Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:50
Lượt xem: 70

Thái Thượng Hoàng hắng giọng một cái, ngồi thẳng người: “Đây là tiệc gia đình, ừm, đúng, tiệc gia đình, chúng ta chỉ bàn chuyện nhà...” Lời còn chưa nói xong, thoáng nhìn về phía cửa chui vào mấy bóng người, chen chúc làm cái cửa vốn không rộng rãi chật như nêm cối.

“Mọi người đang làm gì vậy?”

Thất vương gia đi đầu lúc nào cũng miệng lưỡi trơn tru, khép tay áo cười híp mắt nói: “Cha, đây không phải là tiệc gia đình sao, mấy người chúng con tham gia thì cũng không ngại đi. Chẳng lẽ phụ thân không cần mấy đứa con trai chúng con sao?”

Thái Thượng Hoàng không nói gì, hung hăng lườm bọn họ vài lần.

Hắn liếc mắt nhìn Hoàng đế, dáng vẻ Hoàng đế sao cũng được.

Ngược lại Trình Khang không kiên nhẫn đứng dậy, quay đầu chắp tay với mọi người: “Chư vị vương gia, trước mắt mấy người lão thần chúng thần đang thương lượng hôn sự của bệ hạ, các ngài cũng đừng tham gia...”

“Vậy làm sao được, hôn sự của hoàng huynh, cũng là bệnh trong lòng huynh đệ chúng ta. Hừ, bản vương càng muốn tham dự, đúng không phụ thân, đây là chuyện nhà nha...” Thất vương gia cười hì hì làm mặt quỷ với Thượng hoàng, đi vào trước, còn rất săn sóc cầm tới mấy cái ghế con ở trong góc, bày ra.

“Tam ca, Ngũ ca, Cửu đệ, vào đây ngồi...”

Ba vị Vương gia bước vào, chọn vị trí ngồi xuống.

Thất vương gia đang muốn ngồi xuống, thoáng nhìn ở cửa lại có hai người tới, đoan chính ung dung, văn nhã, hòa khí.

“Đến đây, Đại ca, Nhị ca, cha muốn cưới vợ cho hoàng huynh, hai người mau vào đi.”

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Thất vương gia.

Thất vương gia nhắm mắt làm ngơ, đích thân dẫn hai vị huynh trưởng ngồi xuống.

Cứ như vậy, sương phòng nho nhỏ ngồi đầy thiên hoàng quý tộc.

Đầu tiên Phó Nhiêu đứng dậy, sau khi đón mấy vị vương gia ngồi xuống, tiếp tục uống trà cắn hạt dưa, bình chân như vại.

Nàng muốn xem xem, hai cha con này muốn diễn vở kịch này tới chừng nào.

Trường hợp này, đương nhiên Thái Thượng Hoàng sẽ chủ trì.

Ông nhìn lướt qua, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, hỏi Trình Khang: “Phó Luân đâu?”

Liễu Khâm nói: “Uống say rồi, Tôn Chiêu sắp xếp cho ông một gian chái phòng, để ông nghỉ ngơi.”

Thái Thượng Hoàng nhíu nhíu mày, phụ thân người ta không có ở đây, việc này nói thế nào?

Trịnh thị là một nữ nhân, mời bà tới cũng không ổn.

“Được rồi, ba vị đại tổng quản, các ngươi xem, việc này nên xử lý như thế nào?” Ông nhấc đầu gối lên, ngồi nghiêm chỉnh hỏi.

Trình Khang và Liễu Khâm đồng loạt đưa tầm mắt nhìn về phía Hàn Huyền.

Hàn Huyền chậm rãi đứng dậy, hành lễ: “Bẩm Thái Thượng Hoàng, bẩm bệ hạ, lão thần cho rằng, ngày mai Lễ bộ có thể tới cầu hôn Phó gia...”

“Nhanh vậy sao, Hàn Thượng thư, có thiếu người không, bổn vương thay ngươi xung phong ra trận!” Thất vương gia thản nhiên đứng dậy.

Hàn Huyền yên lặng nhìn hắn: “Vương gia ra mặt, tất nhiên lão thần sẽ hoan nghênh.”

“Còn có ta, còn có ta…” Cửu vương gia cũng giơ tay lên.

“Ta cũng đi...” Ngũ vương gia ngại ngùng lộ ra nụ cười ngây ngô.

Mắt thấy sắc mặt Phó Nhiêu càng ngày càng lạnh, Hoàng đế hắng giọng, ý bảo mấy vị đệ đệ câm miệng.

Thái Thượng Hoàng thấy thế, chậm rãi nhìn về phía Phó Nhiêu: “Nhiêu Nhiêu, con xem? Có yêu cầu gì cứ nói.”

Phó Nhiêu cười sâu xa, đứng dậy trả lời: “Thái Thượng Hoàng, hôn nhân đại sự, là việc do cha mẹ sắp đặt, thần nữ không dám tự ý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-163.html.]

Hoàng đế nghẹn ngào.

Rõ ràng nửa canh giờ trước đã hứa giao chính mình cho chàng, hiện tại lại nói một câu “Không dám tự ý quyết định?”

Không thể tức giận, lại lườm ba người Trình Khang một cái.

Trình Khang bình tĩnh thong dong dặn dò Tôn Chiêu:

“Tôn Đề đốc, phiền ngươi đi nấu canh giải rượu cho Phó tiên sinh, chờ người tỉnh lại.”

Tôn Chiêu nhìn Hoàng đế và Thái Thượng Hoàng, thấy hai người vẫn chưa ngăn cản, nên ngầm thừa nhận, lập tức khom người đi ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Nhiêu không chút hoang mang ngồi xuống, tiếp tục uống trà.

Khóe mắt liếc thấy đôi mắt nặng nề của Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng như thể hận không thể khiến gò má nàng thủng một lỗ.

Nàng khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.

Hoàng đế đành phải hạ giọng: “Nhiêu Nhiêu, nàng đã hứa với trẫm rồi, không được chơi xấu.”

“Ta hứa với Trần Tứ gia, nếu đã không có Trần Tứ gia, vậy lời này coi như ta chưa nói...”

“Trẫm chính là Trần Tứ gia!”

Phó Nhiêu không lên tiếng, khuôn mặt xinh đẹp quay đi, tủi thân đến mức hốc mắt phiếm hồng.

Hoàng đế lập tức mềm lòng:

“Nàng đồng ý hôn sự trước, sau này nàng muốn phạt trẫm như thế nào, trẫm đều nhận...”

Phó Nhiêu ngồi sát lưng ghế, chống má liếc mắt, không nói tiếp.

Hoàng đế đành phải nhỏ giọng dỗ dành: “Khuỷu tay trẫm cho nàng cào, bụng trẫm cho nàng đá, mu bàn chân trẫm cho nàng giẫm, chân trẫm cho nàng đánh đu, Nhiêu Nhiêu của trẫm muốn thế nào cũng được...”

Phó Nhiêu mặt đỏ tới mang tai, cúi mặt thật thấp, ngón tay nhỏ nhắn gảy gảy chén trà, thầm nghĩ, đây là chuẩn bị nhờ cậy vào nàng.

Hoàng đế thấy gò má nàng đỏ ửng, càng được đà lấn tới:

“Trẫm cũng cho nàng móc cả tim gan, được không…”

Lời còn chưa dứt, một khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đã kề sát bên cạnh chàng:

Thất vương gia ghé tai lại gần, nghe rõ Hoàng đế nói, khóe miệng co quắp nói:

“Hoàng huynh, là ai từng nói “Trong lòng trẫm chứa cả thiên hạ, nữ nhân tính là cái gì? Trẫm đã có cả thiên hạ rồi, sao phải lo không có ai chứ?’”

Thất vương gia phất tay áo một cái, tư thế uy nghiêm, bắt chước tư thế lúc trước của Hoàng đế giống y như đúc.

“Chỉ là hoàng huynh à, thiên hạ này một nửa là nam nhân, một nửa là nữ nhân, trong lòng hoàng huynh chứa nhiều nữ nhân như vậy, đủ chỗ sao?”

Phó Nhiêu cười khanh khách thành tiếng.

Sắc mặt Hoàng đế đen như đ.í.t nồi, chàng còn chưa kịp tức giận, đã thấy ba vị lão thần do Hàn Huyền cầm đầu, một trước một sau nhào tới, che miệng, kéo tay kéo chân, hợp tác đẩy Thất vương gia ra ngoài.

Hàn Huyền tức giận đến cả người phát run: “Thất vương gia thê thiếp con cái thành đàn, không biết nỗi khổ của người khác, các lão thần thật vất vả mới tạo ra được cục diện trước mắt, vương gia đừng phá đám!”

Cũng không để ý tới nghi thức quân thần, trực tiếp ném người ra ngoài.

Thất vương gia còn muốn chen vào bên trong, nhưng bị Thái Thượng Hoàng chạy tới một cước đá ra ngoài, quay đầu, bình tĩnh cười với Phó Nhiêu:

“Nhiêu Nhiêu, đây chính là nhi tử chơi bời lêu lổng mà ta đã nói với con, con đừng để ý!”

“Lại nữa, lại nữa, hai người coi chúng ta không tồn tại, tiếp tục liếc mắt đưa tình!”

Loading...