Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:44
Lượt xem: 82

Thái Y viện ở phía sau Lễ bộ, từ cửa sau Lễ bộ đi ra, dọc theo hành lang đi qua một đoạn là tới.

Bùi Tấn lấy thân phận thương nhân dược phẩm, gặp Phó Nhiêu, đương nhiên là gặp ở Thái Y viện.

Chàng lặng lẽ đi đến Tây sảnh đưa tin tức cho Phó Nhiêu, Phó Nhiêu mượn cơ hội đi vệ sinh, len lén đi ra.

Hôm nay nữ quyến rất nhiều, Lễ bộ cung cấp phòng không đủ, nên đi tới Thái Y viện, cũng không ngoài ý muốn.

Phó Nhiêu đi theo sau tiểu hoàng môn, lặng lẽ tiến vào Thái Y viện, đi về phía Bắc vào một hành lang, đi đến cuối thì tiểu hoàng môn kia dừng lại, chỉ vào bên trong.

Phó Nhiêu lập tức đẩy cửa đi vào, ngọn đèn mờ mờ nhờ ánh sáng vàng, có một bóng người cao gầy đứng bên cạnh chiếc án dài.

Tay chàng nhẹ nhàng gõ lên án, mỉm cười nhìn nàng.

Trên mặt Phó Nhiêu lộ ra vẻ vui mừng, chăm chú nhìn chàng, canh giờ cấp bách, vội vàng tiến lên bên cạnh chàng.

“Tứ gia… Ngài sao lại vào hoàng cung?”

Hai tay nàng vặn vặn khăn tuyết, dịu dàng nhìn chàng.

Bùi Tấn cười khẽ: “Ta vừa mới đưa một lô thuốc vào cung, phía sau Thái Y viện chính là ngự dược khố(*), nghe nói nàng cũng vào cung dự tiệc, nên muốn gặp nàng ở chỗ này.”

(*) ngự dược khố: kho thuốc hoàng gia

Bùi Tấn thấy ánh mắt nàng tối sầm, chắp hai tay sau lưng, ngưng mắt lại hỏi: “Nàng tìm ta có chuyện gì?”

Phó Nhiêu âm thầm hít vào, đến bước này, cũng nên hỏi ý của chàng.

Đối diện với ánh mắt đen kịt lại ẩn giấu ngọn lửa của chàng, nàng nhẹ giọng hỏi:

“Tứ gia, hôn sự của ngài đã định chưa?”

Đôi mắt Phó Nhiêu long lanh, như bảo thạch trong suốt, nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Bùi Tấn gần như đoán được nàng muốn nói gì, chàng tiến lên một bước.

Phó Nhiêu bị khí thế từ trên cao nhìn xuống của chàng buộc phải lùi lại vài bước, thân thể chạm vào chiếc án dài, thanh âm rất nhẹ, mang theo một chút run rẩy: “Tứ gia?”

Bùi Tấn hai tay chống ở hai bên nàng, ôm nàng vào lòng, chăm chú nhìn nàng:

“Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với người khác.”

Sợi dây căng cứng trong tim Phó Nhiêu đột nhiên giãn ra, những rung động mỏng manh và dày đặc đập theo nhịp tim.

Hơi thở của chàng tới gần, đôi mắt tối sầm như mực, xuyên thẳng vào đáy mắt nàng: “Cho nên, nàng muốn nói gì?”

“Ta muốn nói... ta không hy vọng Tứ thúc cưới người khác, ta... ta thích Tứ gia...” Giọng nói trong trẻo của cô nương tựa như được pha bằng rượu êm dịu, nhiệt độ say mê truyền vào tai chàng từng chút một.

Thân thể cao lớn của chàng gần như run rẩy.

Ánh sáng đan xen trên mặt chàng, làm cho khuôn mặt tuấn tú kia trở nên thần bí và mê hoặc.

Tướng mạo của chàng vốn là thanh tuyển, giờ phút này cộng với tầm mắt sắc bén mà sáng ngời kia lại càng trở nên tuyệt mĩ.

Phó Nhiêu không dám nhìn vào mắt chàng, giống như sợ bị chàng nuốt ngược vào trong: “Tứ gia, ta chính là có ý như vậy, Tứ gia nếu có hứng thú, ngày mai cha ta tổ chức yến tiệc đãi ngài, ngài có thể tới phủ…”

Dứt lời, nàng đẩy chàng ra rồi định rời đi, nơi này là đại viện của hoàng cung, nàng cũng không thể rời đi quá lâu.

Bùi Tấn cũng không định buông tha nàng, chàng chờ ngày này đã lâu.

“Nàng có biết mình nói như vậy có ý nghĩa gì không?” Chàng kìm chặt hai tay nàng, chênh lệch chiều cao khiến chàng có hơi tốn sức.

Tim Phó Nhiêu giống như bị chàng nhéo làm đập thình thịch, đối diện với ánh mắt nồng đậm của chàng, nàng gật đầu thật mạnh:

“Ta biết...”

“Sau đó thì sao?” Cảm xúc của người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, giống như mực tẩy không nhòe.

Phó Nhiêu bối rối: “Sao cơ?”

“Nàng thật lòng có muốn ở bên cạnh ta không? Phó Nhiêu, ta ở tuổi này, chịu không nổi nàng làm loạn, nàng nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ cho thông suốt…” Bùi Tấn gằn từng chữ nói.

Phó Nhiêu nghe vậy nhất thời nóng nảy: “Đương nhiên ta muốn…”

Thiếu nữ gấp gáp nói: “Trên đường vào cung, ta đã nói rõ cho cha mẹ biết, ta là thật tâm thật ý muốn gả cho ngài…”

Nhất định là lần trước nàng từ chối chàng, khiến chàng cho rằng nàng sáng nắng chiều mưa.

Trong lòng Phó Nhiêu cực kỳ khổ sở.

Bùi Tấn nhìn chằm chằm nàng, không lên tiếng.

Sắc mặt chàng nghiêm túc trước nay chưa từng có, thậm chí còn có chút thấp thỏm bất an.

Phó Nhiêu chưa bao giờ thấy chàng như vậy, vẫn coi như là chàng không tin, không thấy chắc chắn với tâm tư của nàng.

Phải cho chàng chút lòng tin mới được.

Nàng trở tay kéo cánh tay của chàng, buộc chàng phải cúi đầu.

Nhìn chằm chằm vào yết hầu lên xuống của chàng, kiễng chân, từng chút từng chút tới gần chàng.

Ướt át, lại sắc bén như hồ ly, nhẹ nhàng lướt qua môi chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-160.html.]

Bùi Tấn hít một hơi khí lạnh, hung hăng kìm chặt hai tay nàng, tức giận nhấc thân thể nàng lên, ấn lên án, Phó Nhiêu bị bộ dáng hung bạo của chàng dọa sợ, nàng run rẩy, nhắm hai mắt lại, giống như nai con sợ hãi, nhưng vẫn giải thích:

“Bây giờ ta cùng ngài làm vậy, ta còn có thể gả cho người khác sao? Ngài tin ta chứ?”

Mùi thơm ngọt ngào theo răng môi của chàng từng chút xâm nhập vào trong bụng, một ít dục vọng kiềm chế đã lâu bị nàng chậm rãi khơi lên.

Giống như là khơi lên ngọn lửa.

“Phó Nhiêu...” Chàng nhắm mắt lại.

Như là trong đêm tối, ngư ông thả mồi nhử, ôm lấy con cá, từng chút từng chút kéo vào trong ngực:

“Ta biết trong lòng nàng sẽ không có người thứ hai, nhưng ta là thân phận gì nàng đã từng nghĩ qua chưa, có lẽ chênh lệch của ta và nàng rất lớn, ta không phải là dáng vẻ mà nàng tưởng tượng…”

“Đừng nói như vậy.” Phó Nhiêu thẳng lưng, hai tay ôm lấy cổ chàng, từng chút từng chút ôm lấy, buộc chàng áp sát nàng.

Khuôn mặt này là khuôn mặt mà chàng ngày nhớ đêm mong, chàng đã nhịn quá nhiều năm, giờ phút này cũng không thể khống chế được như vậy nữa, hơn nữa là nàng chủ động trêu chọc chàng…

“Chỉ cần ngài danh chính ngôn thuận cưới ta vào cửa, dù cho thân phận ngài là gì, ta đều gả...”

Giọng nói của nàng dịu dàng mà kiên định, xuyên qua khe cửa thấm vào tai ba vị Các lão.

Liễu Khâm một tay hung hăng che miệng tiểu hoàng môn, một tay vịn ngưỡng cửa gật đầu.

“Thành rồi, thành rồi!”

Trình Khang cùng Hàn Huyền hai vị lão thần đối khẩu hình(*)

(*) đối khẩu hình: nói mà không ra tiếng, dựa vào khẩu hình để đoán

Thần sắc rõ ràng kích động.

Chờ mong Hoàng đế thừa thắng xông lên, vì thế ai nấy đều dán lỗ tai sát ngưỡng cửa, nghe động tĩnh bên trong.

Bùi Tấn trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhịn không được thu tay lại, ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng:

“Được, nàng nói lời phải giữ lấy lời…”

“Ta đương nhiên nói lời giữ lời…” Nàng chạm vào chàng tựa như chuồn chuồn lướt nước.

“Chẳng lẽ trong mắt ngài ta là người ham vinh hoa phú quý? Ta đã cho phụ thân ta biết về thân phận hoàng thương của ngài, ngài là ân nhân cứu mạng của phụ thân ta, phụ thân ta sẽ không xem thường ngài...”

“Phú quý hay quyền thế đều vậy, Nhiêu Nhi đều không đặt ở trong mắt, nhà chúng ta là tiểu môn tiểu hộ, có thể gả cho Tứ gia là phúc khí của ta...”

Trong lòng Bùi Tấn lộp bộp một chút, cổ họng cay đắng: “Nhiêu Nhiêu không thể tự coi nhẹ mình, nàng là con cháu của Phó gia, Phó gia nàng ở tiền triều là tứ thế công khanh, có hai Hoàng hậu, lấy thân phận và phẩm tính của nàng cũng đủ để vào cung làm hậu…”

Phó Nhiêu nghe vậy không nhịn được vỗ trán chàng, cúi đầu cười ra tiếng: “Tứ gia, ngài không để ý về những lời đồn ở Lãm Nguyệt Các đấy chứ? Mặc dù không gặp ngài, ta cũng sẽ không vào cung, mọi người đều muốn nhiều quyền thế, ta lại không như vậy, ta chỉ muốn sống những ngày bình bình đạm đạm.”

Bùi Tấn cười không nổi.

Chàng vốn định thừa dịp bầu không khí tốt trước mắt để thử lòng nàng.

Nhưng nhìn tình hình này, chàng cơ hồ có thể khẳng định, một khi Phó Nhiêu biết thân phận của chàng, chắc chắn sẽ trở mặt không nhận người.

Ba vị Các lão bên ngoài nghe vậy đều há hốc mồm, hưng phấn vừa rồi nhất thời biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Khó trách Hoàng đế cẩn thận từng li từng tí, thì ra cô nương này không muốn vào cung.

Hoàng đế đây xem như đã lao đầu vào tấm sắt.

Bùi Tấn thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

Phó Nhiêu cúi đầu che mặt cười, thấy Bùi Tấn cúi đầu dựa vào nàng, nàng vội vàng trốn tránh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bùi Tấn nhàn nhạt chọc một cái vào cổ nàng.

Chọc cho Phó Nhiêu thấp giọng đẩy chàng ra: “Tứ gia...”

Cái miệng nhỏ nhắn anh đào của nàng đã bị chàng chiếm lấy.

Nàng vụng về phối hợp với chàng.

Ban đầu vốn như chuồn chuồn lướt nước, dần dần biến thành mạnh mẽ say mê.

Động tĩnh bên trong mặc dù không tính là lớn, nhưng cũng có thể nghe được một chút sột soạt.

Liễu Khâm nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Hàn Huyền, ý bảo tông cửa đi vào.

“Do dự cái gì? Trước mắt là cơ hội trời ban!” Liễu Khâm nói.

Cả đời này Hàn Huyền cũng chưa từng làm chuyện gì khác thường nên hơi có chút do dự.

Trình Khang nhìn không nổi nữa, đẩy Hàn Huyền về phía trước, thân thể Hàn Huyền đụng vào ngưỡng cửa, ngã vào bên trong.

Liễu Khâm ném tiểu hoàng môn vào hành lang, vội vàng vượt qua ngưỡng cửa kéo Hàn Huyền.

Hàn Huyền theo bản năng kéo ống tay áo Trình Khang.

Cứ như vậy, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cửa bị phá vỡ, ba vị lão Các cực kỳ chật vật, đồng loạt ngã vào.

Phó Nhiêu sợ tới mức hàm răng đập vào môi Bùi Tấn khiến nó chảy ra một vệt máu.

Bùi Tấn không để ý đến m.á.u trên miệng, vội vàng ôm Phó Nhiêu xuống trường án, bảo vệ nàng ở phía sau, xoay người, trừng mắt nhìn người trước mặt, đang cân nhắc ai to gan đến quấy nhiễu chuyện tốt của chàng như vậy, lại chỉ thấy ba người kia chậm rãi ngẩng mặt lên.

Có xấu hổ, có sợ hãi, cũng có vẻ mặt vô tội.

Loading...