Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:11
Lượt xem: 84

Nàng uống xong một chén trà, gã sai vặt kia đã bán hết hoa đăng, đem một cái mỹ nhân đăng cuối cùng trình tới Bùi Tấn.

Bùi Tấn cười, đưa cho Phó Nhiêu: “Hôm nay quấy rầy cô nương, trong lòng áy náy, cô nương giữ lại đèn lồng này chơi...”

Phó Nhiêu vốn không nhận, nhưng chữ viết trên đó cực kỳ đẹp, nàng có chút thèm muốn, ngại ngùng nhận lấy: “Cám ơn thúc…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bùi Tấn có chút cười không nổi, vịn chén trà hỏi: “Cô nương, ta thoạt nhìn già như vậy sao?”

Kiếp trước kiếp này, đều bại ở tuổi tác, tại sao khi tái sinh lại không trẻ ra vài tuổi?

Phó Nhiêu mở to mắt nhìn, cẩn thận đánh giá Bùi Tấn vài lần, mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm: “Ngài không già, ngài trẻ tuổi... Nhìn không đến ba mươi tuổi.” Bộ dáng lại tuấn dật xuất trần, có điều lời này nàng không dám nói.

Phó Nhiêu ôm hoa đăng, hé miệng cười khẽ.

Trái tim của Bùi Tấn được xoa dịu, bình tĩnh nói: “Đã như thế, cô nương hãy gọi ta là ca ca.”

Phó Nhiêu thấy Bùi Tấn không chịu buông tha, đôi mắt sáng khẽ động, cười tươi nói: “Cháu gái ngài còn lớn tuổi hơn ta.”

Bùi Tấn nhớ tới tiếng “Tứ thúc” của Đoan Nhàn Quận chúa, nhất thời chán nản.

Cũng không phải Phó Nhiêu già mồm cãi láo, nàng tuổi còn nhỏ, lại biết lòng người đáng sợ, gọi chàng một tiếng thúc thúc thì người bên ngoài sẽ coi chàng như trưởng bối của nàng, mặc dù nói vài câu cũng không có gì đáng trách, gọi chàng là ca ca, khó tránh khỏi khiến người ta mơ tưởng.

Tiểu Kim Tử đem ngân lượng đã bán đưa tới, tổng cộng năm mươi lăm lượng bạc.

Bùi Tấn đưa ba mươi lượng bạc cho Phó Nhiêu: “Mỹ nhân đăng kia tính cho ta...”

Ba mươi lượng bạc đủ cho Phó gia chi tiêu đạm bạc nửa năm, trong lòng Phó Nhiêu nặng trịch.

“Không không không, thúc cho ta hai mươi lăm lượng bạc đã đủ rồi...”

Bùi Tấn kiên trì đưa hầu bao cho Phó Nhiêu: “Nhiều thêm năm lượng, vậy nàng mời ta dùng bữa nhé?”

Phó Nhiêu có chút do dự, không phải nàng không chịu, nàng là một cô nương, cùng nam tử xa lạ dùng bữa đương nhiên không ổn.

Nàng chớp chớp đôi mắt, bộ dáng ngây thơ, nhu thuận nói:

“Thúc thúc, phụ thân ta không cho ta tiếp xúc với nam tử xa lạ...”

Bùi Tấn hung hăng hít một hơi khí lạnh.

Lại là thúc thúc, hơn nữa lại còn là thúc xa lạ…

Nhớ lại kiếp trước nàng ở trong lòng chàng, Bùi Tấn trong lòng đau đớn.

Trơ mắt nhìn Phó Nhiêu vui vẻ chạy đi, tiếng cười nhỏ vụn liên tục truyền đến, thấm vào trong lòng.

Tuổi tác vô ưu vô lự, nên được người ta cưng chiều.

Chàng ngồi một hồi, định rời đi, thì thấy Phó Nhiêu chạy lại, trong lòng ôm một con gà gói lá sen, cười híp mắt nhét vào trong tay chàng:

“Thúc, ta mời thúc ăn gà, thơm ngọt mềm dẻo, ăn rất ngon...”

Hôm nay nàng kiếm được nhiều bạc như vậy cũng không nỡ ăn, liền mua một con cho chàng.

Lá sen bốc lên hơi nóng hôi hổi, tràn ra mùi thơm, đáy mắt nàng hiện ra chút thèm thuồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-143.html.]

Bộ dáng thiếu nữ non nớt như hoa hướng dương.

Chàng đã không còn trẻ, nhưng thê tử nhỏ của chàng vẫn đang tuổi tham ăn, Bùi Tấn trong lòng cảm giác tội lỗi tột đỉnh, chàng gượng cười với nàng nói: “Chúng ta cùng ăn nhé?”

Phó Nhiêu không ngốc, nam nhân trước mặt luôn cố ý vô tình tiếp xúc với nàng, Phó Nhiêu tỏ ra lo lắng, phất phất tay với chàng, lúc này là hoàn toàn chạy đi.

Bùi Tấn lòng đau như cắt.

Kiếm được một số tiền lớn, chủ tớ hai người quả thực vui vẻ, đi dạo một vòng quanh cửa hàng nhỏ của miếu Hỏa Thần, không mua cái gì, chỉ có trải qua một phen nghiện mắt.

“Cô nương, người coi như hôm nay không có số bạc này đi, người mua chút tơ lụa tốt về, đầu xuân nên may xiêm y mới.” Đào Nhi có chút đau lòng cho Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu cười híp mắt ôm hộp gấm, bước ra khỏi cửa hàng, lắc đầu nói: “Không cần, lên kinh một chuyến đã hết sạch của cải, nếu chúng ta có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”

“Đi, tìm một nơi có nhiều cô nương, đem những loại dược hương này bán đi.”

Dược hương mới là chuyên môn chính của Phó Nhiêu, nàng từ nhỏ theo tổ mẫu học y, am hiểu dược phẩm, đáng tiếc phụ thân quy củ rất nghiêm, một lòng đi theo con đường quan lại, không cho nàng xuất đầu lộ diện đi làm nữ y, nàng cũng không muốn làm phụ thân mất mặt, thỉnh thoảng lặng lẽ chế chút dược hương đi bán.

Loại dược hương này, người bình thường mua không nổi, chỉ có người giàu có mới cam lòng dùng. Giúp ngủ yên, thẩm mỹ, điều tiết khí huyết, tất cả có hai mươi hộp, hôm nay ngày hội Nguyên Tiêu, chính là thời cơ tốt nhất.

Đào Nhi lập tức lấy lại tinh thần: “Cô nương, người đi tới chỗ đối diện nghỉ ngơi một lát, nô tỳ đi hỏi thăm xem xung quanh có nơi nào náo nhiệt.”

Phó Nhiêu đồng ý.

Thật vất vả mới gặp được Phó Nhiêu, Bùi Tấn nào nỡ đi, đường đường là Hoàng đế, ngồi ở khách điếm đối diện, vừa lật tấu chương vừa trông coi Phó Nhiêu.

Sắc trời dần tối, gió lạnh thổi lên, Phó Nhiêu ôm hộp gấm ngồi xổm trên ghế băng dài, ôm hai tay có chút rét run.

Bùi Tấn thấy thế, đau lòng thở dài, dặn dò Tiểu Kim Tử: “Nghĩ cách đưa cho nàng.”

Lưu Đồng đang ở gần đó, Tiểu Kim Tử dặn dò hắn vài câu, Lưu Đồng liền gọi Cẩm Y vệ tới, Cẩm Y vệ kia đi đến nơi đối diện, giơ yêu bài về phía Võ hầu Hỏa phu trưởng, khuôn mặt Hỏa phu trưởng thất sắc nhất thời muốn quỳ xuống, bị Cẩm Y vệ kia nhéo tay, nói nhỏ vài tiếng, Hỏa phu trưởng cẩn trọng gật đầu, lặng lẽ liếc Phó Nhiêu vài lần, lập tức làm một cái lò sưởi đưa cho nàng.

Thiếu nữ trước mặt bộ dáng xuất chúng, chẳng lẽ là được vị quý nhân nào nhìn trúng?

Ngoại trừ Thánh thượng trong cung, không ai chỉ huy được Cẩm Y vệ, chỉ có thể là vị tướng lĩnh nào của Cẩm Y vệ.

Chậc chậc, không phải là Ngọc diện La sát Lưu Đồng chứ?

Hỏa phu trưởng ngay lập tức nghiêm nghị kính nể Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu chỉ coi như là Võ hầu tốt bụng, không nghĩ gì nhiều, nói cám ơn, ôm lò sưởi ấm áp hơn rất nhiều.

Giây lát, Đào Nhi đẩy đám người ra, ánh mắt đầy tin sốt dẻo chạy trở về:

“Cô nương cô nương, có náo nhiệt lớn.”

“Náo nhiệt lớn gì?”

Đào Nhi một hơi chạy tới trước mắt nàng ngồi xổm xuống, đem hai tay lạnh đến đỏ bừng đặt ở lò sưởi tay Phó Nhiêu, khẩn cấp nói: “Thái Thượng Hoàng ở Lương Viên tổ chức hội đèn lồng Nguyên Tiêu, kì thực là vì bệ hạ tuyển phi, quý nữ trong kinh tụ tập ở đây, cô nương, đây chính là thời cơ tốt để chúng ta bán hương đó!”

“Thật tốt quá…” Phó Nhiêu vui sướng đưa lò sưởi trả về, liên tục nói lời cảm ơn, mang theo Đào Nhi chạy thẳng về phía Lương Viên.

“Cô nương, người nói Thánh thượng trông như thế nào, tuổi tác lớn vậy rồi mà còn chưa thành hôn?”

“Mặc kệ bộ dáng ngài thế nào, chúng ta bán hương quan trọng hơn.” Thiếu nữ duyên dáng ôm hộp hương, dắt Đào Nhi cười nói biến mất ở sâu trong biển người.

Loading...