Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:10
Lượt xem: 78
Hoa đăng vốn chất đống như núi nhỏ, thoáng chốc ngã trái ngã phải, bởi vì làm từ tơ lụa nên trong khoảnh khắc liền bị thay đổi hình dạng, nhiều chiếc rơi xuống đất, bị hoa tuyết và nước nhuộm màu.
Như này thì bán thế nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Nhiêu lập tức sụp đổ, lã chã muốn khóc.
Bùi Tấn thấy thế, ảo não không thôi, vội vàng dỗ dành nói: “Trẫm... Không, ta bồi thường, bao nhiêu bạc, ta bồi thường gấp đôi cho nàng...”
Phó Nhiêu không để ý tới chàng, lập tức ngồi xổm xuống, nhặt hoa đăng lên, cẩn thận lau chùi.
Đào Nhi thấy Phó Nhiêu không lên tiếng, nhất định là không có ý định để cho người ta bồi thường, liền tức giận, bĩu môi hỏi Bùi Tấn: “Chỗ này tổng cộng còn lại mười hai chiếc hoa đăng, nhưng đây là tiền chi tiêu cho một tháng của nhà chúng ta, ngài tính bồi thường bao nhiêu?”
Bùi Tấn không có thời gian để ý tới một tỳ nữ, ngồi xổm xuống, giúp Phó Nhiêu nhặt hoa đăng còn lại lên, lấy khăn thêu ra lau nước, dịu dàng nhìn Phó Nhiêu: “Cô nương, nàng không cần ngượng ngùng, là ta ném hoa đăng của nàng, ta bồi thường cho nàng là đương nhiên, trong nhà ta có rất nhiều con cháu, mua về cho bọn họ chơi cũng vậy…”
Phó Nhiêu vẽ một ngọn đèn mỹ nhân, khuôn mặt đỏ rực của mỹ nhân lấm lem vết bẩn, so với khóc còn khó coi hơn, vì thế Phó Nhiêu khóc, nước mắt rơi xuống...
Để cho người ta bồi thường tiền thì trong lòng băn khoăn, không cho bồi thường thì nàng lại chán ghét.
Bộ dáng rối rắm kia khiến Bùi Tấn đau lòng muốn chết.
Tiểu Kim Tử đã sớm móc ra một nén bạc đưa cho Đào Nhi: “Chủ tử nhà ta vốn coi trọng hoa đăng do cô nương chế tạo, coi như là mua…” Hắn nháy mắt, mấy gã sai vặt phía sau nhao nhao tiến lên ôm hoa đăng đi.
Đào Nhi thoáng nhìn mười lạng bạc kia không dám nhận, rụt rè nhìn Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu lau nước mắt: “Không cần như thế...”
Gã sai vặt tay chân nhanh nhẹn, Phó Nhiêu đoạt không lại, liếc mắt nhìn giỏ túi thơm kia, ôm lấy đưa cho Bùi Tấn: “Nén bạc ta không cần, vô công bất thụ lộc, ngài mua lại giỏ túi thơm này cho con cháu trong nhà ngài chơi, còn hoa đăng kia...” Phó Nhiêu cắn răng, nước mắt lã chã nói: “Thì thôi…”
Bùi Tấn nhìn thiếu nữ trước mặt, hai má ửng đỏ như ráng chiều, đôi mắt to trắng đen rõ ràng hờn dỗi ngây thơ, rồi lại đặc biệt kiên định:
“Túi thơm của nàng bao nhiêu tiền một cái?”
“Tất cả chỗ đó đưa hai lượng bạc là được.”
Kiếp trước trải qua vài lần chiến loạn, vật giá tăng vọt, một ngàn bạc chỉ bằng một trăm lượng bạc của hiện tại, khi đó chàng kinh nghiệm không đủ, xử trí không kịp thời, dẫn đến của cải tập trung ở trong tay số ít người, dân chúng nghèo khổ không chịu nổi, kiếp này, chàng phòng ngừa chu đáo, bình ổn giá cả, tiền của trong tay dân chúng đáng giá hơn một chút.
Bùi Tấn nhìn Tiểu Kim Tử một cái, Tiểu Kim Tử bất đắc dĩ đổi một lượng bạc cho Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu nhận lấy bạc, kéo Đào Nhi, cũng không quay đầu rồi rời đi.
Bùi Tấn buồn bực vỗ vỗ trán, đôi tay này luôn luôn rất vững, tại sao hôm nay lại như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chàng không dễ dàng từ bỏ, trở lại quán rượu, phục hồi lại từng chút từng chút những hoa đăng đó.
“Nhiêu Nhiêu đang ở đâu?”
“Nương nương dẫn Đào Nhi đi về hướng miếu Hỏa Thần...”
Một khắc sau, Phó Nhiêu dẫn Đào Nhi đi ăn kẹo hồ lô, theo đám người đi miếu Hỏa Thần dâng hương.
“Cô nương, tuy chúng ta mất một chút hoa đăng, nhưng bán hết túi thơm nhanh như vậy, cứu khỏi bị lạnh cóng cũng là chuyện tốt mà.” Đào Nhi l.i.ế.m liếm đường phèn ngọt ngào, cười hì hì an ủi Phó Nhiêu. Đường trên mặt hồ lô trong suốt long lanh, ngọt ngào đến tận tâm hồn.
Phó Nhiêu ôm hộp hương trong ngực, than thở nói: “Ta cũng không trách người ta…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-142.html.]
Biển người dâng lên như thủy triều, tuyết dần dần ngừng rơi, khói cuồn cuộn về phía miếu Hỏa Thần, bên phải miếu có một cây quýt rậm rạp, dưới tán cây là một loạt quán nhỏ, trong đó có một quán đặt một ít hoa đăng quen mắt, bước chân Phó Nhiêu ngưng lại, ánh mắt dừng ở trên người gã sai vặt chào hàng, sắc mặt nhất thời biến đổi.
“Đào Nhi, mau tới đây.”
Phó Nhiêu đưa kẹo hồ lô cho Đào Nhi, ôm hộp hương đi đến quầy hàng.
Miếu Hỏa Thần người người tấp nập, dưới tán cây quýt lại tập hợp đầy tín nam thiện nữ, kết dây cầu phúc.
Phó Nhiêu mất chút sức lực, chen đến trước mặt người ta, mặt mày lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiểu Kim Tử, giận dữ nói:
“Các ngươi lại đem hoa đăng của ta ra bán?”
Tiểu Kim Tử đã sớm chờ nàng, đầu tiên là cung kính vái chào, chỉ vào các loại đèn hoa sen, đèn thỏ, đèn mỹ nhân cười tủm tỉm nói với nàng:
“Cô nương, người xem, lão gia nhà ta lau sạch sẽ những hoa đăng này, viết chữ lên đó, chữ viết này cùng tay nghề của cô nương chính là ông trời tác hợp, bây giờ bán với giá năm lượng bạc một cái…”
Phó Nhiêu chấn động, điều này quá sức nham hiểm, tiện tay bắt lấy ngọn đèn mỹ nhân kia, lúc trước lông mày mỹ nhân dính chút vết bẩn, giờ được nét bút xinh đẹp của chàng nhuộm ra một nốt ruồi mỹ nhân, ngược lại tăng thêm vài phần quyến rũ, trông rất sống động, bên trái còn đề một bài thơ khuê các, chữ viết kia rất tuấn dật, nước chảy mây trôi.
Phó Nhiêu nhìn một cái liền bị hấp dẫn.
Tổ tiên họ Phó là gia đình quý tộc, nàng từ nhỏ cũng bị phụ thân ép đọc sách luyện thư pháp, người có học vấn có tài tình, luôn khiến người ta đặc biệt ngưỡng mộ.
Tức giận trong lòng nhất thời biến mất.
Tài năng của người ta đáng giá với số tiền này.
Chỉ là vừa nghĩ tới trong này cũng có công lao của nàng, liền có chút chán ghét.
Tiểu Kim Tử nhìn ra Phó Nhiêu không cam tâm, giao quán cho gã sai vặt, chỉ vào một quán trà cách đó không xa: “Lão gia chúng ta có chuyện muốn nói với cô nương.”
Phó Nhiêu không phải là người tham lợi ích, nhưng công lao của nàng cũng không thể xóa bỏ một cách vô ích, liền cùng Tiểu Kim Tử đi tới quán trà.
Lều trà rộn ràng nhốn nháo, tụ tập không ít khách hành hương, Bùi Tấn ngồi một mình trong đó, giống như một cây tùng xanh trong bụi vạn lục, tự có một loại khí chất cao ngất.
Chàng trông thấy Phó Nhiêu, cười thản nhiên nói:
“Cô nương, tiền bán hàng, chúng ta mỗi người một nửa, thế nào?”
Tiểu Kim Tử mang ghế con đến, Phó Nhiêu ngồi đối diện chàng, có vài phần ngượng ngùng: “Cũng không cần, ban đầu ta bán một trăm văn tiền một cái, ngài cứ đếm cho ta là được.”
Bùi Tấn cũng không nói tiếp, mà là tự mình rót một chén trà nóng, đưa cho nàng: “Trời lạnh, uống chén trà nóng làm ấm thân thể...”
Phó Nhiêu đỏ mặt, sợ hãi liếc chàng một cái, chẳng biết tại sao, nam nhân trước mặt trông giống như đã từng quen biết, luôn phát ra một tia sáng nhàn nhạt, mỗi lần nhìn về phía nàng, như có có một loại lực hấp dẫn, muốn đem nàng cuốn vào trong vòng xoáy sâu thẳm kia.
“Cảm ơn.”
Phó Nhiêu tiếp nhận, nhẹ nhàng nhấp vài ngụm, trà nóng chảy vào bụng, lục phủ ngũ tạng nhất thời sống lại, thẳng người dậy nói lời cảm ơn với chàng:
“Thúc thúc, thúc có ý tốt, ta xin nhận, nhưng ta không thể lấy nhiều tiền của thúc...”
Lại là thúc...
Bùi Tấn ấn ấn lông mày, nặn ra một nụ cười khổ: “Không có đèn của nàng, ta chính là không bột đố gột nên hồ, là nàng nên nhận được, dù nàng không chịu nhận, trở về ta cũng sẽ đưa đến nhà của nàng...”
Phó Nhiêu suy nghĩ một chút, cũng không từ chối nữa.