Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:28
Lượt xem: 83

Thái Thượng Hoàng mặc trường bào gấm vàng, đầu đội khăn da màu đen, bên trên khảm vài viên ngọc quý, tay cầm quạt ngọc, ăn mặc như một người nhà phú quý.

Mười mấy năm nay ông không thị triều, đáng ra các thần tử bên cạnh sẽ không nhận ra ông, vì để tiện đi lại nên đã che giấu dung mạo đôi chút.

Ông không sợ để lộ thân phận, chỉ sợ dọa tiểu cô nương, mang đến bất tiện cho người ta, nhi tử giấu giấu diếm diếm, sợ làm kinh động bảo bối trong tim, ông cũng không dám trái ý nhi tử nên thận trọng hơn vài phần.

Bên bờ hồ Yến Tước có một đồng cỏ lớn, phía tây gần rừng, được rào thành một trường đua ngựa, xung quanh trường đua ngựa được dựng những chiếc lều vải hoa, đang diễn ra một cuộc thi đánh cầu.

Phía đông bờ hồ tập trung rất nhiều nam thanh nữ tú, mặt hồ có nhiều thuyền nhỏ, sóng nước lăn tăn, ánh sáng bạc lấp lánh.

Phó Nhiêu biết được Bùi Tấn là ân nhân cứu mạng phụ thân, muốn tìm chàng hỏi cho rõ ràng, bỏ lại Đào Nhi chờ Trần Hành, tìm những người hầu đó hỏi thăm tung tích của Trần tứ gia, sau đó gặp được Lưu Đồng dưới một cây thông rậm rạp.

Nàng vui vẻ chạy qua: “Lưu hộ vệ, tứ thúc đâu rồi?”

Lưu Đồng nhớ lại lời Bùi Tấn, biết phải ứng phó thế nào với Phó Nhiêu, hắn giả bộ khổ sở.

“Tứ gia đang có việc, sợ là không tiện gặp cô nương…”

Phó Nhiêu ngẩn ngơ, chắc là nàng từ chối quá nhiều, Trần tứ gia giữ lời hứa không định gặp nàng.

Chàng trả lại con heo bằng ngọc cho nàng, có lẽ là ý muốn chấm dứt quan hệ với nàng.

Nàng trở về lều gấm với nỗi trống rỗng trong lòng, lúc này Trần Hành cũng đã trở lại, hắn không thuê được thuyền nhỏ, vẻ mặt đầy áy náy: “Sư muội, ta đưa muội đi xem đánh cầu, náo nhiệt lắm.”

Phó Nhiêu mang nỗi lo âu về Bùi Tấn trong lòng, rối bời, khom người thi lễ với hắn: “Sư huynh, ta nào biết sẽ gặp huynh, thực sự bất ngờ lắm, trong lòng chẳng chuẩn bị gì cả...”

Nàng cũng muốn thuyết phục bản thân, nhưng không biết tại sao lại có chút mâu thuẫn.

Trần Hành trầm mặc, hôm nay Phó Nhiêu thấy hắn, không có vẻ vui mừng, cũng không chủ động nói chuyện, trong lòng hắn đã hiểu rõ.

Nhưng nhiều năm không gặp, Phó Nhiêu đã trổ mã, duyên dáng yêu kiều, đẹp đến mức không gì sánh nổi, hắn vừa nhìn đã thích, hai nhà lại môn đăng hộ đối, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

“Sư muội, muội trở về bây giờ, chắc chắn bá mẫu sẽ trách móc, bên kia có thủy tạ, chúng ta qua đó ngồi một lát, coi như giải khuây.”

Phó Nhiêu biết tính cách của Trịnh thị, không bằng ngồi một lát, về nói với bà việc không thành, cũng đỡ phải lo lắng.

Nàng đành theo hắn đi dọc bờ hồ đến thủy tạ, ngồi xuống ghế đá, xuất thần nhìn mặt nước.

Trần Hành ngồi xuống một bên khác của bàn đá.

Đào Nhi đi lấy nước, để lại một tiểu nhị hầu hạ.

Vừa lúc này, một lão già tóc bạc trắng xen vào giữa hai người.

Chỉ thấy ông khẽ phe phẩy chiếc quạt ngọc, dưới tai treo một đồ chơi Tây Dương, tròng đen đen, che kín đôi mắt ấy.

Tuy Trần Hành không vui nhưng cũng chỉ có thể coi ông như người mù.

Hắn liếc nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng thất thần, không khỏi hỏi: “Sư muội, muội không thoải mái à? Tại sao hôm nay tâm sự nặng nề vậy?”

Phó Nhiêu ngẩn người, tìm cớ: “Ta đang lo cho khoa cử của phụ thân ta.”

“Yên tâm, bá phụ tài cao chí lớn, nhất định sẽ thi đỗ.”

“Ta cũng thấy thế…” Thượng Hoàng cười mỉm nói xen vào.

Phó Nhiêu và Trần Hành đồng thời liếc nhìn ông.

Phó Nhiêu ngẩn ra một lúc, đáp lễ lại: “Cảm ơn lời chúc của ngài.”

“Ha ha…” Thượng Hoàng cười thâm thúy, đẩy kính lên trên, nhờ màu kính đen che giấu, ngấm ngầm đánh giá Phó Nhiêu.

Vẻ ngoài rất đẹp, trong veo như nước, là một bộ dáng thông minh.

Nàng là trưởng nữ trong nhà, ra ngoài kiếm tiền, chắc hẳn là người giỏi quán xuyến gia đình.

Là hậu nhân của Phó gia công khanh, nếu xét về vai vế thì nàng là em họ của Phó đô ngự sử Phó Đình Ngọc hiện tại, cũng được coi là đích trưởng nữ đời thứ bảy của Phó gia, có thêm thân phận này thì các quan đại thần cũng không phản đối.

Gia thế trong sạch, không có mối liên hệ với ngoại thích.

Tuổi còn nhỏ, nhưng lại được lão Tứ thích.

Chỉ có điều thân phận của người cha hơi thấp kém một chút.

Xuất thân cử nhân đương nhiên vẫn chưa đủ tư cách để làm quốc trượng.

Thượng Hoàng nghĩ, phải tìm cách giúp Phó Luân thi đậu mới được.

Trần Hành chống tay lên bệ đá, lòng bàn tay hơi ướt đẫm mồ hôi, hôm nay là cơ hội khó có được, qua hôm nay, về sau muốn hẹn Phó Nhiêu ra ngoài, e là khó càng thêm khó, hắn cố tìm chuyện để nói.

“Đúng rồi, sư muội, còn nhớ ở Thanh Châu lúc trước, hai ta phụ giúp Nguyễn lão thái y phơi dược liệu và phân biệt thuốc không…”

Thượng Hoàng nghe thế thì nheo mắt… liếc Trần Hành, hóa ra là đồ tôn của Nguyễn Cảnh Phong sao.

“Lão thái y còn nói đùa là muốn làm mối cho hai ta nữa cơ…”

“Khụ khụ khụ!”

Trần Hành còn chưa dứt lời, lão già bên cạnh ho dữ dội khiến hắn nhất thời ngừng nói, kinh ngạc nhìn Thượng Hoàng.

Phó Nhiêu thấy thế, ngoái đầu, vô cùng quan tâm nói: “Lão gia gia, ông không khỏe sao?”

“Ta đã già đến vậy ư?” Hoàng đế chặn họng nàng, tiện tay cởi bỏ món đồ chơi Tây Dương kia.

Phó Nhiêu nghẹn họng, liếc nhìn ông từ trên xuống dưới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-152.html.]

Đầu tóc bạc trắng, râu ria xồm xoàm, còn chưa già sao?

Không cần thiết phải so đo tính toán với một lão ngoan đồng, nàng cười tinh nghịch, đổi giọng nói: “Thúc thúc ơi…”

Sắc mặt Thượng Hoàng tối sầm, ông nhịn không được đính chính: “Gọi bá bá…”

“Dạ bá bá.”

“Ừ, ta không có khó chịu, chỉ là cổ họng hơi ngứa…” Thượng Hoàng ôn hòa giải thích, sau đó cầm kính nhìn Trần Hành nặn ra một nụ cười.

“Các ngươi tiếp tục đi... nói cái gì ấy nhỉ? Ồ, nói về thanh mai trúc mã, nhắc tới thanh mai trúc mã này, lão đầu ta đây cũng nhớ tới thanh mai trúc mã của ta, ta và nàng còn trao cả vật đính ước, đáng tiếc sau này nàng khinh thường ta nghèo khó, nhất quyết rời xa ta đi lấy thương gia giàu có... Sau này, bá bá ta rửa nhục, trở thành người giàu có tứ hải, còn nàng, trượng phu nàng c.h.ế.t vì say rượu, mặt dày mày dạn cầu xin ta thu nhận nàng, haiz, đáng tiếc là nhà ta có cọp mẹ, đã muộn mất rồi...”

Thượng Hoàng đeo kính, thở dài đầy tiếc nuối rồi thản nhiên uống trà.

Sắc mặt Trần Hành hơi đổi.

Thuở đó, lão thái y muốn tác hợp đôi trẻ, nhưng thời ấy, hắn còn mang nhiều khí thế, quyết chí ra ngoài phiêu bạt một phen, rốt cuộc chẳng thu hoạch được gì, cuối cùng vẫn trở về Thông Châu, nương theo sự sắp đặt của nghĩa phụ mà dấn bước trên con đường thái y.

Ngẫm kỹ lại thì đúng là hắn có phần thất tín.

Thượng Hoàng thấy hắn không nói gì, cụp mắt, hỏi: “Sao không kể tiếp đi?”

Trần Hành lúng túng, do dự hồi lâu, cuối cùng nhìn Phó Nhiêu nói.

“Nhiêu Nhiêu, bây giờ ta không coi là đại phú đại quý, chỉ có bổng lộc ít ỏi, nhưng ta hứa, sau này ta nhất định…”

“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho khan kịch liệt vang lên lần nữa.

Thượng Hoàng đỡ lấy chén trà, giơ tay ra hiệu: “Xin lỗi, xin lỗi, ta bị sặc...”

Trần Hành nhìn ông, tức giận mà không trút được.

“Ngài thực sự bị sặc ư? Nếu không khỏe, tại hạ bắt mạch cho ngài nhé?”

Thượng Hoàng dứt khoát tháo kính ra, nhìn Trần Hành đầy dụng ý nói.

“Tiểu tử à, nhà có dư dả không? Làm nghề gì đấy? Không có tiền mà muốn cưới vợ à? Không được đâu! Chẳng nhẽ lại muốn nàng chịu khổ cùng mình hả? Hay là định tìm người giặt giũ nấu nướng, chăm sóc cho ngươi?”

Trần Hành bị ông chặn lại, mặt đỏ tới mang tai, hít sâu một hơi: “Bá bá...”

“Kêu gia gia!”

Trần Hành: “...”

Lão đầu này rõ ràng là đang gây sự với hắn.

Trần Hành nhịn một lúc, nghiến răng nói: “Lão bá, mọi chuyện không phải như ông nghĩ, ông đừng xen vào nữa...”

“Ta không muốn xen vào, nhưng tiểu tử ngươi thật sự không biết điều, nhà không có tiền của dư dả lại muốn cầu hôn, rõ ràng là muốn cưới ngay cô nương về, đã là thanh mai trúc mã thì tại sao lại không đính hôn từ trước? Nàng còn nhỏ, nếu ngươi thực lòng thích nàng, trước tiên hãy nỗ lực thêm hai năm rồi hãy nghĩ đến, được không?” Thượng Hoàng chớp chớp mắt.

Trần Hành không còn mặt mũi ở lại nữa, hắn tức đến nỗi mặt mày trắng bệch, chống bàn đứng dậy, chắp tay với Phó Nhiêu, nói: “Sư muội, là ta đường đột rồi...” Dứt lời, hắn bước nhanh rời đi.

Phó Nhiêu âm thầm thở dài, tức giận nhìn Thượng Hoàng.

Thượng Hoàng vô tội giơ tay: “Ta cũng không cố ý làm cho hắn tức giận bỏ đi, hắn thực sự không phải là người xứng…”

Phó Nhiêu cười khổ: “Ta chỉ là một nữ nhi xuất thân trong gia đình nhỏ bé, nào có tư cách lựa chọn người khác, tuy rằng ngài đã giúp ta, nhưng những lời đó của ngài thực sự hơi quá đáng.”

“Đâu quá đáng.” Thượng Hoàng bất mãn lẩm bẩm, gõ nhẹ quạt vào bàn đá: “Cùng lắm thì ta sẽ tác hợp cho ngươi một mối hôn sự tốt.”

Phó Nhiêu buồn cười: “Được rồi, được rồi, chẳng qua là ta thuận miệng nói thế thôi, ngài lại coi là thật.”

Thượng Hoàng hừ cười, mân mê quạt ngọc, nói chuyện phiếm với nàng: “Này, ngươi vẫn còn nhỏ như thế, người trong nhà đã vội vã cho ngươi đi xem mặt, đứa con kia của ta đã sắp ba mươi rồi, vậy mà vẫn cô đơn không chịu lấy vợ…”

“Lớn tuổi như vậy, tại sao không lấy vợ?” Phó Nhiêu kinh ngạc.

Thượng Hoàng ưu phiền dâng đầy: “Ta biết sao được, không biết tại sao gần đây tiểu tử kia lại để ý đến một cô nương, vì nàng mà hưng sư động chúng tổ chức lễ Xuân Mộc này, nhưng kết quả thì sao, người ta căn bản không để ý tới hắn, không thích hắn...”

Trong đầu Phó Nhiêu như có một tiếng sấm sét đánh ngang, bàn tay run rẩy, chiếc khăn tuyết trắng trên tay cũng rơi xuống.

Thượng Hoàng giả vờ không biết, lẩm bẩm nói: “Thôi, cha già ta đây thay hắn lo bạc đầu, giờ phải mang cái mặt mo này đi sắp xếp giúp hắn!"

Phó Nhiêu nghe đến đây, trong lòng có chút không thoải mái, miễn cưỡng cười nói: “Ông đến xem cô nương kia giúp hắn sao?"

“Đúng vậy, đại nghiệp nhà chúng ta hưng thịnh, cả đại ca và nhị ca đều nhàn rỗi ở nhà, lão ngũ, lão thất và lão cửu suốt ngày chỉ biết ăn chơi, quản lý gia đình chỉ có lão tứ, ta muốn tìm cho hắn một tức phụ hiền huệ, giúp hắn quản lý hậu trạch, lo liệu việc nội trợ...”

Người khác nghe những lời này thì biết Thái Thượng Hoàng đặc biệt ưu ái Bùi Tấn, giao giang sơn cho chàng, nhưng qua tai Phó Nhiêu thì giống như đang tỏ lời oán trách Bùi Tấn, ông một mình bôn ba khắp nơi, nuôi sống cả một đại gia đình.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tại sao hắn lại trì hoãn chuyện cưới vợ?”

“Ta cũng buồn bực, người làm cha là ta đã cho biết bao nhiêu người vào trong phòng hắn, vậy mà đều bị hắn quét ra khỏi phòng…” Hôn sự của Bùi Tấn luôn là bệnh trong lòng Thượng Hoàng, ông chậm rãi đỡ bàn đứng lên, phe phẩy quạt ngọc đi càng lúc càng xa.

“Nhưng lần này thì không còn cách nào khác, ta phải định mối hôn sự cho nó thôi.”

Phó Nhiêu mất hồn mất vía trở về Thanh Sơn Tự, nhận được lệnh của Trịnh thị về phủ, nàng quả quyết nói với bà rằng nàng không có tình cảm gì với Trần Hành cả.

Trên đường đi, nàng không nói một lời, tựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, bất kể Trịnh thị có lẩm bẩm điều gì, nàng vẫn coi như gió thoảng bên tai.

Bùi Tấn thực sự đã tổ chức lễ Xuân Mộc này để đích thân gặp nàng.

Nàng có tốt đến vậy không mà khiến chàng phải khổ sở và tốn công sức đến thế?

Đã là ân nhân cứu mạng phụ thân, nàng càng phải đền đáp, chàng không cần đơn thuốc, nàng sẽ bồi dưỡng dược sư cho chàng, truyền thụ bản lĩnh cho họ, đợi khi có đủ trình độ rồi, nàng sẽ rời đi.

Sáng sớm hôm sau, nàng vội vàng xin phép Trịnh thị rồi hấp tấp chạy đến hiệu thuốc, cắm đầu vào phòng chế thuốc chế hương, ba ngày sau, cuối cùng cũng bù đắp được phần thiếu hụt, phòng thuốc trong biệt uyển Lương Viên vốn có một nhóm dược đồng, Phó Nhiêu chọn ba người có tố chất tốt, tận tình truyền thụ.

Thời gian lặng yên trôi qua, mỗi ngày nàng luôn cố nhịn không nhìn ra cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bùi Tấn.

Loading...