Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:23
Lượt xem: 67

Phó Nhiêu xem đến hoa cả mặt, muốn xem cho đủ.

Chỗ chế thuốc, giã thuốc, phơi thuốc, mỗi một bước đều đầy đủ. Dựa theo chỗ mọc khác nhau, dược liệu được sắp xếp có hàng có lối, không chỗ nào không có.

Bùi Tấn đúng là một dược thương chính cống.

Phó Nhiêu không biết Bùi Tấn có kinh nghiệm kiếp trước, chàng dựa vào sở thích của Phó Nhiêu để chế tạo ra căn phòng thuốc này.

“Sau này, nàng chế thuốc hoặc chế hương đều có thể làm ở đây.” Bùi Tấn dẫn nàng đi về phía hành lang phòng đối diện: “Bên này còn có mấy phòng hương liệu, hương liệu đến từ năm châu bốn bể, không thiếu đồ tiến cống của Tây Vực Nam Hải.”

Lướt qua phòng hương liệu, Bùi Tấn chỉ vào hai phòng cuối cùng trong vách tường được bảo vệ nghiêm ngặt: “Chỗ này cất một vài dược liệu quý, ví dụ như ngũ hành linh đằng hoa, linh chi ngàn năm, thiết bì thạch hộc, thiên sơn tuyết liên, nàng có thể vào trong nhìn một chút.”

Phó Nhiêu ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đá đóng chặt, suýt chút nữa không đứng vững.

Những dược liệu đó đều chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không ngờ vị Trần Tứ gia này lại thâu tóm được hết, e rằng chàng là đệ nhất dược thương rồi.

Hai người lưu lại ở phòng thuốc một lúc lâu, Phó Nhiêu thấy sắc trời đã quá trễ, sợ cha mẹ lo lắng nên mới rời đi trong lưu luyến.

Bùi Tấn đích thân hộ tống nàng về Phó trạch rồi mới chạy về hoàng cung.

Ngày hôm nay tâm trạng chàng rất tốt, mọi việc đều phát triển theo hướng chàng dự đoán.

Không bao lâu sau là có thể ôm được mỹ nhân về, đi qua quãng thời gian không biết xấu hổ.

Bùi Tấn bước đi mang theo gió mà vào Ngự Thư Phòng, vòng qua bình phòng, ngước nhìn về phía trước lại thấy phụ thân chàng, đương kim Thái Thượng Hoàng tay đặt trên ngự tòa, lạnh lùng nhìn chằm chằm chàng.

Bùi Tấn cũng không bất ngờ, tiến lên hành lễ: “Muộn vậy rồi phụ thân vẫn chưa nghỉ ngơi sao, người chú ý sức khỏe.”

Thái Thượng Hoàng tức đến nỗi cầm chung trà trên bàn, muốn ném về phía Bùi Tấn.

Lãnh Hoài An lanh tay lẹ mắt bổ nhào ra trước, ôm lấy chung trà kia, thuận tay quét hết mấy món đồ khác trên bàn vua sang một bên.

Vị trước mặt không còn là Tứ Vương gia mà là đương kim Thánh thượng.

Chung trà này của đương kim Thánh thượng bất luận thế nào cũng không thể ném.

Thái Thượng Hoàng cũng biết đạo lý đó, theo tay của Lãnh Hoài An mà thả lỏng chung trà, vỗ bàn đứng lên quát: “Con muốn làm lão già này tức c.h.ế.t phải không, lão đây làm Thái Thượng Hoàng vui vẻ thoải mái, cả ngày cơm ngon rượu say, trước đây làm gì sống vui được như vậy. Duy chỉ có hôn sự của con là bệnh trong lòng lão già này!”

“Tấn Nhi, con không thể để cha bớt lo chút sao. Ngay cả lão Cửu cũng cho ta ôm cháu rồi, vợ con ngay cả cái bóng cũng chưa thấy…”

Bùi Tấn không còn lạ gì nữa, đi về phía trước một bước, bình tĩnh nói: “Thấy rồi…”

Vân Mộng Hạ Vũ

“A?”

“Không phải hôm nay đã thấy rồi sao?” Bùi Tấn bình tĩnh nhìn ông.

Thái Thượng Hoàng sửng sốt, nhìn Lãnh Hoài An một cái. Mặt Lãnh Hoài An hơi cứng lại, cực kỳ cẩn thận nhét chung trà vào túi, đi lên chậm rãi nhắc: “Chẳng lẽ là nữ hài nhi ở trên lầu đó sao?”

Sắc mặt Thái Thượng Hoàng thay đổi, nghiêm nghị hỏi Bùi Tấn: “Nàng ta là người ở đâu? Khuê tú nhà ai? Phụ thân có chức vị gì?”

“Con nói đi, chỉ cần là cô nương ra hình ra dạng, phụ hoàng sẽ không so đo với con. Con nhanh nhanh đưa người tiến cung đi, trẫm chỉ cần ôm tôn tử, chỉ cần ôm tôn tử, con nghe hiểu chưa?” Thái Thượng Hoàng giũ tay áo.

Bùi Tấn nhận lấy trà nóng Tiểu Kim Tử đưa, nhấp nhẹ một ngụm, chậm rãi trả lời: “Phụ hoàng đừng vội, đến lúc cần nói cho ngài, nhi tử nhất định sẽ nói.”

Chàng vừa dứt câu, lửa giận của Thái Thượng Hoàng lại bốc lên, ánh mắt đảo qua ngự án, trống không, những tiểu thái giám cũng rất nhanh nhạy, dọn hết đồ gì có thể ném được đi, bất đắc dĩ, ông chỉ đành cầm lấy chung trà bị Lãnh Hoài An cướp mất.

Lãnh Hoài An quỳ gối, quỳ sát đất không đứng dậy, ôm chung trà sống c.h.ế.t không chịu buông.

“Thượng Hoàng bớt giận, bệ hạ có thể tìm được một nữ hài nhi đã là tiến bộ lớn rồi, ngài nên dỗ dành, cổ vũ mới đúng…”

“Ngươi biến qua một bên đi, chính là lão thái giám ngươi ngày ngày nói chuyện thay nó, hại trẫm chiều nó đến vô pháp vô thiên…”

Thái Thượng Hoàng một phát đá Lãnh Hoài An ra xa.

Bùi Tấn im lặng nhìn trò hề trước mặt, cầm chung trà bình tĩnh uống.

Thái Thượng Hoàng thấy thế, thẹn quá hóa giận vòng ra sau án, hung hăng chỉ vào Bùi Tấn: “Con muốn làm lão già này tức c.h.ế.t đúng không!”

Bùi Tấn hơi mất kiên nhẫn, đưa chung trà cho Tiểu Kim Tử: “Không phải người nói chỉ muốn ôm tôn tử sao? Chờ là được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-149.html.]

“Con…”

Trầm ngâm một lát, cũng hiểu đứa nhi tử này của mình luôn có chủ kiến, sẽ không đến nỗi không màng giang sơn, vì thế, lửa giận dần biến mất, phủi bụi trên tay đi hỏi: “Thật sự chọn xong rồi?”

“Vâng.”

“Gia thế thế nào?”

“Gia thế rất quan trọng sao? Hay là, chọn một mẫu dạ xoa giống người nhé?”

“Phụt…” Lửa giận mà Thái Thượng Hoàng vất vả lắm mới đè xuống được lại bốc lên.

Náo loạn nửa khắc, cuối cùng đám nội thị cũng dỗ được Thái Thượng Hoàng, cuối cùng hai cha con cũng có thể bình tĩnh nói chuyện.

Bùi Tấn ngồi đối diện Thái Thượng Hoàng cách đó không xa, vui vẻ thoải mái uống tổ yến.

“Phụ hoàng, Hoàng hậu đã được định, phụ hoàng tiếp đón mấy vị thần tử, nói bọn họ đừng có nhìn chằm chằm con nữa. Vốn nhi tử có thể hờ hững, nhưng mấy cô nương kia đều là cô nương tốt, nữ nhi trọng thần, nhi tử không thể trì hoãn hôn sự của họ, hành động hôm nay chính là đưa cho bá tánh và các quan một câu trả lời thỏa đáng, chân mệnh thiên nữ của trẫm đã xuất hiện, cô nương các nhà khác nên gả thì gả, chớ nhầm nhân duyên.”

Thái Thượng Hoàng cũng biết chuyện Bùi Tấn đã quyết thì không thể sửa, không định truy hỏi xem là người phương nào: “Tuy đã định Hoàng hậu, nhưng còn hậu phi, lúc con cưới Hoàng hậu thì đồng thời nạp cả hậu cung đi.”

Bùi Tấn lắc đầu nói, “Phụ hoàng, nhi tử chỉ định cưới một mình nàng, điểm này không thể sửa, phụ hoàng không cần nhiều lời.”

Một câu đã phá hết đường lui của Thái Thượng Hoàng.

Thái Thượng Hoàng miễn cưỡng kiềm nén cơn giận một lúc lâu, b.ắ.n ra mấy chữ từ kẽ răng: “Con à, con biết mình đang làm gì không?”

“Con biết.”

“Con không sợ các quan kháng nghị sao?”

“Không sợ, nhi tử giữ nhược điểm của họ, Cẩm Y Vệ đợi lệnh mọi lúc, trên triều đình ai dám phản bác trẫm, ban đêm trẫm sai Cẩm Y Vệ bắt người.”

Thái Thượng Hoàng đối diện với cặp mắt sâu hút nặng nề của chàng, con ngươi sâu không thấy đáy, như mạch nước ngầm chảy qua vực, khiến người ta bội phục, cũng khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ.

Non sông này do Bùi Tấn đánh hạ từng tấc một, tay chàng nắm càn khôn, cũng có đủ năng lực và sự quyết đoán, khiến không một người nào trên triều dám nghịch ý.

Thủ đoạn mạnh mẽ được hình thành trên thực lực.

Phụ hoàng này của nó, theo không kịp.

Sáng sớm hôm sau, Thái Thượng Hoàng truyền từng trọng thần Nội Các vào hậu cung, thuyết phục từng người một. Sau đó lại dùng cớ phượng mệnh, không dám không tuân theo ý trời, truyền triệu đủ loại quan lại, bỏ lời đề nghị tuyển phi. Triều đình chấn động, hàng trăm hàng ngàn sổ con đập xuống Tư Lễ Giám, Thái Thượng Hoàng sáng suốt đứng ra cản áp lực thay Hoàng đế, hợp tác với Khâm Thiên Giám ép hết lời của các quan.

Tất nhiên cũng có quan viên kháng nghị ngay trên triều.

Hôm sau Cẩm Y Vệ điều tra ra quan viên này có hành vi nhận hối lộ, cả nhà bị nhốt vào ngục.

Sau này, không một ai dám xen vào.

Mỗi ngày sau khi lên triều xong, Bùi Tấn cải trang rời cung, đón Phó Nhiêu đến phòng thuốc, chế dược hương xong lại đưa luôn lên cửa hàng để bán. Phó Nhiêu như được mở một cái cửa sổ trên mái nhà, bận mà vui vẻ vô cùng.

Ở chung mỗi ngày, sự tin tưởng của nàng với Bùi Tấn ngày càng tăng lên.

Hiệu quả của dược hương Phó Nhiêu điều chế rất rõ, nhanh chóng mở ra nguồn tiêu thụ, hiệu thuốc Vinh Thiện Đường khách đến đầy nhà.

Một tháng ngắn ngủi, Phó Nhiêu được chia hoa hồng những hai ngàn bạc, nàng vui mừng quá đỗi, mỗi ngày sáng sớm đến dược phòng, tối muộn mới về.

Lúc bắt đầu Trịnh thị không yên tâm, lặng lẽ đến thăm hiệu thuốc cùng Phó Luân, Tôn Chiêu đích thân đón tiếp, mở hết tất cả công văn trong hiệu thuốc, lại mời thị ngự đến làm chứng. Hai người tin Trần Tứ gia là hoàng thương nên không nghi ngờ, nhưng vẫn không yên tâm để một cô nương như Phó Nhiêu bôn ba bên ngoài, nên xếp một ma ma hai hộ vệ đi theo, dặn dò nàng phải về phủ trước khi trời tối, Phó Nhiêu đồng ý.

Ngày đó, Phó Nhiêu mệt mỏi nên lúc nghỉ trưa đã nghỉ tạm ở sương phòng trong hiệu thuốc.

Bùi Tấn sang đây thăm nàng, như được nhìn thấy một bức mỹ nhân mùa xuân.

Nàng nghiêng người nằm trên ghế, mi tựa núi đen, đen dài như lông quạ, khuôn mặt nhỏ trơn như ngọc đặt trong chăn đệm mềm mại, ánh chiều tà rót xuống từ song cửa sổ, chiếu nên một lớp ánh sáng mịn như nhung trên má nàng, tư thế ngủ ngoan ngoãn đáng yêu.

Bùi Tấn lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng, lẳng lặng ngắm nhìn nàng, lòng nhũn ra.

Chàng nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng in một dấu hôn lên trán nàng.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng của ma ma, Bùi Tấn đành rời phòng.

Một lúc sau khi chàng xoay người rời đi, Phó Nhiêu sâu kín mà mở bừng mắt.

Loading...