Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:19
Lượt xem: 73

Lãnh Hoài An phụng mệnh xuất cung chủ trì công việc tuyển phi, khép tay áo nhìn chằm chằm Tôn Chiêu:

“Tôn Chiêu, đây rốt cuộc là tuyển phi hay là tuyển mưu sĩ tướng quân?”

Lãnh Hoài An kiếp trước vốn là ngự tiền thủ lĩnh thái giám, tiên đế qua đời, Bùi Tấn đều ghi nhớ lòng trung thành của y, giữ y ở bên người, đời này Thái Thượng Hoàng mạnh khỏe, Lãnh Hoài An đương nhiên hầu hạ Thượng hoàng.

Tôn Chiêu mặt không chút thay đổi chắp tay: “Đây là Thánh thượng tự mình bày trận, nếu Lãnh công công bất mãn thì có thể đi tìm bệ hạ nói chuyện.”

Lãnh Hoài An nghẹn họng, tức giận giương nanh múa vuốt muốn cào Tôn Chiêu, nhưng cũng biết vị Đề đốc Tư lễ giám trước mặt này, thủ nội các còn kính hắn ba phần, huống chi người bên ngoài.

“Ngươi ngươi ngươi, Tôn Chiêu, Thánh thượng bao nhiêu tuổi ngươi còn không biết? Giang sơn mà không có Hoàng hậu sẽ tạo ra bao nhiêu náo động, trong lòng ngươi không đếm? Ngươi lúc trước cũng là ta mang ra, ta dạy ngươi những gì, ngươi đều đã quên?”

Tôn Chiêu buông tay: “Ngài nói với ta vô dụng, ngài phải nói với bệ hạ...”

Lãnh Hoài An hít vào, nặng nề dò xét hắn, đỡ eo nói: “Bệ hạ đâu?”

“Không biết.”

“...”

Ánh mắt thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ trong lầu bước ra, đi ra hành lang phía sau.

Lãnh Hoài An ngầm hiểu, Lưu Đồng và Tôn Chiêu đều ở đây chỉ có thể là Hoàng đế giá lâm.

Không chừng Thánh thượng trốn trong bóng tối quan sát tâm tính của những cô nương này, ý đồ chọn cho mình một Hoàng hậu có tài.

Y cười híp mắt xoay người, ưỡn bụng lớn lắc lư đi đến lối vào dãy đèn, nhìn lướt qua các cô nương xinh đẹp, hòa ái nói:

“Các cô nương, bệ hạ lịch sự tao nhã, bố trí những câu đố đèn này, ai có thể phá trận giải câu đố, thì có thể đi vào cùng bệ hạ thưởng thức tiệc pháo hoa.”

Nghe được lời này, ý tức là Hoàng đế đã vào đến trong lầu?”

Chúng nữ lập tức hăng hái, đã là Hoàng đế tự mình thiết quan, ai có thể giải hết các câu đố thì sẽ có thể làm Hoàng hậu?

Kể cả khó hơn nữa thì cũng phải thử xem.

Ba người Kiều Xảo Nhi đều có chút lòng dạ, bản thân không vội ra trận, mà là ở mỗi trận đều phái một người đi trước, đáng tiếc đều là bại trận, cuối cùng bất đắc dĩ, ba vị cô nương chỉ có thể tự mình xuất chiêu.

Nửa canh giờ sau, các cô nương hôm nay đến dự tiệc, tất cả đều thất bại quay về.

Cảnh tượng rất khó coi.

Lý Phượng Nương không nhịn được, nửa làm nũng, nửa chất vấn Lãnh Hoài An:

“Lãnh công công, bệ hạ đây là có ý gì vậy, các cô nương chúng ta làm sao có thể phá trận đây! Nàng ta tủi thân hốc mắt phiếm hồng.

Lãnh Hoài An không ngừng kêu khổ, trở về làm sao báo cáo cho Hoàng đế?

Kiên trì lau mồ hôi trên trán, y trấn an nói: “Lý cô nương, bệ hạ có chút hiểu lầm ý Thượng hoàng, thật sự coi đây là tiệc đèn, tóm lại, không phải cũng không có ai phá được trận sao…”

Ngụ ý là ai cũng không lấy được lòng, người nghỉ ngơi một chút đi.

Lý Phượng Nương có tức giận hơn nữa thì cũng không dám mất bình tĩnh với Lãnh Hoài An, tủi thân quỳ gối, giả vờ khóc: “Kỳ thi xuân sắp tới, trong kinh có rất nhiều người giỏi, hẳn là bệ hạ có hứng thú khảo tài…”

Nàng còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy bên hồ bờ bên kia phát ra vài tiếng động, quay đầu lại, pháo hoa rực rỡ liên tiếp bay lên bầu trời đêm, như cây bạc, rơi xuống ngàn vạn sặc sỡ.

Ngay sau đó, trên đỉnh lầu Lãm Nguyệt Các truyền đến một giọng nói trong trẻo như chim oanh:

“Đẹp quá, đẹp quá đi!”

Âm điệu vừa mềm vừa sáng, mềm mại như măng đầu xuân, lại như nụ hoa sắp nở, trải qua lễ rửa tội bằng sương sớm, khắp nơi đều lộ ra hơi thở tươi mới.

Mọi người trong nháy mắt cứng đờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-147.html.]

Đầu gối Lãnh Hoài An mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Ai, ai ở phía trên?” Y vô cùng hoảng sợ.

Tôn Chiêu thuận tay kéo y lên, đỡ chặt thân thể y, thở dài:

“Giám chính xem bói bệ hạ năm ba mươi tuổi sẽ có thiên mệnh quý nữ xuất hiện, chẳng lẽ là nàng?”

Lãnh Hoài An quay đầu, đôi mắt quắc thước đ.â.m thẳng vào Tôn Chiêu, Tôn Chiêu nhắm mắt làm ngơ.

Ba người Lý Phượng Nương trên mặt u ám, trái tim đã lạnh hơn phân nửa.

Là ai vậy?

Các quý nữ danh giá trong kinh đều tụ tập ở chỗ này, còn có người nào có thể phá vòng vây và đi lên Lãm Nguyệt Các?

Không, không đâu.

Mặc dù thật sự có người như vậy, cũng không thể giấu diếm khỏi tai mắt của mọi người.

“Lãnh công công, bệ hạ đâu? Chẳng lẽ có người tự tiện xông vào Lãm Nguyệt Các?” Những âm thanh cuối mà Lý Phượng Nương phát ra run rẩy, vẫn chưa từ bỏ ý định.

Đầu óc Lãnh Hoài An vận hành nhanh chóng, do dự liếc mắt nhìn Tôn Chiêu một cái, y cũng rất tò mò người trên lầu là ai, dứt khoát để lại cục diện hỗn độn cho Tôn Chiêu.

Thế là, tầm mắt mọi người đều đồng loạt bao trùm lên người Tôn Chiêu.

Tôn Chiêu miễn cưỡng buông tay, chỉ chỉ đèn lồng đầy trên mặt đất:

“Lý cô nương nếu muốn đi lên tìm hiểu đến cùng thì phá trận là được.”

Lý Phượng Nương chán nản.

Kiều Xảo Nhi hơi động tâm, nâng hàm dưới lên: "Chỉ cần phá trận là có thể đi lên, vậy chúng ta cũng có cách.”

Nàng quay đầu dặn dò tỳ nữ: “Đi tìm Tam ca và Ngũ ca tới.”

Lý Phượng Nương cùng Phó Thái Vi nghe vậy, lúc này hiểu được ý tứ của Kiều Xảo Nhi, cũng nhao nhao phái người đi tìm huynh đệ con cháu nhà mình.

Tài tử trong kinh chỗ nào cũng có, người văn võ song toàn cũng nhiều không kể xiết.

Trưởng tôn Lý gia Lý Huân, Kiều gia Tam công tử Kiều Lệnh Dự, Phó gia Nhị thiếu gia Phó Thư Tề, đều là những nhân vật xuất sắc nhất.

Với những suy nghĩ này, mọi người đều vô cùng gấp rút.

Lý Phượng Nương đi qua đi lại trước trận, vắt óc suy nghĩ cho trợ thủ phe mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đi nói cho Lý Huân, bảo Lý Huân mời Tạ Tương cùng tới, ta nhớ rõ phụ thân đã nói qua, Tạ Tương có di truyền từ tổ tiên, tâm tư nhanh nhẹn, am hiểu Kỳ Môn Độn Giáp, nếu y đến, trận này rất có hi vọng!”

Hôm nay Thái Thượng Hoàng hạ chỉ tổ chức yến tiệc, thu hút sự chú ý của toàn thành, tất cả quý tộc trong kinh đều tập trung tại quán rượu và quán trà gần Lương Viên, sau khi nghe tin bệ hạ thiết hạ đăng trận ở Lãm Nguyệt Các, tất cả bọn họ đều nhao nhao đi tới.

Ba người Lý Phượng Nương hiếm khi hợp tác, Lãm Nguyệt Các bị vây chật như nêm cối, các nàng ngược lại muốn nhìn một chút, là người phương nào nhanh chân đến trước?

Đào Nhi vốn cùng Tiểu Kim Tử canh giữ ở cửa lầu cao nhất, nghe phía dưới ồn ào, vô cùng nghi hoặc, bước xuống lầu, xuyên qua cửa sổ điêu khắc thoáng nhìn thấy biển người bên ngoài, ong ong tấp nập, Đào Nhi trốn ở sau cột nhìn ra xa một lúc lâu, lại nghe lén một lúc, biết được cô nương nhà mình bị người ta lầm tưởng là chân mệnh thiên nữ của Hoàng đế, nhất thời hồn cũng bị dọa không còn.

Đào Nhi hoảng loạn, mắt thấy Tôn Chiêu bước ra từ hành lang phía sau, vội vàng nhào tới, túm lấy góc áo Tôn Chiêu:

“Tôn công tượng, lối đi bí mật ở chỗ nào?”

Phía sau Tôn Chiêu vốn có mấy vị quan viên Lễ bộ, vì chuyện này mà tranh cãi không ngớt, nhất định đòi Hoàng đế một lời giải thích. Tôn Chiêu đang muốn trấn an bọn họ, đi cầu ý chỉ của bệ hạ, không ngờ lại đụng phải Đào Nhi.

Mấy tên quan lớn nghẹn họng nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé thò ra từ góc cửa.

Tôn công tượng?

Ai to gan dám gọi Tôn Chiêu là công tượng như vậy?

Loading...