Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:48
Lượt xem: 85

Diện mạo của Phó Nhiêu không phải kiểu phô trương mà nhẹ nhàng, mềm mại, rực rỡ quyến rũ động lòng người. Giờ phút này, nàng mặc váy áo cung y màu hồng nhạt, cả cung điện đèn đuốc rực sáng, càng làm nổi bật sự xinh đẹp như phù dung chớm nở của nàng, đuôi mắt hơi nhướng lên, hiện ra chút lạnh lẽo quyến rũ.

Giọng điệu trào phúng có, oán giận cũng có, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn nghe ra chút dí dỏm.

Hoàng đế ngàn tính vạn tính, bất ngờ không kịp đề phòng bị nàng phát hiện chân tướng.

Càng không ngờ tới, sau khi nàng phát hiện chân tướng, không khóc lóc ầm ĩ với chàng, cũng không quyết tuyệt bỏ chàng đi. Giọng điệu như vậy, thần thái như vậy, đúng là làm chàng bối rối.

Cởi bỏ uy nghiêm của bậc quân vương, thay đổi thái độ dỗ dành nàng:

“Nhiêu Nhiêu muốn thì trẫm giải thích, trẫm ấy mà, sẽ ăn ngay nói thật. Liễu Khâm là Lại bộ Thượng thư, phụ trách nhân sự cũng không sai, Hàn Huyền là Lễ bộ Thượng thư, phụ trách về các quan hệ ngoại giao và lễ nghi, đây cũng không tính là trẫm nói dối. Về phần Trình Khang kia, y thân là quan ở viện kiểm sát, phụ trách giữ trật tự bách quan, trẫm là nửa câu nói dối cũng không có mà.”

“Về phần Thượng hoàng, khụ khụ, nàng phải hỏi chính ông ấy…”

Hoàng đế cười khan vài tiếng.

Phó Nhiêu nhíu mày gật đầu, dừng lại một chút, ánh mắt như trăng bạc, lạnh lùng nhìn chàng:

“Vậy thân phận hoàng thương thì sao?”

Hoàng đế vuốt vuốt cằm, mặt dày nói: “Trẫm có nhiều thân phận, một trong số đó là hoàng thương, hiệu thuốc bắc, dinh thự, việc mua bán của trẫm đều là thật, trẫm không lừa nàng.”

“À…” Phó Nhiêu nhếch miệng nở nụ cười, ý cười không chạm tới đáy mắt, lần nữa nâng ngón tay ngọc kia lên chọc chọc long bào của chàng: “Thế cái này thì sao?”

Một chút lại một chút giống như đ.â.m vào trong lòng người, rất ngứa.

Hoàng đế nhìn ngón tay xinh như ngọc, nhưng lại không dám chiếm lấy, chỉ có thể mặc cho nàng làm càn, ngượng ngùng cười, vẻ mặt cầu xin tha thứ:

“Không phải còn chưa kịp nói cho nàng biết hay sao…”

“À…” Phó Nhiêu kéo dài âm cuối, bị chọc tức đến mất hết bình tĩnh, trầm mặc một lát, nàng ngước mắt, nước mắt lưng tròng, tủi thân nói:

“Bệ hạ, thần nữ cũng có một số chuyện chưa từng hồi bẩm bệ hạ…”

Đột nhiên thay đổi giọng điệu, khiến Hoàng đế thấp thỏm lo âu, chàng chần chờ nhìn nàng: “Chuyện gì?”

Phó Nhiêu vẻ mặt vô tội nhìn chàng: “Hôm nay thần nữ mệt mỏi, giữa chừng yến tiệc có nghỉ ngơi một lát, không cẩn thận mộng du, lời là nói lúc mộng du, chắc bệ hạ sẽ không cho là thật chứ?”

Sắc mặt Hoàng đế tối sầm, đây là muốn xóa bỏ tất cả đã những gì xảy ra ở Thái Y viện.

“Này, Phó Nhiêu, nàng như này… nàng…vô lý hết sức!” Chàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ đến mình đuối lý trước, long bào chàng run rẩy, giọng điệu đành phải chậm lại, cung kính tiểu tổ tông trước mặt.

“Trẫm sai rồi, trẫm sai rồi được chưa. Trước tiên nàng chờ ở bên sát vách một chút, đợi trẫm lộ mặt rồi trẫm nhất định tới tìm nàng, nói rõ ràng với nàng...”

Dáng vẻ luống cuống tay chân của chàng, thật thú vị.

Phó Nhiêu thiếu chút nữa không nhịn được cười, nhưng nàng vẫn nhịn, dịu dàng cúi đầu với chàng: “Bệ hạ đã nói rất rõ ràng, thần nữ cáo lui.”

Lui ra sau, vòng qua người chàng.

Hoàng đế căng thẳng: “Không được đi!” Chàng nâng tay áo túm lấy cánh tay non nớt của nàng. Bây giờ nếu để nàng chạy, sợ là khó gặp lại.

Phó Nhiêu khẽ nhíu mày, bĩu môi nâng mắt về phía điện:

“Bệ hạ, yến tiệc Quỳnh Lâm, bá quan đều đang chờ ngài, ngài mặc kệ sao?”

“Mặc kệ!” Hoàng đế đen mặt, c.h.é.m đinh chặt sắt.

Giương mắt nhìn nàng, mang theo vài phần tủi thân: “Nếu Nhiêu Nhiêu không tha thứ cho trẫm, trẫm tình nguyện không cần chức Hoàng đế này.”

Phó Nhiêu cười lạnh, nàng không thích cái điệu bộ này.

Chớp mắt mấy cái, vẻ mặt tò mò nói: “Vậy ngài đừng làm nữa, Nhiêu Nhi ước gì Tứ gia trước kia trở về.” Đáy mắt hiện ra ánh sáng vụn vặt, vẻ mặt chân thành.

Hoàng đế khóc không ra nước mắt: “Nhiêu Nhiêu... Nàng chờ trẫm một chút, nàng đừng đi được không?”

Phó Nhiêu nhìn quanh điện, đã có không ít quan viên chú ý tới động tĩnh bên này, Thái Thượng Hoàng phía trên cùng vài vị vương gia, cũng đã chú ý tới bên này, vẻ mặt ai cũng khiếp sợ.

Thậm chí Thái Thượng Hoàng không nhịn được lau lau mắt.

Người nắm ống tay áo cung nữ không buông kia, thật sự là nhi tử của ông sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-162.html.]

Thân là bậc đế vương, đến mặt mũi cũng không cần.

Phó Nhiêu buồn bực xấu hổ, dùng sức rút tay áo ra, khuôn mặt xinh đẹp lạnh băng: “Bệ hạ có nói hay không đều không quan trọng, ngài lừa ta là sự thật. Nếu ngài lừa ta, vậy lời ta nói với kẻ lừa đảo, đương nhiên sẽ không tính.” Nàng đặc biệt nhấn mạnh chữ “kẻ lừa đảo.”

Miệng trái một tiếng lừa đảo, miệng phải một tiếng lừa đảo, khiến cho Hoàng đế đau cả đầu.

Hoàng đế biết, dựa vào chính mình sợ là không thuyết phục được Phó Nhiêu, giương mắt nhìn về phía Thượng hoàng.

“Còn ngây ra đó làm gì, tự cha gây họa, cha mau tới giải quyết đi!”

Thượng hoàng vẻ mặt mơ hồ.

Thái thượng hoàng nháy mắt với Hoàng đế, ý bảo ông tới ngay.

Thượng hoàng xua tay các con, chậm rãi bước tới, ghé sát vào nhìn:

“Ồ, đây không phải là nữ nhi của Phó gia sao? Sao con lại mặc xiêm y của cung nữ?”

Thượng hoàng là nhân vật thế nào, cùng nhi tử nhìn nhau vài lần, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Ba tên Trình Khang đi bắt tại trận nhi tử của ông cùng Phó Nhiêu, để lộ dấu vết, chỉ quay lưng một cái, nha đầu này lại bắt tại trận nhi tử cùng ông.

Hoàng đế ra hiệu cho Thái Thượng Hoàng giữ chặt Phó Nhiêu, còn mình đi vào trong điện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thái Thượng Hoàng giơ tay lên, ý bảo Phó Nhiêu theo ông đến sương phòng bên cạnh đại sảnh. Phó Nhiêu không tình nguyện, nhưng cũng không thể không nể mặt lão nhân gia.

Hoàng đế bên này lộ mặt, uống mấy chén rượu, gọi ba người Trình Khang ra.

“Các ngươi nhìn xem, quanh đi quẩn lại, đặt trẫm ở trên đống lửa, trẫm còn có thể làm gì?”

Hàn Huyền và Liễu Khâm lau mồ hôi không dám lên tiếng.

Trình Khang lại xắn tay áo cực kỳ khoái chí: “Bệ hạ, lão thần cho rằng, đây là chuyện tốt, nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc. Cứ kéo dài mãi thì sẽ không biết sẽ phải kéo dài tới chừng nào nữa!”

Hoàng đế hừ vài tiếng, bước vào sương phòng, nhìn thấy tình hình bên trong, lại hơi sửng sốt.

Không thể không nói, Thái Thượng Hoàng rất giỏi dỗ người khác, chỉ thấy trước mặt Phó Nhiêu bày một cái bàn, trên đó đặt năm sáu món ăn lớn nhỏ. Một đĩa gà mập hầm đậu hũ Huy Châu, một chén canh trứng Phù Dung, một đĩa tôm viên nhỏ, một đĩa bánh củ cải, cùng một chén tổ yến.

Thượng hoàng ở một bên bóc hạt, một bên đáp lời Phó Nhiêu.

Cũng không biết bọn họ nói cái gì, mà lại còn truyền ra tiếng cười.

Cũng khó trách, nếu không có người bản lĩnh đó thì làm sao có thể ứng phó Thái Thượng Hoàng Hậu như quỷ dạ xoa kia.

Lúc Hoàng đế tiến vào, trên mặt lộ vẻ tươi cười, lập tức đi tới trước mặt Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu không nhìn chàng, ung dung đứng dậy, muốn quỳ hành lễ với chàng.

Hoàng đế vội vàng ngăn cản, cười khan nói: “Không cần hành lễ, ở trước mặt nàng, ta chỉ là Bùi Tứ gia thôi.”

Trước kia là Trần tứ gia, bây giờ đổi họ.

Trước mặt đại thần, Phó Nhiêu cũng không thể chế nhạo chàng, vẫn làm phúc lễ, đứng ở một bên.

Thượng hoàng lập tức cười hòa giải:

“Ngồi xuống đi, nơi này không có quân thần, chỉ có lão gia tử, lão Tứ, cùng...” quét qua ba người Trình Khang: “Ừm, ba vị lão tổng quản.”

Phó Nhiêu phì một tiếng, bật cười.

Ba người Trình Khang yên lặng lau mồ hôi, không ngần ngại nói hai cha con không có tiền đồ này.

Lão tử cả ngày ở trước mặt Thái Thượng Hoàng Hậu hi hi ha ha, nhi tử ở trước mặt nàng dâu nhỏ thì không ngẩng đầu lên được.

Hoàng đế biết thân biết phận ngồi đối diện Phó Nhiêu, chỉ vào đồ ăn, dịu dàng nói: “Chắc là đói bụng rồi, mau ăn đi...”

Tôn Chiêu bưng ghế con tới cho ba người Trình Khang, ba người nhìn Phó Nhiêu không nhúc nhích.

Phó Nhiêu sửng sốt, đây là đối đãi với nàng như Hoàng hậu sao?

Hoàng đế đứng dậy ấn nàng xuống, Phó Nhiêu dứt khoát mặc kệ, chậm rãi uống trà.

Ba người Trình Khang mới ngồi xuống.

Loading...