Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:13
Lượt xem: 70

Lương Viên chiếm diện tích mấy trăm mẫu, đình đài xếp trùng điệp dọc theo hồ, người ẩn mình trong khung cảnh hồ núi, giống như tiên trong tranh vẽ.

Chủ tớ Phó Nhiêu ăn mặc mộc mạc, chen chúc trong đám người cũng không nổi bật.

Thái Thượng Hoàng tổ chức lễ hội đèn lồng ở Lãm Nguyệt Các trên đảo giữa hồ.

Lãm Nguyệt Các cao tới bảy tầng, với những tòa nhà nguy nga bằng ngọc, xanh vàng huy hoàng, leo lên đỉnh liền có thể ôm trọn sự huy hoàng của kinh thành, nhưng nơi này là cấm địa hoàng gia, không thể vào một cách dễ dàng. Cho nên, lần này Thái Thượng Hoàng tổ chức lễ hội đèn lồng, trong kinh chật kín người.

Phó Nhiêu mới đến, đối với điển cố nơi đây hoàn toàn không biết gì cả, chỉ theo đám người chạy tới giữa hồ.

Bên ngoài Lãm Nguyệt Các có hành lang cửu khúc, các khúc hành lang nối liền các gian hàng, mọi người ong ong từ bốn phương tám hướng chạy về giữa hồ.

Thái Thượng Hoàng trên danh nghĩa tổ chức hội đèn lồng, kì thực là cho Hoàng đế tuyển phi, nếu đã là như thế, nơi này không phải người nào cũng có thể đi vào tùy tiện.

Du khách như mắc cửi, đều từ cầu đá bạch ngọc ngoài cùng hội tụ ở cổng Đăng Nguyệt, nơi này có hai vị lang trung Nội đình ty và Lễ bộ trấn giữ, quý nữ trong kinh cầm thiếp mạ vàng trong cung mới có thể đi vào. Mỗi phủ chỉ có một danh ngạch, vì danh ngạch duy nhất này mà các tỷ muội chị em dâu của mỗi gia đình đều đã tranh đấu ngầm.

Hoàng đế anh minh thần võ, hậu cung lại trống không, nắm quyền sinh tử, ai cũng muốn đưa con gái vào cung để củng cố địa vị, nếu có thể lên ngôi vị Hoàng hậu, sẽ được hưởng vinh quang vô tận và giàu có.

Chỉ là Hoàng đế mãi vẫn không kết hôn, không phải nhà ai cũng chờ nổi, trong nhà còn có hậu bối trẻ tuổi, họ liền gả con gái lớn không đủ khả năng chờ đợi đi và để lại các cô con gái thứ xinh đẹp.

Lý Phượng Nương là con gái thứ ba của Lý thị ở Lũng Tây, Phó Thái Vi trưởng nữ của Phó đô Ngự sử Phó gia, Kiều Xảo Nhi là lục tiểu thư của Kiều thị, ba người này chính là ứng cử viên nặng kí giành lấy ngôi Hoàng hậu.

Lý Phượng Nương có phụ thân là thân tín của Hoàng đế, thành tích vô cùng xuất sắc, Phó Thái Vi chính là hậu duệ tứ thế công khanh Phó gia, cô mẫu của Kiều Xảo Nhi là Thái Thượng Hoàng Hậu đương triều, ba người đều là người có m.á.u mặt trong triều.

Ba vị cô nương này còn chưa vào cung, mà ở ngoài cung đã vô cùng nổi tiếng.

Lý Phượng Nương là ấu nữ của Lý lão gia, mấy năm trước Lý Lan tỷ tỷ ngưỡng mộ Hoàng đế, Hoàng đế lại làm như không thấy, tỷ tỷ nản lòng thoái chí, cuối cùng gả cho người khác ở xa, Lý gia liền chuyển ý muốn đưa Lý Phượng Nương vào cung. Lý lão gia về già mới có cô con gái này nên hết sức cưng chiều, nuôi ra tính tình ương ngạnh của Lý Phượng Nương, có điều Lý Phượng Nương ương ngạnh thì ương ngạnh nhưng lại vô cùng xinh đẹp, là mỹ nhân nổi tiếng ở kinh thành.

Nàng ta hận nhất chính là Kiều Xảo Nhi có Thái Thượng Hoàng Hậu làm chỗ dựa, so với sự kiêu ngạo trắng trợn của Lý Phượng Nương, tâm tư Kiều Xảo Nhi khôn ngoan hơn rất nhiều, nàng ta cũng lặng lẽ cắm tai mắt vào Lý gia, mỗi ngày Lý Phượng Nương ăn gì mặc gì, nàng ta rõ như lòng bàn tay.

Hôm nay Lý Phượng Nương mặc một bộ váy gấm thêu hoa văn mẫu đơn đỏ sậm, tôn lên vẻ đẹp của nàng ta đến cực hạn, chỗ duy nhất không đủ chính là không hoạt bát xinh đẹp. Kiều Xảo Nhi mặc một chiếc váy thêu hoa hải đường màu vàng nhạt, thướt tha tú lệ, lại đeo một chuỗi phỉ thúy mười tám viên áp vạt áo, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn bạch ngọc rạng rỡ. Thoáng nhìn, Lý Phượng Nương đỏ tươi bắt mắt, nhưng không tươi đẹp bằng Kiều Xảo Nhi.

Lý phủ cùng Kiều phủ liền nhau, hai người ai cũng không muốn thua kém đối phương, chen nhau đến Lãm Nguyệt Các.

Vượt qua một cây cầu hình vòm bạch ngọc phía trước, chính là cổng Đăng Nguyệt, trên cầu hình vòm nhỏ có một đoạn hành lang, dưới hành lang có không ít quầy hàng, hàng vỉa hè này chủ yếu là hoàng thương hoặc là có chỗ dựa vững chắc ở trong triều, còn phải nộp thuế ngân kếch xù, mỗi khi đến thời điểm này đều chen vỡ đầu.

Phó Nhiêu không hiểu duyên cớ trong đó, chỉ biết nơi này chính là nơi quý nữ phải đi qua, liền mang theo Đào Nhi chen chúc ở góc hành lang, gió lạnh vù vù từ phía sau phả vào cổ áo, Phó Nhiêu run rẩy, Đào Nhi vội vàng đem trúc án trên lưng mở ra, lại cẩn thận từng li từng tí đem hộp hương đặt lên.

Hộp hương hình tròn, trên mặt khắc một ít đồ án chạm rỗng, làm từ gỗ tử đàn.

Phó Nhiêu biết rõ muốn phú quý nhân gia chú ý, không dám dùng hộp kém cỏi, cứ thế cọc một cây trâm phượng tốt nhất, đổi bạc mua hai mươi hộp hương tử đàn để chế hương, nếu có thể thuận lợi bán ra, nàng sẽ chuộc trâm phượng kia về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Phó Nhiêu vừa đặt hộp hương lên, một người chủ quán trung niên bên cạnh liền hung tợn trừng mắt:

“Nha đầu này ở đâu ra đây, cút sang một bên, đừng cản đường của lão tử.”

Trước khi Phó Nhiêu tới, chủ quán này là nhà thứ nhất dưới hành lang, lưu lượng người lớn nhất, Phó Nhiêu chen chúc ở chỗ này, có thể nói là đoạt khách của hắn.

Hắn có cái bụng tròn trịa, thần sắc hung ác.

Đào Nhi lập tức bảo vệ Phó Nhiêu, nhận lỗi: “Vị thúc bá này, nhà chúng ta nghèo khổ, muốn bán chút dược hương để sống, cũng chỉ có chút đồ này, bán xong chúng ta liền đi, xin giúp chúng ta...”

“Cút cút, nhà ngươi bần khổ liên quan gì đến ta, ngươi biết quầy hàng này của ta tốn bao nhiêu bạc không?”

“Đi mau, đi mau, nếu không đi, ta gọi quan binh tới bắt các ngươi...”

Phó Nhiêu tốn nhiều tiền vốn như vậy, hôm nay lại là cơ hội duy nhất, làm sao chịu buông tha, lôi kéo Đào Nhi rời khỏi hành lang, đứng ở đầu gió trên cầu, sảng giọng: “Chúng ta không đứng ở chỗ của ngươi... cũng không sao chứ...”

Chủ quán kia thiếu chút nữa nói không ra lời, theo lý là không liên quan đến hắn, nhưng rốt cuộc sẽ ảnh hưởng đến nguồn khách của hắn, hắn tức giận đến sắc mặt phiếm xanh, cũng không muốn cùng Phó Nhiêu lý luận nhiều, khoát tay, ý bảo hai gã sai vặt phía sau đi đuổi người.

Gã sai vặt xắn tay áo lên, đang muốn động thủ, đã thấy một cô nương chắn trước mặt Phó Nhiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-144.html.]

“Tiểu cô nương, ngươi bán cái gì mà thơm như vậy...”

Phó Nhiêu thu hồi vẻ khiếp sợ, trong lòng biết cơ hội đã tới, nhanh chóng liếc mắt nhìn cô nương trước mặt, nàng có một đôi mắt phượng đan, son phấn trên mặt mặc dù dày, nhưng Phó Nhiêu phát hiện khóe mắt nàng ta hơi có một vệt màu xanh, vội vàng nâng hương thuốc an thần lên, mở ra cho nàng ta ngửi.

“Cô nương, hương này tên là An Di Hương, an thần trợ ngủ, ích khí dưỡng huyết, bên trong có thêm chút hà thủ ô, cỏ khô, hương táo...”

Kiều Xảo Nhi nghe vậy thần sắc hơi sáng lên, đợt tuyển tú của Hoàng đế sắp tới, gần đây nàng ta suy nghĩ nhiều ngủ ít, tinh thần hơi mệt mỏi.

Hương thuốc trước mặt vô cùng tinh tế, trang trí cũng coi như tinh xảo.

Nàng ta cúi đầu nhẹ nhàng hít vào, một mùi thơm thấm mũi trượt vào phế phủ, chợt cảm thấy vui vẻ thoải mái.

“Thơm quá! Là ngươi tự làm?” Nàng ta nhận lấy từ tay Phó Nhiêu, lại cẩn thận ngửi ngửi.

Phó Nhiêu sợ mình tuổi còn trẻ khó có thể phục người, nói dối: “Là tổ mẫu ta làm, tổ mẫu ta từng theo một vị lão thái y nên bà có học được một chút.”

Kiều Xảo Nhi hơi kinh ngạc, đánh giá Phó Nhiêu từ trên xuống dưới: “Trong cung quý nhân ta thấy nhiều, thứ tốt ta cũng thấy qua, nhưng chưa bao giờ ngửi qua hương thơm như vậy, tiểu cô nương, tổ mẫu ngươi rất có bản lĩnh...”

Phó Nhiêu không ngờ gặp được quốc thích hoàng thân, hơi thấp thỏm: “Cô nương quá khen...”

“Bán thế nào?”

Phó Nhiêu lại cười nói: “Năm lượng bạc một hộp, ba hộp cho một liệu trình, cô nương, người có thể thử một lần, nhất định có cải thiện...”

Kiều Xảo Nhi nghe vậy ánh mắt dừng lại, trên mặt hiện lên một tia lạnh lẽo, nha đầu này chẳng lẽ nhìn ra nàng ta ngủ không ngon?

Phó Nhiêu phát hiện nàng ta không vui, thầm nghĩ lỡ lời, vội vàng sửa miệng nói: “Cô nương thật sự là hiếu thuận, nhất định là mua cho trưởng bối trong nhà đi...”

Kiều Xảo Nhi rũ mắt không nói, cẩn thận ngửi thử lại một lần, nháy mắt với tỳ nữ, tỳ nữ tiến lên móc mười lăm lượng bạc, lấy ba hộp An Di Hương đi.

Phó Nhiêu vui vẻ ra mặt, cất bạc vào trong n.g.ự.c rồi khuỵu gối với nàng ta: “Đa tạ cô nương...”

Kiều Xảo Nhi liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Phó Nhiêu, cũng biết trong nhà nàng không giàu có, không nhiều lời nữa, đang muốn rời đi, lại thấy Lý Phượng Nương thản nhiên dừng bước, nàng ta vịn tay tỳ nữ, liếc mắt nhìn quầy hàng của Phó Nhiêu, ánh mắt dừng lại trên hộp hương của nha đầu Kiều Xảo Nhi.

“Ơ, mua cái gì đây?”

Nếu để Lý Phượng Nương biết nàng ta mất ngủ, chắc chắn sẽ chế nhạo.

Kiều Xảo Nhi ý bảo thị nữ cất kỹ hộp hương, cười khanh khách dò xét Phó Nhiêu một chút, nói: “Thấy cô nương này tuổi còn nhỏ, ở bên ngoài bán hương, nhất định là trong nhà hơi kẹt tiền, ta liền giúp đỡ một chút...”

“A, Kiều lục tiểu thư học được cách thu hút lòng người ở khắp nơi, thật không hổ là khuê tú Thái Thượng Hoàng Hậu dạy...”

Phó Nhiêu trong lòng hoảng sợ, nữ tử áo bông trước mặt là cô nương Kiều gia?

Nữ tử váy đỏ này cũng nhất định là quý tộc trong kinh thành.

Nàng tinh tế đánh giá Lý Phượng Nương, nàng ta vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, ánh mắt chuyển tới búi tóc của nàng ta, thần sắc hơi ngưng đọng, rồi nâng dược hương đã mở ra cho nàng ta.

“Cô nương, người thử hộp dược hương này...”

Lý Phượng Nương cũng không có hứng thú với dược hương, chẳng qua là nhìn thấy Kiều Xảo Nhi mua ba hộp, cảm thấy hơi nghi hoặc, nàng ta cau mày ngửi ngửi: “Ừm, mùi hương không nồng không gắt, quả thật không tệ... Có điều, ta không cần.”

“Ta thì lại thấy tỷ cần gấp lắm...” Kiều Xảo Nhi nhìn qua hộp gấm, hé miệng cười khẽ.

Phó Nhiêu theo tầm mắt nàng ta nhìn thấy nhãn dán của hộp thuốc, vẻ mặt đông cứng.

Nàng cũng nhìn ra hai vị cô nương này không dễ đối phó cho nên không dám lên tiếng, lại vô tình bị Kiều Xảo Nhi bắt được.

Lý Phượng Nương thấy Kiều Xảo Nhi vui mừng khôn xiết, sắc mặt liền sầm xuống: “Muội có ý gì?”

Gió lạnh thổi qua, hiện ra bóng dáng Kiều Xảo Nhi yếu ớt trong gió, nàng ta cười khanh khách không ngừng: “Người ta là hảo ý, nhìn ra Lý đại tiểu thư lượng tóc không đủ dày, nên giới thiệu tỷ dùng dược hương này...”

Lý Phượng Nương nhất thời biến sắc, hung hăng liếc Phó Nhiêu một cái.

Loading...