Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:21
Lượt xem: 85
Tôn Chiêu nhanh chóng nhìn qua, ngăn chư vị quan viên tiến lên, còn hắn một tay kéo Đào Nhi lên lầu.
Đào Nhi vẫn đang sợ hãi mất tập trung.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...”
Vì để ngăn cô nương này suy nghĩ miên man, Tôn Chiêu bình thản nói: “Có lối đi bí mật… Yên tâm, Tứ gia còn ở đó, tuyệt đối sẽ không để cô nương nhà ngươi có sơ suất gì.”
Đào Nhi hơi thở phào nhẹ nhõm, vừa đến tầng cao nhất đã báo cáo chuyện phía dưới với Phó Nhiêu nhanh như rang đậu.
Cái đùi gà cuối cùng trong tay Phó Nhiêu rơi xuống, đôi mắt hệt như cổng thành bị mất đi ánh đèn, nàng hốt hoảng bất lực mà nhìn Bùi Tấn: “Tứ thúc… Cứu ta…”
Nước mắt to như hạt đậu tích trong tròng mắt, đôi mắt đen lúng liếng như nai con mất hồn.
Bùi Tấn không đành lòng, theo bản năng dìu hai vai gầy yếu của nàng, trong lúc bừng tỉnh chàng thấy không thích hợp nên vội thu tay: “Đừng sợ, Nhiêu Nhiêu…”
Lại nhìn về phía Tôn Chiêu: “Bên dưới sao lại như thế?”
Tôn Chiêu đáp: “Ba người Lý Phượng Nương mời các tài tử đến phá trận, trong đó có Lý Huân và Tạ Tương.”
Bùi Tấn hơi nhướng mày: “Hai thằng nhóc này bắt tay đúng là có hi vọng phá trận, chúng ta phải rời đi…”
Cửa thang lầu truyền đến động tĩnh, Lưu Đồng cầm một cái chụp đèn cực to đi lên.
Bùi Tấn hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi ạ…”
Bùi Tấn gật đầu, đích thân cầm khăn ướt, đưa cho Phó Nhiêu đang ngẩn người lau tay, nhỏ giọng trấn an: “Đừng sợ, Tứ thúc ở đây, Tứ thúc sẽ lập tức dẫn nàng rời đi…”
Cảm xúc của Phó Nhiêu dần hòa hoãn, lau nước mắt, khôi phục sự bình tĩnh: “Tứ thúc, phía dưới đã bị bao vây hết, chúng ta rời đi thế nào? Thật sự có lối đi bí mật sao?”
Bùi Tấn bật cười: “Lối đi bí mật thì không có, nhưng lối đi quang minh chính đại thì có.”
“A?”
Chỉ thấy ba người Lưu Đồng hợp sức giũ thứ đồ chơi gì đó xuống, chưa bao lâu đã có một chiếc đèn Khổng Minh cực lớn hiện ra ngay trước mắt.
Phía dưới đèn Khổng Minh được đặt một giá gỗ, xung quanh giá gỗ lắp một lớp lưu li hơi mỏng, ngồi trên đó có thể ngắm cảnh đêm, cũng không bị gió lạnh thổi.
Bùi Tấn kéo Phó Nhiêu lên chiếc đèn Khổng Minh, Tiểu Kim tử và Đào Nhi cũng lần lượt nhảy lên, Lưu Đồng đuổi kịp phía sau, vịn trên chỗ điều khiển của đèn để điều chỉnh phương hướng, Tôn Chiêu còn phải ở lại xử lý dấu vết, hắn và hai ám vệ hợp sức đẩy đèn Khổng Minh ra giữa không trung, chiếc đèn Khổng Minh cực lớn đón gió bay lên, chở năm người bay thẳng một mạch về phía ao hồ đối diện khe núi.
Trừ tấm ván gỗ dưới chân, lưu li bốn phía là trong suốt, gió thổi phần phật, cơ thể lắc lư qua lại, hai chân Phó Nhiêu nhũn ra, bất chấp khoảng cách nam nữ mà ôm chặt cánh tay Bùi Tấn, coi chàng như cọng rơm cứu mạng, mắt thấy tòa đăng lâu vàng son rực rỡ càng lúc càng xa, người đi chơi lít nhít như hạt mè rớt trên đất, sự sợ hãi và chấn động đan xen nhau trong đầu nàng rất lâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tứ… Tứ thúc… Chúng ta đang đi đâu vậy…”
Cọng cỏ mềm mại quấn lấy khuỷu tay chàng như chiếc kìm, Bùi Tấn vui vẻ trong lòng, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, nói: “Dẫn nàng đi xem phòng thuốc của ta.”
Ánh mắt Phó Nhiêu sáng lên, bừng bừng hứng thú mà gật đầu.
Sau khi hơi thích ứng được, nàng bạo gan áp lên tường lưu li, nhìn phong cảnh nơi xa.
Du thuyền, thuyền hoa điểm xuyết trên thanh xà ngang của đèn, như ánh sáng lấp lánh lướt qua dưới chân nàng.
Trong lòng Bùi Tấn nảy lòng tham, hờ hững hỏi nàng: “Nhiêu Nhiêu, nàng vừa hoảng hốt như vậy là do không muốn vào cung sao?”
“Đương nhiên không muốn!”
“Vì sao?” Chàng nhìn một bên mặt như ngọc của nàng, giọng khàn khàn hỏi.
“Chuyện này mà còn hỏi vì sao à? Ta cùng lắm chỉ là cô nương bình thường, nào có tư cách vào cung? Huống hồ, sao ta phải tranh giành một người nam nhân với nhiều nữ nhân như vậy… Nếu ta vào cung, có thể sống quá ba ngày cũng coi như ta có bản lĩnh.”
Bùi Tấn: “…”
Chàng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn thử hỏi: “Nàng đã được nhận định là cô nương mang mệnh trời, lỡ bệ hạ chỉ cưới một mình nàng thì sao?”
Phó Nhiêu nghe vậy như chịu phải một cú sốc, khuôn mặt nhỏ xoay qua, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Bùi Tấn, hơi ép sát lại, cuối cùng giơ tay phủ lên trán chàng: “Tứ thúc, ngài không bị sốt chứ? Bệ hạ cưới ta? Còn chỉ cưới một mình ta? Dù ta là tiên nữ Dao Trì cũng không dám nằm mơ như thế…”
Đôi mắt trong suốt của Bùi Tấn soi bóng lúm đồng tiền như hoa của nàng, lòng dâng lên chút mong chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-148.html.]
Chàng cưới nàng, chỉ cưới một mình nàng.
Kiếp trước chàng luôn miệng nói không ép nàng, nhưng thân phận còn ở đó, ít nhiều đã có ý ép buộc.
Kiếp này, chàng nhất định phải dỗ dành nàng cam tâm tình nguyện gả cho chàng mới được.
“Nhiêu Nhiêu, không phải tất cả mọi người đều coi trọng dòng dõi thân phận, nàng huệ chất lan tâm, chắc chắn sẽ có nam nhân chỉ nguyện cưới một mình nàng.”
Phó Nhiêu nhìn chằm chằm chiếc đèn vàng trôi trên mặt hồ mà cười khanh khách không ngừng, căn bản không để lời của Bùi Tấn trong lòng.
Nhưng Đào Nhi lại chớp mắt nói.
“Bệ hạ đã sắp ba mươi, đổi lại là người khác thì con cái đã chạy đầy đất, lão nhân gia ngài lại khen ngược, một không cưới vợ, hai không nạp phi, cô nương chúng ta nếu thật sự vào cung không biết sẽ có cảnh tượng thế nào?”
Phó Nhiêu nghe vậy quay đầu, bình tĩnh nhìn Đào Nhi chăm chú, trầm ngâm nói: “Cũng phải, tuổi đó mà không cưới vợ, chắc chắn có bệnh kín…”
Trong đèn Khổng Minh vang lên tiếng hít lạnh.
Tiểu Kim Tử há miệng to như quả trứng vịt, hai mắt nhìn trời.
Bùi Tấn thiếu chút nữa không thở hơi lên nổi, sau khi nhịn một hồi lâu, chàng chậm rãi thở ra, sắc mặt hơi tái xanh nói: “Nhiêu Nhiêu, lén vọng nghị bệ hạ là tội đại bất kính…”
“A, đúng đúng…” Phó Nhiêu vội vàng bịt chiếc miệng anh đào, thấy sắc mặt Bùi Tấn đen trầm khó coi, sững ra, cười gượng hỏi: “Tứ thúc, ngài đừng sợ, nơi này không có ai khác, không sợ tai mắt của Cẩm Y Vệ.”
Lưu Đồng: “…”
“Bệ hạ sẽ không biết…”
Bùi Tấn: “…”
Hai chữ “bệnh kín” xoay vòng hồi lâu trong đầu vị đế vương, mới vừa rồi chàng đã cố hết sức đẩy ra, sau khi thở một hơi dài, chàng cố gắng khiến mình có vẻ dịu dàng.
“Nhiêu Nhiêu, miệng lưỡi thế nhân hỗn loạn, có lẽ Hoàng đế có ẩn tình khác, nàng chớ suy đoán lung tung.”
“Điều này cũng đúng.” Phó Nhiêu gật đầu nói, “Ta nghe nói trong cung có một lão ngự y, họ Chu, mệnh danh diệu thủ hồi xuân, nếu bệ hạ thực sự có bệnh kín, chắc chắn Chu lão thái y có thể chữa khỏi, không tới mức kéo dài đến bây giờ…”
Bùi Tấn rặn ra hai chữ từ trong ngực: “Ừ.”
Phó Nhiêu đột nhiên nhớ ra gì đó, lắc cánh tay chàng, cười tủm tỉm hỏi Bùi Tấn: “Tứ thúc, ngài bao nhiêu tuổi rồi?”
Gió thổi ào ào phía trên chiếc đèn Khổng Minh làm nó lắc lư, lắc tới nỗi Bùi Tấn hơi bực bội trong đầu.
Bùi Tấn nghiêm mặt đáp: “Sắp ba mươi.”
Tay Phó Nhiêu run run, căng da đầu hỏi: “Ngài cưới vợ chưa?”
Sau sự im lặng kì cục, giọng nói khàn khàn ép ra hai chữ: “Chưa có.”
Phó Nhiêu sợ tới mức buông tay chàng, nhớ lại lời mình vừa nói, nàng yếu ớt rúc người trong góc, chủ tớ hai người rúc vào một chỗ không dám hé miệng tiếp, sợ Bùi Tấn dưới cơn giận dữ sẽ ném bọn họ xuống hồ.
Phó Nhiêu biết mình không nên hỏi, nhưng nàng thật sự tò mò nên hỏi luôn, hỏi xong lòng hối hận khôn nguôi.
Cuối cùng, nàng quyết định mất bò mới lo làm chuồng mà áp mặt nhỏ lên lưu li, yếu đuối nói: “Cũng không phải tất cả những người kết hôn muộn đều có bệnh kín…”
Nàng cắn chặt răng: “Chắc chắn Tứ thúc không bị…”
Giọng nói đột nhiên im bặt, hô hấp của Phó Nhiêu chững lại, suýt nữa không giữ được biểu cảm, sau một lúc lâu, nàng tuyệt vọng nhắm mắt, mặt nhỏ đỏ bừng, hận không thể tìm một khe đất để chui xuống.
Lưu Đồng và Tiểu Kim Tử không dám nhìn sắc mặt của Hoàng đế, hai người cụp mắt cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Không khí càng thêm kì quặc…
Chờ đám người Tạ Tương phá đăng trận xong, bước lên lầu bảy của Lãm Nguyệt Các thì chỉ nhìn thấy một chiếc đèn Khổng Minh đang dần bay xa.
Đèn Khổng Minh tựa như đốm lửa, lướt qua đỉnh núi, dần biến mất trong màn đêm sâu thẳm.
Bùi Tấn dẫn Phó Nhiêu vào một trang viên dưới đỉnh núi Lương Viên, chàng đặt kho y dược của Thái Y viện ở đây, trong kho thuốc có mười mấy gian lang phòng(*) lớn nhỏ, thông với nhau, đi một mạch từ ĐSng tây cần khoảng hai khắc.
(*)Phòng có hành lang chung thông nhau