Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:38
Lượt xem: 75
Hoàng đế rời Ngự thư phòng, thay xiêm y định xuất cung thì nửa đường vô tình gặp Thái Thượng Hoàng vừa ngâm nga trở về.
Chỉ thấy Thái Thượng Hoàng ngồi trên kiệu đỉnh đầu (*), đeo kính râm Tây Dương, trông thật rạng rỡ.
(*) Kiệu đỉnh đầu: là một loại phương tiện truyền thống ở Trung Quốc, được sử dụng để chở người quan trọng hoặc quý tộc. Đây là loại kiệu có mái che, được đặt trên vai của những người kéo. Đây là biểu tượng của sự xa hoa và quyền lực trong xã hội cổ đại Trung Quốc.
“Phụ hoàng, người đi đâu về vậy?”
Thượng Hoàng trông thấy Hoàng đế, lập tức phấn khích xuống kiệu vẫy tay ra hiệu Hoàng đế đến gần.
Hoàng đế bước nhanh tới, đứng bên cạnh ông.
“Hoàng nhi, con phải cảm ơn ta.” Thượng Hoàng tranh công.
Hoàng đế liếc nhìn ông: “Vì sao?”
“Trước kỳ thi, ta gọi Khúc Ninh tới định hỏi y về phạm vi ra đề, nhưng tên đầu gỗ đó lại im như thóc. Bất đắc dĩ ta đành lặng lẽ cải trang vi hành, thử tài học của Phó Luân. Quả nhiên Phó Luân có phong thái của Phó Thái phó năm xưa, cũng có thể coi là đầy bụng kinh luân, ta bèn tặng y một ít điển tịch kinh học cơ bản. Nay ta vẫn còn lo lắng nên đến đây trước khi các văn lại sao chép đáp án, xem qua một lượt đáp án của Phó Luân, thấy bài văn của y viết rất tốt, nhất định là đỗ tiến sĩ...”
Ông phát hiện ra nhi tử lạnh lùng nhìn mình với đôi mắt như móc câu bạc.
“Nếu ông ấy viết không tốt thì sao? Người định làm thế nào?”
Thượng Hoàng cười ngượng ngùng: “Ái chà, ta biết con sẽ mắng ta, nhưng ta có làm gì đâu? Nhạc phụ của con coi như là có tiền đồ, con có bao giờ nghĩ chưa, một khi triều thần biết nhạc phụ của con là cử tử thì sẽ có thái độ như thế nào? Hàng loạt nghi ngờ đổ ập đến, sẽ tổn thương cô nương đó đến nhường nào?”
“Nàng ấy chưa chắc đã có dũng khí lấy con, cho dù có, tương lai địa vị của nàng ấy cũng rất bấp bênh, con có muốn nàng ấy cả đời sống trong sợ hãi không?”
“Địa vị hoàng hậu không vững, sau này địa vị thái tử cũng không vững, liên quan đến giang sơn xã tắc.”
“Sao vi phụ có thể không lo lắng cho con được chứ?”
Nét u ám trên mặt Bùi Tấn tan đi, chàng thấp giọng trách mắng: “Con là đế vương, không thể thiên vị.”
“Chỉ tặng ông ấy vài quyển sách thôi, tính là thiên vị sao?” Thượng Hoàng cười ha ha vỗ vai chàng, nghênh ngang rời đi.
Bùi Tấn nhìn bóng dáng của Thượng Hoàng.
Thật đúng là mặt mũi cũng không cần.
Bùi Tấn đến tiệm thuốc bắc, lên nhã gian ở lầu hai liền trông thấy Phó Nhiêu, tiểu cô nương ngủ say sưa trên án thư, giữa trưa tháng tư không nóng không lạnh, nàng mặc một chiếc váy dài vàng cam điểm xuyết hồng mai, váy dài quét đất, chất vải mềm mại, phác họa thân hình yểu điệu.
Một lọn tóc rủ xuống một bên mặt tựa như trăng rằm.
Nàng ngủ rất ngoan ngoãn, ngủ say, kiều mị hơn so với trước đây, bớt đi mấy phần sương gió, thiếu nữ giống như đóa hoa nở rộ đang đón ánh mặt trời, nhiệt tình phô bày vẻ đẹp của mình.
Bùi Tấn nhẹ nhàng đi tới bên nàng, ngồi xuống ghế nệm gấm bên cạnh nàng, lặng lẽ ngắm một lúc, thấy nàng hơi nhăn mày, không biết đang nằm mơ thấy gì, không kìm lòng được đưa tay lên vuốt ve đôi mày của nàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Phó Nhiêu vô thức nắm lấy tay chàng, như tìm kiếm chỗ dựa, nàng dựa mặt áp vào lòng bàn tay ấm áp của chàng, còn cười ngốc nghếch một chút.
Có lẽ lòng bàn tay đó thoải mái, nàng không nhịn được mà giơ tay nắm lấy bàn tay thô ráp của Bùi Tấn rồi cọ cọ.
Yết hầu Bùi Tấn khẽ chuyển động.
Cô nương ngốc ngủ say rồi thì cứ làm bậy?
Mà điều càng làm người ta đáng giận hơn vẫn chưa hết.
Chỉ thấy nàng vươn đầu lưỡi ướt át ra, l.i.ế.m nhẹ ở đầu ngón trỏ của chàng.
Cảm giác run rẩy lập tức chạy khắp toàn thân.
Bùi Tấn hít một hơi thật sâu, cau chặt mày.
Phó Nhiêu như tìm được đồ chơi mới, lại hôn vào lòng bàn tay chàng, cuối cùng lén mỉm cười.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Bàn tay sừng sững như núi của chàng lập tức hiện ra trước mắt, nàng sợ tới mức vội vàng ném đi, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, bàn tay đó đập vào bàn.
Phó Nhiêu ngẩng đầu nhìn Bùi Tấn, đôi mắt hạnh lập tức mở to: “Tứ... Tứ gia?”
Bùi Tấn xoa xoa xương tay đau nhức:”Biết mình đã làm gì không?”
Phó Nhiêu lắc đầu như trống bỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-157.html.]
Bùi Tấn nói thẳng: “Nàng ôm tay ta rồi hôn đó.”
Phó Nhiêu há hốc mồm như một quả trứng vịt: “Sao có thể chứ? Đang yên đang lành, sao ta lại ôm tay ngài được...”
“Theo ý của nàng thì là tại ta thừa nước đục thả câu à?”
“Ý ta không phải vậy...” Phó nhiêu càng lúc càng mất tự tin.
“Còn cắn ngón tay ta một cái nữa...” Chàng giơ bàn tay đó lên, dưới ánh sáng, những ngón tay thon dài trắng nõn, đốt ngón tay rõ ràng của chàng trông rất đẹp, đầu ngón trỏ ửng lên một chút nước.
Thật sự giống như bị cắn.
Vẻ mặt Phó Nhiêu có một khe nứt.
Người vốn rất điềm tĩnh, đột nhiên cao giọng, rất oán giận: “Nếu không phải vì nàng còn nhỏ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng…”
Sắc mặt Phó Nhiêu cứng đờ.
Trước kia chê chàng tuổi lớn, bây giờ thích chàng rồi, ngược lại thành chàng chê nàng nhỏ tuổi.
Phó Nhiêu không phục, phồng má: “Ta không nhỏ!”
Nàng dịch ghế gấm, lại gần chàng hơn một chút, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta sắp cập kê rồi, có thể gả chồng.”
Bùi Tấn sửng sốt, ánh mắt trong sáng tập trung vào nàng, như một luồng sáng bao trùm qua, khiến nàng không thể nhúc nhích.
Mặt Phó Nhiêu không đổi sắc, đưa bàn tay nõn nà trắng trẻo đến trước mắt chàng.
“Ta không cần ngài bỏ qua cho ta… Việc ta làm ta có thể chịu trách nhiệm.”
Tay nhỏ chọc vào môi chàng: “Ngài cắn lại ta đi…”
Bùi Tấn hơi nhíu mày.
Chàng cúi đầu, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn đầy đặn của nàng, nhẹ nhàng cắn một cái vào ngón giữa nhợt nhạt.
Nỗi đau nhói nhẹ từ đầu ngón tay truyền vào tim, đôi má từ từ loang ra một chút đỏ ửng.
Chàng thực sự cắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Những lời lẽ định nói ban đầu đều quên hết, khắp người quanh quẩn hơi thở mát lạnh của chàng.
Cuối cùng, Phó Nhiêu cũng bỏ chạy.
Năm ngày sau, danh sách trúng tuyển được công bố, tên Phó Luân cũng nằm trong đó.
Từ trên xuống dưới Phó gia vô cùng vui mừng, Phó Luân quỳ lạy trước bài vị tổ tiên khóc lớn một hồi, chỉ nói rằng mình không phụ lòng mong đợi của phụ thân.
Ngày hôm sau là thi đình, Phó Luân đứng thứ mười bảy trong số các tiến sĩ, có thể coi là một kết quả rất tốt.
Vì ông không nằm trong số ba người đứng đầu nên không cần phải vào diện thánh.
Đêm đến là Quỳnh Lâm yến.
Lễ bộ đã nói có thể mang theo gia quyến tới dự tiệc.
Phó Luân và Trịnh thị đã cân nhắc, hai mươi ngày nữa là Phó Nhiêu sẽ đến tuổi cập kê, tốt nhất nên tới Quỳnh Lâm yến để kết giao với một số người.
Trịnh thị trang điểm cho Phó Nhiêu thật xinh đẹp còn Phó Nhiêu thì tâm hồn treo ngược cành cây.
Tứ gia lại không có xuất thân khoa cử, đi cũng không gặp được chàng. Cha đỗ tiến sĩ quả là chuyện vui, nhưng cũng làm nàng buồn rầu, Phó gia đang lên như diều gặp gió, sợ là không còn coi trọng thân phận hoàng thương nữa.
Phó Nhiêu không chịu đi.
Làm sao Trịnh thị chịu để con gái mình như thế, cứng rắn lôi nàng lên xe ngựa.
Phó Nhiêu không còn cách nào khác, đành cho người lặng lẽ tới hiệu thuốc đưa tin cho Bùi Tấn, nói là buổi tối muốn được gặp chàng một lần.
Phó Nhiêu định bày tỏ tâm ý với chàng.
Hoàng đế nhận được tin của Phó Nhiêu, lập tức thay một bộ thường phục định ra khỏi cung nhưng lại bị mấy vị lão thần ủ mưu đã lâu chắn ở Ngự Thư phòng.
“Bệ hạ, Quỳnh Lâm yến hôm nay, bệ hạ nhất định phải tham dự.”