Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:34
Lượt xem: 74

Phó Nhiêu không muốn rời xa Bùi Tấn, không hiểu sao khi ở bên cạnh chàng, nàng lại cảm thấy an tâm.

“Ma ma, chân ta vẫn chưa lành hẳn, ở lại thêm một đêm rồi ta sẽ về.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như quả đào chín, đóa hoa mỏng manh, làm nũng thì không ai chịu nổi.

Chung ma ma nhìn vết thương của Phó Nhiêu, quả thực không yên tâm, đành phải thi lễ với Bùi Tấn.

“Vậy phiền Tứ gia thông cảm một ngày.”

Bùi Tấn bật cười, nhìn Phó Nhiêu nói: “Nàng còn nhỏ, ta chiều nàng một chút.”

Giọng điệu vô cùng cưng chiều.

Phó Nhiêu vặn khăn tay, rất không tự nhiên.

Coi nàng như tiểu hài tử.

Sau khi tiễn Bùi Tấn rời đi, ma ma véo má Phó Nhiêu thật mạnh: “Tiểu quỷ hồ đồ này, mặc dù ngài ấy là trưởng bối, nhưng nói cho cùng không thân cũng chẳng quen, cứ quanh quẩn bên ngài ấy như vậy là không được.”

Phó Nhiêu ôm lấy eo bà làm nũng: “Người cũng đã nói ngài ấy là trưởng bối rồi, huống hồ ngài ấy cũng không ở đây, không tính là quá đáng.”

Nơi này yên tĩnh, Phó Nhiêu lui tới, không ai biết, cũng coi như yên tâm.

Huống chi Bùi Tấn kia, Chung ma ma đã gặp vài lần, ăn nói không tầm thường, thật sự có tài, có thể kết giao với nhân vật như vậy, đối với Phó gia mà nói cũng là chuyện tốt.

Dù sao Phó gia cũng quá đơn bạc.

Hôm sau, Bùi Tấn đến hơi muộn, Phó Nhiêu ngóng trông chờ đợi, vừa thấy chàng xuất hiện, nàng lập tức chạy tới: “Tứ thúc, sao giờ ngài mới đến?”

“Đang chờ ta sao?” Chàng mỉm cười, đuôi lông mày như ánh nắng xuân, mặc trường bào màu trắng, thanh tao, nhã nhặn.

Phó Nhiêu lập tức ngây người.

Trước đây chưa từng nhìn kĩ, thì ra chàng lại tuấn mỹ như vậy.

Phong thái uy nghiêm, trầm ổn.

“Ta chỉ là vẽ một bức tranh, muốn nhờ Tứ thúc chỉ bảo mà thôi.” Phó Nhiêu tìm một cái cớ hợp lý cho bản thân.

Hai người vừa vẽ tranh, vừa làm thơ, bận bịu không ngơi tay.

Bùi Tấn quả là một người tài hoa, khiến Phó Nhiêu thán phục.

“Ngài không đi thi, quả thật là đáng tiếc.”

“Một ngày nào đó, ta sẽ thi trạng nguyên cho nàng xem.”

Phó Nhiêu cười cong cả eo.

Buổi chiều, dù có thế nào thì cũng phải trở về.

Phó Nhiêu chậm rãi bước đi, dặn ma ma và Đào Nhi thu xếp đồ đạc ở xe ngựa trước, nàng đi tạm biệt Bùi Tấn.

Thư phòng của Bùi Tấn ở cuối tiệm thuốc, Phó Nhiêu đã đến đó hai lần, theo hành lang đi đến thư phòng, tiếng nói chuyện bên trong dần rõ ràng.

“Gia, lão gia tử kêu ngài trở về, nói là không được trì hoãn nữa, cô nương Thi gia xinh đẹp đoan trang, môn đăng hộ đối với chúng ta, lão gia tử muốn ngài mau chóng đưa ra quyết định.”

“Biết rồi...” Giọng chàng ngập ngừng.

Lòng Phó Nhiêu đau như cắt, dừng bước.

Lần này về, Phó Nhiêu bị Trịnh thị và Phó Luân giam lỏng ở nhà, không cho ra ngoài.

Phó Nhiêu cũng không làm ầm lên, chỉ là ngơ ngẩn cả ngày.

Cho đến trước hôm thi ba ngày, Trịnh thị cho phép nàng ra ngoài giúp Phó Luân mua một số vật dụng cần thiết cho kỳ thi, nàng dẫn theo Đào Nhi ra khỏi nhà.

Mua xong bút mực và giấy, Phó Nhiêu muốn ghé tiệm thuốc, xe ngựa đi vào ngõ sau, chưa kịp xuống xe, nàng thấy Bùi Tần đứng dưới gốc cây cổ thụ sau tiệm thuốc, đang cười đùa với một cô nương.

Một cô nương khoảng mười tám tuổi, ăn mặc rất diễm lệ, giọng nói dịu dàng, đôi mắt đầy tình cảm, trông rất rạng rỡ.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả sự mong đợi của Phó Nhiêu đã bị phá vỡ tan tành.

Trong lòng dâng lên nỗi chua xót khôn xiết, thậm chí là ghen tị.

Nàng lập tức quay đầu ngựa về phủ, dựa vào thành xe không nói một lời.

Mặc dù biết rằng gần đây chàng đang đi xem mắt, nhưng thực sự nhìn thấy bằng mắt mình, cảm giác như không thể chấp nhận được.

Nàng không ngốc, dần dần cũng hiểu ra, đây là do nàng thích chàng rồi.

Sau khi hiểu ra, nàng lại lo được lo mất, thậm chí là sợ hãi bất an.

Cha và mẹ có đồng ý không?

Nếu không đồng ý, nàng phải làm sao?

Còn nữa, hiện tại chàng có còn thích nàng không? Nhớ lại biết bao lần chàng nuông chiều nàng, Phó Nhiêu lại càng chắc chắn rằng, Bùi Tấn xem nàng như tiểu hài tử.

Phó Nhiêu buồn bực ba ngày, suy nghĩ về mọi khả năng, quyết định thử một lần, dù không thành công, sau này nàng cũng sẽ không hối hận.

Từ mồng một đến mồng ba tháng tư là kỳ thi Hội kéo dài ba ngày.

Sau khi Phó Luân vào trường thi, Trịnh thị quỳ gối ở nhà đốt hương khấn Phật.

Đây là cơ hội cuối cùng của Phó Luân, Phó gia có thể một bước lên mây hay không đều nằm ở kỳ thi này.

Ai ngờ trưa ngày hôm sau, có người đến báo, nói là Phó Luân đã đột nhiên ngất xỉu trong trường thi.

Trịnh thị chỉ thấy sét đánh giữa trời quang, hai mắt trợn ngược, ngất đi.

Phó Nhiêu hốt hoảng, trước tiên cùng mọi người đỡ Trịnh thị vào trong, châm cứu cho bà một hồi, cứu sống Trịnh thị, sai Chung ma ma chăm sóc mẹ, còn mình thì vội vã ra khỏi phủ, chệnh choạng trèo lên ngựa chạy thẳng đến Quốc Tử Giám, mới ra đến con hẻm nhỏ nhà mình, nàng đã vội kéo dây cương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-155.html.]

Nàng đến Quốc Tử Giám có ích gì?

Nàng hoàn toàn không có cách cũng không thể vào trong chữa bệnh cho cha, đến đó cũng chỉ là chờ đợi vô ích.

Nàng nghĩ đến Bùi Tấn, lập tức quay đầu ngựa thẳng đến tiệm thuốc.

Nàng tìm được quản sự, trình bày mục đích đến, quản sự cung kính mời nàng vào trong, vội vàng phái người đi báo tin cho Bùi Tấn.

Phó Nhiêu thấp thỏm lo âu ngồi trong phòng riêng, toàn thân căng cứng như một cây cung.

Tiếng động truyền đến từ cửa, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của chàng đứng bên giá sách, dáng người như ngọn núi, đứng vững như bàn thạch.

Khoảnh khắc Phó Nhiêu nhìn thấy chàng như tìm thấy chỗ dựa, rũ bỏ hết chật vật, lao về phía chàng như chim về rừng.

“Tứ thúc!”

Nàng giữ chặt chàng như nắm ngọn cỏ cứu mạng vậy, khóc nức nở: “Tứ thúc, mau cứu cha ta, cha ta...”

“Ta biết, ta biết rồi…”

Vẻ mặt của Phó Nhiêu giống như một đóa hoa bị cơn mưa tưới ướt, chàng đau lòng vô cùng, vội nắm tay nàng để nàng ngồi lên giường La Hán, vừa an ủi vừa dùng khăn tay lau nước mắt cho nàng.

“Ta đã hỏi rõ mọi chuyện, sau khi phụ thân nàng gặp chuyện, tin tức lập tức được trình lên bệ hạ, bệ hạ đã ra lệnh cho Chu lão thái y tới Quốc Tử Giám để xem bệnh cho phụ thân nàng…”

Trên thực tế, phản ứng của triều đình còn nhanh hơn thế.

Bùi Tấn đã sớm cho người giám sát Phó Luân, hy vọng nhạc phụ của mình có thể dồn hết sức vào kỳ thi khoa cử.

Sau khi Phó Luân ngất xỉu, Lưu Đồng một mặt vào cung bẩm báo, một mặt cho người đi mời Chu Hành Xuân, có sự hộ tống của Cẩm Y Vệ, Chu Hành Xuân được đưa đến Quốc Tử Giám rất nhanh.

Không bao lâu sau, có người gấp gáp chạy đến bẩm báo, nói là Phó Luân đã tỉnh, không sao hết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Nhiêu hạ được nửa tảng đá trong lòng: “Vậy thì… phụ thân ta có thể tiếp tục thi không?”

“Đương nhiên là được… nàng phải tin tưởng vào thánh thượng…”

Bùi Tấn cực kỳ muốn tạo dựng một hình tượng công chính vĩ đại trước mặt Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu không thèm để ý đến thánh thượng, nàng quy hết tất cả công lao cho nam nhân trước mặt.

Lát sau, lại có tin tức truyền đến, nói là Phó Luân được tiếp tục tham gia thi cử.

Phó Nhiêu hoàn toàn an tâm, chỉ còn nỗi sợ hãi và biết ơn, không nhịn được nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của chàng, làm nũng: “Tứ thúc, cảm ơn ngài...”

Nếu không có chàng, nàng thật sự không biết phải làm sao.

Trong mắt nàng, ngay cả tin tức của khoa cử Bùi Tấn cũng có thể biết được kịp thời, đủ thấy thủ đoạn phi thường, trường thi được phòng vệ nghiêm ngặt, quy định nghiêm khắc, chắc hẳn chàng đã bỏ không ít bạc để mở đường, để những quan viên đó đối xử tốt với cha nàng.

Nàng có đức hạnh gì, khiến chàng tốn nhiều tâm tư như vậy.

Bàn tay nhỏ vẫn siết c.h.ặ.t t.a.y áo của chàng không chịu buông ra, dáng vẻ nũng nịu dựa dẫm.

Bùi Tấn cực kỳ yêu thích nàng như vậy, mặc cho nàng nắm chặt, thấy nàng hoảng hốt, không nhịn được giơ tay xoa xoa tóc nàng, bàn tay rộng lớn chạm vào nửa bên mặt của nàng: “Cô nương ngốc, đừng khóc, bất cứ lúc nào cũng đừng luống cuống, đã có Tứ thúc ở đây, trời không sập được, thậm chí sập thật, cũng có Tứ thúc chống đỡ cho nàng.”

Câu này hoàn toàn đánh sụp phòng tuyến trong lòng Phó Nhiêu.

Thế như chẻ tre, càn quét hết mọi nỗi lo nghĩ của nàng.

Nàng ngước mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của chàng, một ý nghĩ to lớn trào dâng trong đầu.

Nàng không muốn chàng cưới người khác, nàng muốn giành lại chàng.

Vì vậy, nàng hít sâu một hơi, mạnh dạn thử thăm dò:

“Tứ thúc, tại sao ngài lại tốt với Nhiêu Nhi thế?”

Nếu chàng nói thích nàng, nàng chắc chắn sẽ đồng ý ngay.

Phó Nhiêu ngóng trông, cũng đang chờ đợi.

Nàng siết chặt khăn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Bùi Tấn bật cười, cong môi, lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu, đến khi Phó Nhiêu dần thiếu tự tin, lộ vẻ hoảng hốt, chàng từ từ giơ tay lên, nhịn không được nhéo nhẹ má phấn nộn của nàng, tiện tay lau đi vệt nước mắt.

“Nàng gọi ta một tiếng Tứ thúc, ta sẽ coi nàng là chất nữ, hơn nữa nàng lại giúp ta bồi dưỡng dược đồng, hết lòng vì ta, Tứ thúc đương nhiên cũng sẽ báo đáp nàng.”

Lòng Phó Nhiêu trùng xuống.

Thế là chàng đã hết ý nghĩ với nàng, xem nàng là vãn bối.

Là nàng từ chối trước, Phó Nhiêu cũng chẳng còn mặt mũi phản bác gì, chỉ tùy tiện gật đầu.

Phó Nhiêu là người không chịu khuất phục, đã quyết định thì phải thực hiện.

Cửa có thị vệ thò đầu vào nhìn, Bùi Tấn nhanh chóng bị người mời ra, chàng quá bận rộn, hầu như không thể thoát thân.

Chàng dặn dò vài câu rồi quay lại, thấy tiểu cô nương kia ngồi bất động trên giường La Hán, không biết đang suy nghĩ gì, không nhịn được bước tới, ôn hòa nói.

“Nhiêu Nhiêu, Tứ thúc còn có việc phải ra ngoài một chuyến, ta bảo người đưa nàng về trước nhé?”

Phó Nhiêu ngước mắt lên, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, chảy ra một dòng nước mắt, nàng túm bừa lấy mép giường đứng lên, do dự một lát, nàng từ từ móc ra một chiếc túi thơm trong túi tay áo, ngượng ngùng không dám nhìn chàng, chỉ nhẹ giọng nói.

“Tứ… Tứ gia… Đây là túi thơm do chính tay ta làm, thắt lưng của ngài không có gì trang trí… Nhiêu Nhi liền nghĩ đến việc may cho ngài một cái…” Phó Nhiêu đỏ bừng mặt, lắp bắp nói.

Đó là thứ nàng thêu mấy ngày sau khi trở về từ tiệm thuốc, lúc đó đầu óc nàng toàn nghĩ đến chàng, bèn thêu chiếc túi thơm này.

Đôi mắt nhỏ liếc nhìn xung quanh, như thỏ con hoảng sợ, e thẹn đưa túi thơm cho chàng.

“Dùng gấm Tô Châu tốt nhất… màu xanh lam sẫm, thêu họa tiết hoa văn trúc, rất phù hợp với xiêm y thường ngày của ngài, ta biết rằng ngài đã quen dùng đồ tốt, không biết liệu ngài có thích nó không, nhưng nó là món đồ được Nhiêu Nhi thêu một cách tỉ mỉ… Xin ngài đừng ghét bỏ…”

Bùi Tấn gần như giật mình.

Tứ thúc và Tứ gia… khác biệt quá lớn.

Chàng đây coi như là đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng sao?

Loading...