Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:36
Lượt xem: 73
Sáng sớm ngày mùng bốn tháng bốn, khoa cử kết thúc, Hoàng đế ngự triều tại điện Phụng Thiên.
Lễ bộ tiến hành công việc chấm thi trật tự gọn gàng, trước tiên để Văn lại sao chép tất cả các bài thi của thí sinh rồi dán tên che, tránh trường hợp nhận diện chữ viết mà gian lận, hiện tại bài thi vẫn chưa sao chép xong, các vị trọng thần chịu trách nhiệm chấm thi đều tụ tập tại đây, ba câu không rời tân khoa tiến sĩ.
Đại Tấn có quy định, quan ra đề thi sau khi kết thúc kỳ thi mới được thả ra, năm nay quan ra đề thi là Lễ bộ Thị lang Khúc Ninh. Khúc Ninh ướt đẫm mồ hôi được thái giám dẫn vào điện, các quan liền vây quanh.
“Khúc Thị lang này, năm nay ông ra đề bài có chút lệch, nhiều sĩ tử mới nghe lần đầu, sao lại chọn “Quy Tàng”?” Trình Khang không nhịn được trách Khúc Ninh.
Khúc Ninh dở khóc dở cười: “Chẳng phải để đề phòng Thái Thượng HSo...”
“Ý là sao?” Mọi người đều kinh ngạc.
Khúc Ninh cười khổ, siết c.h.ặ.t t.a.y áo, hạ giọng nói: “Vài ngày trước khi ra đề, Thái Thượng Hoàng mời ta đi uống trà ở Thái Dịch Trì, cùng ta đàm kinh luận phú. Ta nghĩ, nghi ngờ Thái Thượng Hoàng đang thăm dò đề thi, không phải sao? Bất cứ điều gì mà Thái Thượng Hoàng hỏi tới, ta đều không dám ra đề, đành phải chọn những chỗ hóc búa...”
Khúc Ninh vừa dứt lời, Liễu Khâm đã tặc lưỡi: “Ta cho rằng, Thái Thượng Hoàng vô cùng coi trọng kỳ thi khoa cử này.”
“Sao ông biết?” Trình Khang và Khúc Ninh cùng liếc nhìn lão.
Liễu Khâm liếc mắt nhìn Hoàng đế, thấy chàng đang bàn bạc với Trung vũ hầu, liền hạ giọng: “Hai canh giờ trước, Thái Thượng Hoàng nhân danh giám sát chấm bài, đã tới Quốc Tử Giám...”
Mấy lão thần há hốc mồm kinh ngạc.
“Dạo này ông ấy rảnh rỗi lắm à!”
“Không phải sao!”
Bọn họ thầm thì vài câu thì nghe Hoàng đế bên kia gọi người, vội vã quay người đi vào.
Vừa vào trong, ánh mắt của mấy người đồng loạt đổ dồn vào thân hình Hoàng đế.
Hoàng đế mặc thường phục đế vương vàng chói, long chương phượng tư (*), oai phong lẫm liệt, mỗi lần quần thần nhìn thấy chàng đều có cảm giác dễ chịu, chỉ là hôm nay lại khác thường.
(*) Long chương phượng tư (龙章凤姿): uy phong như rồng, tư thái như phượng.
Liễu Khâm nghiêng người tới gần Trình Khang, thì thầm: “Lão Ngự sử, gần đây ngài làm mối cho bệ hạ sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không có!” Trình Khang buông tay, vẫn oán giận: “Ngày nào ta cũng cung dâng một bức mỹ nhân đồ vào cung, đều bị bệ hạ ném ra ngoài...”
“Vậy túi thơm kia là sao?”
Khúc Ninh cho rằng Liễu Khâm hơi làm quá: “Có lẽ bệ hạ đeo đại thôi, trong cung có rất nhiều tú nương, thêu một cái túi thơm có là gì đâu?”
“Tên đầu gỗ nhà ông, chẳng trách bị thái Thượng Hoàng dắt mũi!”, Liễu Khâm liếc ông ấy một cái, rồi liếc mắt nói với Trình Khang: “Lão Ngự sử, ta và ông đi theo bệ hạ nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc xuất chinh bệ hạ mới đeo kiếm bên hông, ngày thường ngay cả một miếng ngọc bội cũng không buồn đeo, sao hôm nay lại không đâu ra đâu đeo một cái túi thơm? Còn màu sắc này nữa, cũng không hợp với hoàng bào cho lắm!"
“Chắc chắn phải có lý do!” Trình Khang trầm ngâm nói.
Sau khi hỏi han về triều chính như thường lệ, Hoàng đế thấy chúng thần đều nhìn chằm chằm vào túi thơm bên hông mình, chàng thoải mái vuốt nhẹ túi thơm trong lòng bàn tay, mỉm cười hỏi: “Sao các khanh đều nhìn chằm chằm vào túi thơm của trẫm? Không cần phải ngưỡng mộ, lát nữa bảo phu nhân các khanh làm một cái là được.”
Trình Khang không nhịn được nữa, hỏi: “Nghe ý của ngài, túi thơm này là do người thương của bệ hạ làm sao?”
“Người thương gì, hoàng hậu, hoàng hậu tương lai!” Liễu Khâm lập tức nịnh bợ một câu.
Trình Khang cạn lời trừng mắt nhìn lão một cái:
“Người đâu? Nếu thật sự là hoàng hậu tương lai, cũng phải hạ chiếu thư, ban một cái danh, chúng ta nên nạp tệ (*) thì nạp tệ, nên thỉnh kỳ thì thỉnh kỳ (**), không thể cứ đợi ở đây vô ích được!”
(*) Nạp tệ: Nhà trai sẽ tặng cho cô gái một món quà hứa hôn, còn số tiền của lễ đính hôn thì tùy thuộc vào độ giàu có và địa vị của người phụ nữ.
(**) Thỉnh kỳ: Chọn ngày lành tháng tốt để tiến hành hôn lễ.
Hoàng đế xoa xoa đầu gối, cười ngượng: “Hai vị ái khanh nói không sai, chẳng qua là hoàng hậu của trẫm vẫn còn ôm tỳ bà che nửa mặt, các ngươi cho trẫm thêm chút thời gian nữa...”
Chúng thần đờ người ra…
Vậy nên, Hoàng đế nhìn trúng người ta, nhưng người ta lại chẳng coi trọng Hoàng đế?
Chậm chạp như vậy, đế vương này mất mặt quá rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-156.html.]
Tranh đấu giành thiên hạ đánh đâu thắng đó, vậy mà cưới vợ lại rụt rà rụt rè.
Chúng thần không khỏi ghét bỏ Hoàng đế nhà mình.
“Ngài không thể hạ một chiếu thư để hoàn thành mọi thứ sao?” Hàn Huyền chậm rãi chen vào một câu.
Hoàng đế cười mà không nói.
Trình Khang cảm thấy bất lực, chỉ vào chiếc túi thơm đeo bên thắt lưng của Hoàng đế: “Hoàng thượng hãy thành thật nói cho lão thần biết, chiếc túi thơm này thực sự là do cô nương đó tặng? Hay là Hoàng thượng trộm được?”
Hoàng đế cạn lời, nổi giận nói: “Trẫm chưa đến mức tệ hại như vậy đâu!”
“Vậy là do cô nương kia chủ động, cũng coi như là tình ý qua lại rồi, chẳng phải Hoàng thượng có thể thuận tiện hạ chiếu sao?”
Việc kết hôn của Hoàng đế đã kéo dài đến tận bây giờ, lão thần không còn cân nhắc xuất thân hay thân phận của nàng nữa, chỉ cần là nữ nhân, có thể sinh con, vậy cứ nhanh chóng đón vào cung.
Hoàng đế chà xát đầu gối mình, thu tay lại, xoa xoa trán nói: “Nàng ấy còn không biết thân phận của trẫm…”
Chúng thần: “…”
Hít vào, thở ra, lại hít vào.
Không thể nhịn được nữa.
Trình Khang cắn răng nói: “Bệ hạ, xin ngài hãy cho một cái tên, lão thần sẽ giúp ngài hoàn thành mối này!”
Hoàng đế liếc nhìn ông một cái, nếu ông ra mặt chẳng khác nào ép hôn.
“Được rồi, trẫm sắp thành công rồi, các ngươi chờ một chút, phải rồi, khoa cử đã kết thúc, các ngươi không cần đi chấm bài sao? Đừng có rảnh rỗi, mau đi làm!” Chàng nghiêm mặt nói.
Trình Khang và mọi người bất lực, chỉ hừ mấy tiếng rồi lui khỏi Ngự thư phòng.
Vài lão thần cũng không phải hạng bình thường, vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ đối sách.
Trình Khang nói: “Bệ hạ sĩ diện hão, nhất định phải dỗ cô nương cam tâm tình nguyện mới được, nhưng chúng ta không thể chờ được, lão Liễu, nhà ngươi có nhiều tay sai, phái người theo dõi bệ hạ, xem đó là cô nương nhà nào, ta sẽ đích thân đến cửa.”
Sắc mặt Liễu Khâm lập tức thay đổi: “Lão ngự sử à, theo dõi thánh tung, tội này không nhẹ đâu, ông không biết sao?”
“Mà Hoàng đế đi ra ngoài chắc chắn có Cẩm Y vệ đi theo, ông muốn đấu với Cẩm Y vệ sao?”
Hàn Huyền cũng cảm thấy không đáng tin cậy: “Làm thế không ổn đâu.”
Trình Khang cau mày thở dài: “Vậy ông nói xem phải làm thế nào?”
Hàn Huyền vuốt râu, suy nghĩ một lúc: “Ta có một cách, làm ngầm không được, ta sẽ làm công khai...”
Hàn Huyền thì thầm vài câu với hai người kia.
Liễu Khâm nghe xong thì đắc chí: “Quả nhiên không hổ danh là Tiêu Hà (*) thời nay, mưu này rất hay.”
(*) Tiêu Hà: là một Thừa tướng nổi tiếng của nhà Hán, có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang xây dựng sự nghiệp trong thời kỳ Hán Sở tranh hùng.
Trình Khang cũng rất hài lòng, cười tủm tỉm nói: “Đây gọi là tra ra manh mối, được, cứ làm vậy đi!”
Ông phủi phủi quần áo, sải bước tiến lên.
Hàn Huyền thấy vậy vội vàng kéo ông lại: “Này này này, lão Trình, Lễ bộ chúng ta còn bận kỳ thi khoa cử này mà, chuyện này nhất định phải do ông đứng ra lo liệu.”
Trình Khang sa sầm mặt lại, nhìn ông ấy chằm chằm: “Đại hôn của Hoàng đế là đại sự hàng đầu của Lễ bộ. Hoàng đế đã ba mươi tuổi mà chưa cưới, đó chính là do Lễ bộ các ngươi đã thất trách nghiêm trọng. Lễ bộ đã không làm tròn trách nhiệm từ lâu, Hàn Thượng thư còn không biết xấu hổ dám để ta đứng ra lo liệu sao?”
Hàn Huyền nghẹn lại, không nói nên lời, thấy Trình Khang đi xa, ông vội vàng kéo Liễu Khâm lại: “Liễu đại nhân, ngài cũng biết Lễ bộ chúng ta bận tối mắt tối mũi, coi như ngài thương xót, để ngài lo liệu chuyện này nhé?”
Liễu Khâm chậm rãi kéo tay áo khỏi tay Hàn Huyền: “Hàn đại nhân, ông tới để làm chuyện này, đó chính là chức trách của ông mà, nếu ta chấp nhận, về sau thánh thượng lại trách tội ta, ông nói xem ta chịu sao được?” Lão thấy mặt Hàn Huyền tái mét, Liễu Khâm cười mỉm nghiêng người.
“Nhưng mà, chúng ta làm đồng liêu nhiều năm, ta mách cho ông một chiêu...”
…