Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:32
Lượt xem: 85
Phó Nhiêu có chút hoang mang lo sợ, cũng không rõ tại sao trong lòng không thoải mái, rút chân trái ra khỏi lòng bàn tay chàng.
“Mấy ngày nay ta vẫn tìm ngài… ngài đang trốn tránh ta sao?”
Bùi Tấn khựng lại, nghe giọng nói ấm ức của nàng: “Ta không trốn tránh nàng, quả thật có việc…”
“Có việc gì?”
Bùi Tấn không nói tiếng nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Nhiêu hít hít mũi, uất ức nói: “Biết rồi, ngài bận đi xem mắt...”
Bùi Tấn cũng không phủ nhận, nhẹ giọng dỗ dành: “Để tứ thúc xem vết thương của nàng…”
Phó Nhiêu không để ý tới chàng nữa.
Mái tóc lòa xòa trước trán, hàng mi đen dài phủ xuống, che giấu tâm trạng của nàng.
Nàng cứ như vậy, xê dịch một chút, tránh xa chàng, chống gót chân xuống đất, hai chân chạm đất, cơn đau càng rõ, nàng nhịn không được, liếc nhìn hộp thuốc trong tay, do dự một lát, rồi ném lên ghế nằm, không muốn làm thuốc viên cho lão nhân gia kia nữa.
Bùi Tấn nhìn nàng ngó lơ mình, ngoan cố lê đôi chân ra khỏi thạch thất.
Chàng nào nỡ buông tay, chỉ đành theo sau, từng bước từng bước vào tiệm thuốc.
Ba tên dược đồng đã chế xong vài loại hương liệu, Phó Nhiêu chống tay vào bàn, ngồi bên chiếc bàn cao, mở từng hộp ra ngửi, phát hiện không đúng, chỉ ra khuyết điểm từng cái.
Dần dà, mưa tạnh, mây mở ra một khe hở, rọi xuống một mảnh ánh sáng trời.
Cơ thể cao lớn của Bùi Tấn tựa vào ghế tựa, buồn chán lật xem vài quyển sách, thỉnh thoảng nhìn về phía Phó Nhiêu, đợi nàng bận xong, sai người thắp đèn, đặt lên bàn, rồi ngồi xuống.
“Để ta xem vết thương của nàng.” Lần này giọng nặng thêm vài phần.
Khuôn mặt chàng lạnh lùng, toát lên chút sắc bén kiêu ngạo, chỉ thoáng giận một chút, là đủ khiến người khác phải run sợ.
Phó Nhiêu chưa từng thấy ai dám ngẩng mặt lên trò chuyện cùng chàng.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng nhận ra mình hơi ngang ngược, ngượng ngùng nói: “Tứ thúc, ta tự làm được...”
Ngay lúc nàng chuẩn bị khom lưng xuống, chàng đã nhẹ nhàng vén tà áo nàng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc quần dài trắng nàng mặc bên trong, phần cách đầu gối ba tấc lộ ra một chút máu. Sắc mặt chàng lập tức thay đổi.
Vị trí này bị va chạm, vốn đã rất đau, vết thương rỉ m.á.u chứng tỏ đã bị trầy da, bị nàng chậm trễ lâu như vậy, da thịt đã dính vào xiêm y, lát nữa khi xử lý vết thương, không biết sẽ phải chịu đau đớn đến mức nào.
Phó Nhiêu thấy sắc mặt chàng sa sầm, nhẹ đưa mắt nhìn, cảm giác đau đớn ập đến.
“Lấy rương thuốc đến đây!” Bùi Tấn dặn dò một tiếng, lập tức có nữ bộc đáp lời.
Đám dược đồng đều tránh ra ngoài.
Bùi Tấn gập gấu váy của nàng lên đùi, nhẹ nhàng cẩn thận, cố gắng tách mảnh vải dính trên da thịt ra.
Dù Phó Nhiêu kiên cường đến đâu cũng không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Nữ bộc vội vàng chạy lại, kéo theo ngọn đèn dầu cũng tối đi.
Bùi Tấn trần giọng quát: “Ra ngoài hết đi!”
Mọi người kéo nhau ra ngoài.
Trong ấn tượng của Phó Nhiêu chàng luôn ôn hòa, hiếm khi nổi giận, lúc này toàn thân toát lên vẻ uy nghiêm của người đứng đầu, như thể chàng vẫn luôn ra lệnh như vậy.
Đến Phó Nhiêu cũng có chút sợ hãi, ngoan ngoãn nhẫn nhịn đau đớn, tùy ý chàng muốn làm gì thì làm.
Bùi Tấn nhỏ một lớp thuốc nước lên vết thương trước, làm mềm vải, dùng kéo cắt phần xiêm y đó ra, cuối cùng nhỏ thêm chút rượu, nhẹ nhàng lột phần xiêm y đó ra, để lộ một vết thương đỏ tươi chói mắt.
Trái tim Bùi Tấn như bị ai đó đ.â.m một nhát, nặng nề thở dài, bắt đầu xử lý vết thương cho nàng.
Khuôn mặt của Bùi Tấn quá mức đáng sợ, Phó Nhiêu từ đầu đến cuối nước mắt lưng tròng, không dám nhúc nhích.
Khi Bùi Tấn băng bó vết thương cho nàng xong xuôi, thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay đã rỉ ra lớp mồ hôi li ti, cả người thảm thương, y như con mèo con bị hoảng sợ.
Chàng thương tiếc, vì thế giọng điệu dịu dàng hơn đôi chút: “Đau lắm à?”
Đôi mắt Phó Nhiêu ướt át, nàng cắn môi lắc đầu: “Không đau...”
Bắt gặp ánh mắt trầm đục của chàng, vội vàng tránh đi.
Sau đó Bùi Tấn mới nhận ra, vừa rồi vẻ mặt của mình đã doạ nàng rồi.
“Ta xin lỗi, ta không có hung dữ với nàng đâu, ta chỉ tức giận...”
“Giận ta sao?” Nàng cúi đầu hỏi.
Giọng nói mềm mại của nàng phả vào mặt chàng.
Cổ họng Bùi Tấn đắng nghét: “Không phải, ta tức giận với chính bản thân mình...”
Phó Nhiêu sửng sốt, không hiểu ra sao nhìn chàng: “Liên quan gì đến ngài...”
“Nàng bị thương trên địa bàn của ta, ta lại không chăm sóc tốt cho nàng...”
Cả người Phó Nhiêu nóng bừng, né tránh ánh mắt của chàng, lắp bắp nói: “Không liên quan đến ngài, là do ta bất cẩn...”
Trong phòng rơi vào im lặng.
Bùi Tấn đã muốn ôm nàng vào lòng mấy lần, sợ nàng phản kháng nên vẫn cố nhịn.
Một người như chàng, dù không nói tiếng nào nhưng vẫn có độ tồn tại rất mạnh mẽ.
Phó Nhiêu chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, đỏ mặt liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tứ thúc, ta phải về…”
Nàng thầm nghĩ cũng không biết ma ma kia đi đâu không thấy bóng dáng.
Trịnh thị sợ nàng một mình ở ngoài sẽ không yên tâm, liền dặn Đào nhi cùng ma ma trông coi nàng.
Đáng tiếc là họ không biết, ma ma này vốn là quân cờ do Bùi Tấn sắp xếp ở Phó gia, đương nhiên sẽ nghĩ mọi cách để tạo cơ hội cho hai người ở riêng.
Bùi Tấn không nỡ để nàng đi, sợ nàng trở về bị Phó Luân và Trịnh thị trách cứ, lại nhốt nàng lại không cho ra ngoài.
“Tuy mưa đã tạnh, nhưng đường sá lầy lội, ta đã phái Đào Nhi đi lấy quần áo cho nàng, nàng cứ ở sương phòng bên biệt uyển hai ngày, nàng yên tâm, ta không ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-154.html.]
Một dáng vẻ tránh né.
Phó Nhiêu không nói nên lời.
Nàng cũng không muốn trở về.
Lý do tại sao nàng lại nói không rõ.
Có lẽ là sợ mẫu thân mắng nàng.
“Yên tâm, ta sẽ sắp xếp người về phủ báo cho cha mẹ nàng biết.”
Phó Nhiêu cúi đầu, do dự gật đầu.
Bùi Tấn sắp xếp người dùng kiệu mềm đưa Phó Nhiêu về sương phòng.
Đào Nhi lấy quần áo trên xe ngựa của Phó Nhiêu tới, nàng ấy đặc biệt thích theo Phó Nhiêu ra ngoài, ở đây nàng ấy ăn ngon uống tốt, người của Bùi Tấn đều rất kính trọng nàng ấy, Đào Nhi không chỉ một lần nghĩ, Bùi Tấn đối đãi với người khác rất chu đáo, nếu không phải tuổi đã lớn thì thật sự muốn để chàng làm cô gia.
Sương phòng có ba gian, vô cùng rộng rãi, tất cả đồ đạc bày biện đều như có người đã ở, Phó Nhiêu ngồi xuống giường La Hán, đỡ tay Đào Nhi hỏi ma ma quản sự: “Ai đã từng ở đây?”
“Tứ gia đã từng ở một thời gian, nhưng cô nương cứ yên tâm, chăn gối đều đã đổi mới rồi.”
Phó Nhiêu ngủ rất an tâm trong đêm đó, sáng hôm sau, nàng còn vùi đầu ngủ thêm được một lát.
Đào Nhi thúc giục nàng dậy, Phó Nhiêu cuộn tròn trong chăn, lười biếng duỗi người một cái.
“Vất vả lắm mới thoát khỏi sự quản thúc của cha mẹ, cho ta ngủ thêm một lúc nữa.”
Đào Nhi đưa quần áo cho nàng, hầu hạ nàng mặc vào: “Cô nương sắp đến tuổi cập kê, có thể gả chồng được rồi, sao có thể lười biếng được, hơn nữa, hiện tại vẫn đang ở trên đất người khác, đừng để Tứ gia cho rằng cô nương Phó gia không biết lễ nghĩa...”
Đào Nhi được Trịnh thị căn dặn kỹ lưỡng không cho Phó Nhiêu lỗ mãng.
Phó Nhiêu bĩu môi, miễn cưỡng mặc xiêm y chỉnh tề: “Tứ thúc sẽ chẳng nói gì ta đâu, ta làm gì ngài ấy cũng không nói gì cả...”
Đào Nhi suy nghĩ một lát: “Cũng phải, nếu Tứ gia không lớn hơn cô nương nhiều như vậy, vào nhà chúng ta làm cô gia thì tốt biết bao.”
Phó Nhiêu thẹn đỏ mặt, hung hăng nhéo má Đào Nhi: “Nha đầu c.h.ế.t tiệt, em dám ăn nói lung tung!”
Nhưng trong lòng lại như chìm vào một đám bông mềm, chẳng yên vị chỗ nào.
Phó Nhiêu rửa mặt, ăn sáng xong thì vào tiệm thuốc bận rộn.
Trời quang mây tạnh, ma ma liền sai Đào Nhi hầu hạ Phó Nhiêu, quyết định về nhà nói rõ với vợ chồng Trịnh thị.
Phó Nhiêu đến tiệm thuốc, thấy Bùi Tấn đã ngồi ngay ngắn sau án kiện, trên tay đang lật giở thứ gì đó.
“Tứ thúc, sao ngài tới đây sớm vậy?”
Khuôn mặt Bùi Tấn thanh thoát, chàng mỉm cười với nàng: “Nàng bị thương, làm sao ta yên tâm được?” Chàng đỡ nàng ngồi vào sau tủ thuốc, ánh mắt khẽ liếc qua tà váy của nàng: “Tối qua ngủ có ngon không? Có đau không?”
“Rất ổn, đúng rồi, Tứ thúc, ta thấy cuốn du ký trong phòng ngài rất hay, lúc nào đó ta mượn được không?”
“Nàng thích thì cứ mang về mà đọc.”
Buổi sáng Phó Nhiêu mang theo dược đồng chế dược, buổi chiều rảnh rỗi, liền nhảy chân sáo đến trước bàn của Bùi Tấn: “Ngài đang làm gì thế?”
“Xem sổ sách.” Chàng đưa vài cuốn sổ dày cộm đến trước mặt nàng.
Phó Nhiêu ngồi sát bên chàng: “Tứ thúc, ngài hãy chỉ bảo cho ta đi, sau này ta gả cho người ta thì cũng phải học quản gia…”
Bùi Tấn ngừng lại một lát, không nhúc nhích.
Phó Nhiêu liếc nhìn chàng, thấy chàng chăm chú nhìn nàng, má nàng từ từ ửng hồng, nàng tránh khỏi ánh mắt cháy bỏng của chàng,
“Ngài không muốn dạy thì thôi…”
“Không phải ta không muốn dạy nàng, nàng còn nhỏ, học những thứ này để làm gì?”
Phó Nhiêu bối rối lẩm bẩm: “Nữ nhân nào lấy chồng mà không phải quản việc nhà? Chỉ lấy Tứ thúc làm ví dụ, trong nhà đều do ngài làm chủ, phu nhân của ngài phải quản tiền nong, một đại gia đình như vậy, không biết nàng ấy phải mệt nhọc thế nào.”
“Sẽ không đâu.” Giọng chàng chắc nịch, nhìn khuôn mặt ngọc ngà của nàng.
“Ta sẽ không để nữ nhân của ta chịu khổ, cho dù gia sản có lớn đến đâu, nàng ấy cũng không cần phải lo lắng... ta cưới nàng ấy về là để nàng ấy được sống theo ý muốn của mình…”
Phó Nhiêu sửng sốt, tự nhiên cảm thấy có chút ghen tị.
“Làm sao có thể? Ngài có cha mẹ phải phụng dưỡng, có chị em dâu phải chào hỏi, nàng ấy là vãn bối thì phải biết ý tứ chứ.”
“Nàng ấy không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai.” Như thể đang hứa hẹn điều gì đó, giọng điệu của chàng vô cùng chắc chắn.
Phó Nhiêu chớp mắt, nghi hoặc nhìn chàng: “Tại sao cơ chứ?”
“Vì, cái nhà này, là do ta làm chủ!”
Thiên hạ này, cũng do chàng làm chủ.
Nữ nhân sát cánh bên chàng, đứng trên đỉnh quyền lực, hưởng thụ sự kính vọng của mọi người.
“Nàng ấy không cần phải nịnh bợ bất kỳ ai, kể cả ta…”
Kiếp trước của Phó Nhiêu sống trong sợ hãi, ngay cả khi đối với chàng cũng không thoải mái như vậy.
Kiếp này, chàng muốn bù đắp cho nàng, để nàng như một chú chim tự do bay lượn.
Còn chàng, chàng nguyện chở che cho nàng, cũng nguyện trở thành nơi nàng đặt chân.
Phó Nhiêu nhìn chăm chú vào Bùi Tấn, không nhịn được thốt lên: “Ai lấy được Tứ thúc, chính là phúc phần lớn.”
“Phải không?” Khóe môi Bùi Tấn nhếch lên một nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Sao ta thấy nàng không nghĩ vậy?”
Phó Nhiêu không biết tiếp lời thế nào, bèn đổi đề tài: “Tứ thúc dạy ta xem sổ sách đi.”
Bùi Tấn chỉ cho nàng một lát, nhưng nàng như chìm trong sương mù, trưng vẻ mặt buồn rầu: “Tứ thúc ta không hiểu...”
“Không hiểu cũng không sao cả, để ta chỉ nàng vẽ tranh.” Bùi Tấn đẩy sổ sách ra, mở bức tranh thủy mặc vẽ cảnh non sông ra.
“Tứ thúc, đây là bức tranh ngài vẽ ư?”
Tranh của Bùi Tấn hiểm trở hùng vĩ, giống hệt tính cách của chàng.
Hai người dính lấy nhau một buổi chiều, Phó Nhiêu ngồi trên ghế cao, Bùi Tấn đứng sau nàng, bao phủ lấy nàng, chỉ nàng cách điều khiển bút lông và tô màu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt hoàng hôn đã buông xuống, Trịnh thị cho Chung ma ma đến giục nàng về.