Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:08
Lượt xem: 82

Tuyết rơi dày đặc, tô điểm cho khắp kinh thành. Tuy trời lạnh giá, song không hề ảnh hưởng đến hứng thú của người đi đường, bắt đầu từ giờ Ngọ, nơi nào đông đúc nơi đó có người biểu diễn xiếc và tạp kỹ, khung cảnh tưng bừng nhộn nhịp.

Bên cạnh quầy hàng của Phó Nhiêu có một đại thẩm bán kẹo trái cây, Đào Nhi tuổi còn nhỏ, nhìn mà thèm nhỏ dãi, Phó Nhiêu móc ra một hào bạc, mua một phần kẹo dưa, đưa hai cái cho Đào Nhi, nhét vào miệng mình một cái, phần còn lại gói kỹ mang về cho đệ đệ ăn.

Bảy năm trước tân hoàng lên ngôi, mở ân khoa(*), phụ thân nàng trúng cử, trong một lần đi thuyền sơ sẩy rơi xuống nước, sau được cao nhân ra tay cứu giúp, tuy giữ được tính mạng, song rốt cuộc vẫn để lại gốc bệnh trong người, ba năm trước tổ mẫu qua đời, phụ thân thủ hiếu hết ba năm, đến năm ngoái cả nhà bốn người mới dọn đến kinh thành.

(*)Ân khoa: Khoa thi ngoại lệ ở thời phong kiến, được mở nhân một dịp đặc biệt.

Mỗi cử nhân chỉ có ba cơ hội thi đậu, năm phụ thân bị bệnh đã bỏ lỡ một lần, thủ hiếu lại bỏ lỡ tiếp lần nữa, đợt thi Hội đầu xuân tháng Tư năm nay là cơ hội cuối cùng của phụ thân. Phụ thân ông là Thái phó tiền triều nên trong xương tuỷ cha nàng có phần cố chấp và ngạo mạn của văn nhân, ông thề phải đỗ tiến sĩ mới không ô danh tổ tiên.

Sức khỏe cha mẹ đều không tốt, gánh nặng trong nhà rơi lên vai nàng. Vì để phụ thân an tâm chuẩn bị thi cử, Phó Nhiêu tuổi còn nhỏ đã đi khắp nơi nghĩ cách kiếm tiền phụ giúp gia đình.

Ăn kẹo xong, cơ thể lạnh buốt của nàng cũng ấm áp hơn một chút, mắt thấy một đứa bé nghịch ngợm băng qua dòng người, sắp đụng vào sạp hàng của mình, Phó Nhiêu vội vàng hất nón che mặt lên, bảo vệ hoa đăng trên án trúc.

Một bóng người thanh tú xuất hiện trước mặt nàng: “Phó cô nương?”

Nàng ngước mắt, trông thấy một khuôn mặt khôi ngô, quanh người hắn toát ra khí chất xuất chúng, còn có mấy vị đệ tử trẻ tuổi vây quanh hắn, ai ai cũng quần là áo lượt, cười nói huyên náo.

Đào Nhi nhận ra người vừa tới: “Từ công tử?”

Từ Gia tham gia đợt thi Hương năm ngoái, đạt Giải nguyên tỉnh Sơn Đông, lại là người chi lan ngọc thụ nên sau khi vào kinh đã nhanh chóng nổi danh.

Từ Gia và Phó Nhiêu là đồng hương, lúc nhỏ hắn từng nhận ân huệ của Phó gia, lần này vào kinh chạm mặt tại cổng thành, đôi bên nhận ra nhau, Phó Luân thấy Từ Gia tuấn tú lịch sự nên nảy sinh tâm tư để nữ nhi đính hôn với hắn.

Từ Gia thì thấy Phó Nhiêu yêu kiều như hoa như ngọc, thế là cũng bắt đầu có chút tình ý với nàng, không hiểu sao Phó Nhiêu lại tỏ vẻ hờ hững với hắn, không muốn thân cận, nào ngờ hôm nay gặp Phó Nhiêu đang bán hoa đăng bên đường, hắn lập tức dừng bước.

“Phó cô nương, xuân hàn se lạnh, trời còn đổ tuyết, cô nương chớ để nhiễm hàn...” Đoạn hắn đưa mắt ra hiệu với đám thiếu gia vây quanh bên cạnh: “Chư vị, nàng là muội muội hàng xóm của ta, phụ mẫu trong nhà thân thể ốm yếu, muội ấy làm mấy chiếc hoa đăng phụ giúp gia đình, chư vị mỗi người mua một ngọn đèn coi như nể mặt tại hạ nhé.”

Đám thiếu gia nhìn ra tâm tư Từ Gia, lặng lẽ đánh giá Phó Nhiêu vài lần, tưởng thanh mai trúc mã hai người thầm lén yêu nhau nên mỉm cười nháy mắt ra hiệu.

Phó Nhiêu tức giận, nghiêm mặt nói: “Từ công tử, chẳng qua ta và ngươi có duyên gặp mặt, không thể nhận lòng tốt của công tử, những hoa đăng này của ta bán cho người hữu duyên, chư vị thiếu gia thân phận tôn quý, không nhất thiết phải tụ tập ở đây tán gẫu gây chuyện...”

Dứt lời, nàng ôm sọt lên, ý bảo Đào Nhi thu dọn đồ đạc rời đi.

Từ Gia nghe vậy mặt mũi đỏ bừng, đã mất mặt trước mặt mọi người, sao hắn có thể để Phó Nhiêu rời đi được, hắn vừa nháy mắt với Đào Nhi, vừa nhìn Phó Nhiêu: “Phó cô nương, là tại hạ đường đột, ngoài trời lạnh giá, muội vác nhiều đồ thế này thì về kiểu gì? Nếu muội không muốn bán cho chúng ta, vậy ta bán hoa đăng cùng muội…”

Hắn còn chưa dứt lời thì nghe thấy một giọng nói lạnh như băng cất lên sau lưng.

“Dưới chân thiên tử, mấy tên áo quần lụa là các ngươi muốn ép mua ép bán ư?”

Bùi Tấn đổi sang bộ trường bào màu thiên thanh, khoác lên mình chiếc áo khoác màu xám bạc, bóng dáng cao lớn đứng sừng sững giữa đám đông, từng đóa tuyết trắng đáp trên bờ vai chàng, nhuốm chút màu sương giá lên đôi mày thanh tao, khí thế cao quý ập vào mặt khiến người ta bất giác khuất phục.

Từ Gia sửng sốt một thoáng, mặt mày chợt xanh mét: “Vị nhân huynh này, ta với vị cô nương đây là đồng hương, cũng không có ý ép mua ép bán, huynh hiểu lầm rồi...”

Bùi Tấn chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-141.html.]

Chàng trùng sinh trở về, tất nhiên sẽ đề phòng Từ Gia, từ lúc ở Thanh Châu, khi Phó gia muốn thu nhận Từ Gia, chàng lập tức tính kế tách Từ Gia ra, có điều hắn với Phó gia hữu duyên, quen biết Phó Luân trên đường vào kinh, thường xuyên qua lại nên Phó Luân muốn chọn Từ Gia làm nữ tế.

Cũng may, chàng phòng ngừa chu đáo, âm thầm tiết lộ chuyện Từ Gia ve vãn kỹ nữ trước mặt Phó Nhiêu, với tính cách của Phó Nhiêu, nam nhân như vậy sao có thể lọt vào mắt xanh của nàng được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bùi Tấn không muốn đếm xỉa tới Từ Gia, ánh mắt chậm rãi dừng trên người Phó Nhiêu.

Thiếu nữ trước mặt tựa như đóa sen mỹ miều, vòng eo nhỏ nhắn, má lúm đồng tiền như đào, trông nàng xinh đẹp, mềm mại đến mức có thể véo ra nước, Bùi Tấn liếc mắt nhìn nàng, trái tim chợt đau nhói một thoáng, chàng ép mình dời tầm mắt đi.

Đang định cất bước đi qua, bỗng trước mặt vang lên một giọng nữ ngạc nhiên.

“Hoàng hoàng… tứ thúc!”

Một nữ tử trẻ tuổi che miệng nghẹn họng nhìn Bùi Tấn, nàng ấy định quỳ xuống xuống trước mặt chàng theo phản xạ, song lại bị ma ma bên cạnh kéo lên, mấy người nơm nớp lo sợ, do dự rốt cuộc nên thỉnh an hay là bỏ chạy.

Nàng ấy không phải ai khác mà chính là con gái của huynh trưởng Bùi Tấn, Quận chúa Đoan Nhàn. Phu quân của Quận chúa vừa qua đời không lâu nên dạo gần đây nàng ấy hơi làm xằng làm bậy.

Bùi Tấn nghĩ đến việc này, chàng tính toán trong bụng, vẫy tay với nàng ấy.

Quận chúa Đoan Nhàn hít một hơi thật sâu, chầm chậm bước tới, cẩn thận thưa: “Thúc à, thúc có gì sai bảo sao?”

Nàng ấy vất vả cải trang ra ngoài tìm niềm vui, không muốn bị Hoàng đế bắt được, trong phút chốc nàng ấy thậm chí còn muốn c.h.ế.t nữa cơ.

Bùi Tấn chỉ Từ Gia đứng đối diện nói: “Con nhìn xem, vị này chính là Giải Nguyên tỉnh Sơn Đông, con người đoan chính, ngọc thụ lâm phong, tài hoa hơn người, chỉ tiếc là gia cảnh không tốt, cha mẹ đều đã qua đời...”

Chàng nhìn chằm chằm Quận chúa Đoan Nhàn với vẻ sâu xa.

Quận chúa Đoan Nhàn nuốt nước miếng, ánh mắt dán chặt trên người Từ Gia, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã bị tướng mạo Từ Gia hấp dẫn, nhớ lại lời hoàng thúc vừa nói... chậc chậc, có phải là ý mà nàng ấy hiểu không?

Bùi Tấn nhếch môi với nàng ấy, cho một ánh mắt “Bây giờ không cướp thì đợi đến chừng nào mới cướp.”

Quận chúa Đoan Nhàn ngầm hiểu.

Mỹ nam ở đây, còn do dự điều chi nữa.

Nàng ấy lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, cười híp mắt nhìn Từ Gia: “Ồ, ngươi chính là Từ Giải Nguyên tiếng tăm lừng lẫy ư?”

Nàng ấy lắc eo, cất bước về phía Từ Gia với vẻ phong tình vạn chủng…

Thành công tách nhóm Từ Gia ra, Bùi Tấn ung dung đi tới trước quầy hàng của Phó Nhiêu, có bài học của Từ Gia trước đó, Bùi Tấn giả bộ vừa ý hoa đăng, thuận tay cầm một chiếc đèn hoa sen trong tay, đang vắt óc nghĩ cách bắt chuyện với nàng sao cho ấn tượng thì thấy Phó Nhiêu khom lưng, tươi cười hỏi chàng rằng: “Thúc thúc, ngài muốn mua hoa đăng sao?”

Bùi Tấn trượt tay, hoa đăng rơi xuống, đập vỡ tan tành tất cả cây đèn bày trên án.

Tiểu Kim Tử cũng trùng sinh trở về, hắn lặng lẽ đỡ trán.

Nương nương, một câu thúc thúc của người thực sự muốn lấy mạng bệ hạ rồi.

Loading...