày nào Hoàng đế cũng cày cấy.

Chàng phải sớm cho Bổn Bổn ra đời.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.

Phó Nhiêu mười sáu tuổi sinh ra đích trưởng tử Bùi Yến, mười tám tuổi sinh ra đích thứ tử Bùi Hiển, đến năm hai mươi tuổi mới mang thai đứa thứ ba.

Sau khi trải qua nỗi thất vọng của đứa con thứ hai, lần này Hoàng đế không còn hướng về bụng gọi Bổn Bổn nữa, vô cùng cẩn thận không dám sinh ra chút ảo tưởng nào.

Hàng ngày chỉ lặng lẽ dựa trên giường La hán đọc sách, thỉnh thoảng lặng lẽ liếc nhìn Phó Nhiêu, ánh mắt chạm đến bụng nàng, lại nhanh chóng thu hồi như đang trinh sát.

Phó Nhiêu thấy chàng rất kỳ lạ, cũng chẳng buồn để ý đến chàng.

Bùi Yến và Bùi Hiển là huynh đệ sinh ra rất tốt, Bùi Yến ít nói, Bùi Hiển nghịch ngợm, đều thích nằm trong lòng mẫu thân làm nũng.

Hoàng đế không cho phép, một trái một phải bế hai nhi tử lên.

Kiếp trước chàng bận rộn với việc triều chính, lơ là việc dạy dỗ con cái, không phải là một người cha đủ tư cách.

Đời này, chàng kiên nhẫn dạy dỗ con cái, hàng ngày dù bận rộn đến mấy cũng phải trò chuyện với con, tự tay dỗ chúng ngủ.

Vào lúc Phó Nhiêu sắp sinh, Hoàng đế vô cùng lo lắng, đã lặng lẽ đến miếu thờ tổ tiên dâng hương, cầu nguyện có thể lấy lại Bổn Bổn cho mình.

Trời không phụ người có lòng.

Cuối cùng Phó Nhiêu đã hạ sinh một Công chúa.

Lúc đó Hoàng đế ở bên cạnh giường sinh, thấp thỏm bất an, vội vàng liếc về phía đứa trẻ rồi ngay lập tức thu ánh mắt lại.

Khi bà đỡ mang đứa trẻ đến, chàng đã chuẩn bị tinh thần rồi mới liếc mắt nhìn vào mặt đứa trẻ.

Nhìn kỹ một hồi, không khỏi chìm vào trầm tư.

Kiếp trước nhìn thấy Bổn Bổn lần đầu tiên, bé đã ba tuổi.

Bé con trông như thế nào khi mới sinh ra, Hoàng đế không biết được.

Cho nên, khi vừa nhìn thấy, chàng không chắc đó có phải là Bổn Bổn không.

Phó Nhiêu vừa uống canh sâm vừa nhìn chàng, lười biếng nói: “Sao thế, lần này có phải là Bổn Bổn của chàng không?”

Hoàng đế do dự gật gật đầu: “Có lẽ phải...”

“Có lẽ?” Phó Nhiêu thực sự tức giận, đã đuổi chàng ra ngoài.

Dần dần, chờ đến khi mặt mày đứa trẻ nẩy nở chút, giống hệt Bổn Bổn, chàng mới như trút được gánh nặng, ôm đứa trẻ vui đến bật khóc.

“Bổn Bổn của trẫm, con đã trở lại rồi…”

Loading...