Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:46
Lượt xem: 83
Ba người chen chúc ở cửa chật hẹp, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng cười.
Bùi Tấn sửng sốt, chợt lửa giận dâng lên ấn đường: “Các ông làm cái gì vậy?”
Liễu Khâm xoa xoa tay nhìn về phía Hàn Huyền, Hàn Huyền đứng thẳng dậy: “Đêm nay ánh trăng không tệ...”
“Sau đó thì sao? Ba người các ông chạy tới đây ngắm trăng?” Bùi Tấn cơ hồ là từ phế phủ nặn ra một nụ cười lạnh.
Hàn Huyền bình thường đều có chút sợ Hoàng đế, vội đẩy Trình Khang bên cạnh:
Trình Khang hai mắt nhìn trời, nói: “Vốn là đang ngắm trăng, không… không cẩn thận đụng phải uyên ương...”
Bùi Tấn tức giận đến mất bình tĩnh.
Phó Nhiêu dán ở sau lưng Bùi Tấn, dần dần bình phục tâm tình, vốn tưởng rằng là bị quan viên Thái Y viện bắt được, nghe ngữ khí này của Bùi Tấn, hình như là thuộc hạ của chàng?
Phó Nhiêu từ sau lưng chàng yếu ớt thò ra nửa cái đầu:
Ba vị đều là những người lớn tuổi, khí độ bất phàm.
Phó Nhiêu tò mò đẩy cánh tay Bùi Tấn hỏi: “Tứ gia, bọn họ là ai?”
Bùi Tấn trở tay nắm bàn tay mềm mại của nàng, quét mắt cảnh cáo nhìn ba người một cái.
Đám người Liễu Khâm hơi chần chừ.
Bây giờ thừa nhận thân phận, có dọa cô nương chạy mất hay không?
Nhưng không thừa nhận thân phận, thì không phải uổng công hay sao?
Trong lòng bọn họ do dự không yên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bùi Tấn không muốn dọa Phó Nhiêu, đành phải chỉ vào Liễu Khâm có vẻ mặt khôn khéo nói:
“Ông ấy là nhân sự tổng quản nhà ta.”
Đôi mắt Liễu Khâm trợn tròn.
Chỉ vào Hàn Huyền người mặc trường bào màu trắng trà nói: “Ông ấy là ngoại sự tổng quản nhà ta, ngày thường phụ trách đối nhân xử thế.”
Hàn Huyền xắn tay áo, không tình không nguyện gật đầu.
Cuối cùng chỉ vào Trình Khang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhà ta đông người, nếu ai làm việc không chịu khó, hoặc có chỗ vượt quá khuôn phép, thì y sẽ đến duy trì trật tự.”
Phó Nhiêu nhìn lướt qua ba người, hết sức kinh ngạc:
“Tứ gia, lá gan của ngài cũng quá lớn, vào cung đưa một xe thuốc thế mà ngay cả lão tổng quản trong nhà cũng mang đến, nhân sự tổng quản và ngoại sự tổng quản đi theo thì thôi, tại sao ngay cả tổng quản duy trì trật tự cũng tới?”
Trình Khang liên tục gật đầu, ánh mắt liếc Hoàng đế, xem chàng nói dối như thế nào.
Bùi Tấn đảo mắt qua, chỉ vào Trình Khang bình tĩnh nói: “Nhiêu Nhi có điều không biết, nhà y có một đứa cháu năm nay đậu tiến sĩ, vì cho cháu y gặp thê tử nên y liền đi theo.”
Phó Nhiêu khen từ tận đáy lòng: “Thì ra là thế, trong nhà Tứ gia quả thật có nhiều người tài giỏi.”
Bùi Tấn cười gượng, liều mạng nháy mắt với ba người Liễu Khâm, ý bảo bọn họ rời đi.
Bước chân ba vị Các lão như bị đóng đinh, làm sao cũng không chịu nhúc nhích.
Phó Nhiêu cũng nhìn ra bọn họ đang có điều gì đó khác, nhẹ nhàng cười, điềm nhiên đi ra, hướng về phía bọn họ uốn gối: “Ba vị quản sự, ta muốn đi dự tiệc, xin nhường một chút?”
Ba người Trình Khang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám ngăn cản Hoàng hậu nương nương tương lai, chậm rì rì tránh đường ra.
Phó Nhiêu ngoái đầu liếc nhìn Bùi Tấn, vội vàng đi ra cửa, đi theo tiểu hoàng môn hướng về phía Tây sảnh.
Chính chủ đi rồi, đám người Trình Khang không biết làm sao.
Một người vỗ vỗ đầu: “Ai nha, Quỳnh Lâm yến không có người chủ trì, lão thần phải đi mau.”
“Này này, ta là chủ trì Quỳnh Lâm yến, mắc mớ gì tới ngươi...” Hàn Huyền chạy đuổi theo phía sau Trình Khang.
Còn lại Liễu Khâm kiên định cúi đầu trước Hoàng đế: “Bệ hạ, ngài định làm gì?”
Bùi Tấn cười khổ: “Trước tiên ổn định Phó Luân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-161.html.]
Về phần Phó Nhiêu, chàng cũng rất đau đầu.
Phó Nhiêu vội vã trở lại Tây sảnh, phát hiện Trịnh thị không có ở đây, nghĩ là bà thấy nàng lâu không về mà đi tìm nàng, không còn cách nào, nàng lại phải đi tìm Trịnh thị, thật vất vả mới tìm được Trịnh thị ở viện gần cung phòng Lễ bộ, dìu bà trở về.
Đi ngang qua một đoạn hành lang, bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc.
“Ha ha ha, ba lão hỗn đản kia cũng thật là, loại chuyện này cũng làm được.”
Phó Nhiêu dừng bước, đây không phải là giọng nói của phụ thân Bùi Tấn sao?
Không chỉ đưa một xe thuốc, ngay cả lão gia tử cũng mang đến chứ?
Đáy lòng nàng dâng lên hoài nghi sâu sắc.
“Nương, người về trước đi, khăn của nữ nhi bị mất, phải đi tìm.” Nàng tìm cái cớ trước Trịnh thị.
Trịnh thị bất đắc dĩ thở dài: “Mau đi đi, yến tiệc sắp tàn rồi, chúng ta cũng nên xuất cung.”
“Vâng.”
Chờ Trịnh thị rời đi, Phó Nhiêu lặng lẽ đi theo âm thanh phát ra, chỉ thấy bên cạnh Thái Thượng Hoàng là hai nam tử khí vũ hiên ngang, nàng dọc theo hành lang đi về phía Đông sảnh.
“Lão Thất, thê tử ngươi sao hôm nay không tới?”
“Lão Cửu, ngươi đã lâu không thỉnh an mẫu thân ngươi, bà nhắc tới rất nhiều lần...”
Tim Phó Nhiêu đập thình thịch, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
Cho nên, ngay cả hai đệ đệ chơi bời lêu lổng kia cũng mang theo?
Hoàng cung này thật giống như hậu hoa viên nhà chàng.
Phó Nhiêu suy nghĩ một lát, lấy cớ xiêm y mình ướt, tìm một cung nữ mượn một chiếc xiêm y để thay, đi về phía Đông sảnh.
Đông sảnh cùng Tây sảnh bố trí ở hai bên Lễ bộ, phải xuyên qua một hành lang gấp khúc, Phó Nhiêu theo cung nhân ra ra vào vào ở đó mà chui vào.
Bên ngoài Đông sảnh có vài lối đi, hành lang gần phía Bắc nhất không có một bóng người, nàng cũng không hiểu quy củ của cung nhân, liền lặng lẽ dọc theo hành lang đi vào.
Phó Nhiêu cũng không biết mình đi trên lối cho hoàng gia, xuyên qua rèm châu nhìn vào trong điện.
Trên bàn tiệc, rượu đã uống đến ba tuần, nâng chén cạn chén, cực kỳ náo nhiệt.
Nàng ở trong đám người tìm được thân ảnh phụ thân, đang đứng trước mặt phụ thân là ba vị đại thần mặc nhất phẩm tiên hạc bổ tử(*), phụ thân giơ chén rượu không ngừng cúi đầu, ba người vẻ mặt cực kỳ khách khí, mà một vị trong đó vậy mà còn đỡ lấy cánh tay phụ thân.
(*) Nhất phẩm: Cấp bậc quan chức cao nhất trong xã hội phong kiến. quan lại được chia làm 9 cấp, trong đó cấp cao nhất là nhất phẩm. Tiên hạc bổ tử: một loại trang phục nghi lễ quan trọng thời nhà Thanh, là trang phục chính thức của các Hoàng đế và quan lại quân sự thời nhà Thanh, hoa văn của bổ tử là cơ sở để phân biệt chức vụ, địa vị chính thức của người mặc.
Chờ một chút, ba vị lão thần này, bộ dáng vì sao mà lại quen thuộc như vậy.
Một lát sau, phía trên ngự tọa cũng truyền đến một thanh âm hào sảng: “Hoàng đế đâu, mau đi gọi Hoàng đế tới...”
Là giọng của lão gia tử.
Phía dưới lão gia tử, còn có vài người vây quanh ông, có người cầm khăn tuyết cung kính lau nước đọng cho ông, còn có người thất tha thất thểu ôm lấy chân ông để lấy lòng, còn có người lớn tuổi khom người khuyên ông uống ít một chút, đều nghiêng nghiêng ngả ngả, không ra thể thống gì.
Đôi mắt Phó Nhiêu mở thật to, tất cả trước mắt giống như một giấc mơ, nàng dùng sức lắc đầu thật mạnh.
Đèn cung đình lưu ly sáng ngời chiếu ánh sáng xuống đại sảnh.
Nàng dường như đang ở trong một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Đầu óc rối bời.
Cho đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Quay đầu, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt cực kỳ quen thuộc, nhưng bộ quân phục đế vương vàng óng kia, gần như chói đến mù mắt nàng.
Phó Nhiêu giống như một con thỏ sợ hãi lạc vào thế giới loài người, chỉ vào đám quan viên đang ăn uống linh đình trong điện.
“Tứ gia, ngài có thể giải thích vì sao phụ thân ngài ngồi ở ngự tọa, ba vị tổng quản nhà ngài mặc nhất phẩm tiên hạc bổ tử không?”
Cuối cùng, ngón tay ngọc nhỏ nhắn chọc chọc vào hình Cửu Trảo Long Văn(*) trên n.g.ự.c chàng, nhếch miệng cười:
(*) Cửu Trảo Long Văn: hình con rồng 9 móng
“Cái áo bào này, cũng không phải là chuyện gia đình chứ?”