Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 139
Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:23:40
Lượt xem: 131
Bổn Bổn tràn trề năng lượng, vui đùa ầm ĩ suốt một ngày. Đến đêm, Hoàng đế gắng gượng hết nổi, bèn dỗ nữ nhi cùng leo lên sạp.
Bốn góc trong điện được đặt tảng băng nên rất mát mẻ, Hoàng đế đắp một cái khăn vải bố nho nhỏ lên n.g.ự.c Bổn Bổn rồi nằm đại xuống, chưa được bao lâu, Bổn Bổn đã ngủ say, còn đạp một cước vào thắt lưng Hoàng đế, Hoàng đế mệt rã rời, xoa thắt lưng, trở mình ngủ thiếp đi.
Sau khi dùng bữa tối xong, Phó Nhiêu dạo qua một vòng mới quay về, thấy hai cha con ngủ say sưa cách rèm châu, nàng đỡ bụng, tay khoác lên cánh tay cung tì, đến dược phòng ở trắc điện.
Nàng am hiểu sâu về y đạo, lần mang thai này cực kỳ chú ý vấn đề ăn uống, lúc nào nên tập thể dục, lúc nào nên giảm bớt ăn uống sao cho thích hợp, nàng nắm rõ như lòng bàn tay.
Nàng lên sạp nhắm mắt nghỉ ngơi, rạng sáng, bụng dưới đã đau âm ỉ.
Phó Nhiêu biết mình sắp sinh, bình tĩnh gọi ma ma chưởng sự tới, bình chân như vại chỉ huy mọi người chuẩn bị.
Bà đỡ luôn trông coi Phó Nhiêu, mấy ngày này Hạ Du đều trực ở điện Khôn Ninh, tất cả đã sẵn sàng.
Phó Nhiêu không cho mọi người làm ầm lên, không ai dám phát ra tiếng vang quá lớn, Hoàng hậu quá đỗi bình tĩnh, mọi người cũng thong thả hơn nhiều.
Bóng người trong trắc điện qua lại như thoi đưa, trật tự lề lối.
Có điều chẳng ai nhớ tới việc đi đánh thức vị đế vương đang say giấc dậy.
Tia nắng ban mai xé toạc chân trời u ám thành một khe hẹp, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào đáy mắt sáng ngời của Phó Nhiêu.
Chắc chắn sẽ đau, nhưng đỡ hơn lúc sinh Bổn Bổn nhiều.
Phó Nhiêu đã có kinh nghiệm, nàng biết lúc nào nên dồn sức rặn, lúc nào nên nghỉ ngơi lấy sức.
Quá trình sinh con diễn ra nhanh chóng, tử cung thuận lợi mở rộng bằng mười ngón tay.
Phó Nhiêu gào lên tiếng đầu tiên, Hoàng đế bừng tỉnh khỏi giấc nồng.
Tiếng hét đau đớn ấy tựa hồ trỗi dậy liên tiếp từ vực sâu vô tận, kéo trái tim của chàng xuống từng chút một, chàng ngồi bật dậy, tiếng thét đau đớn đó vẫn vang vọng trong đầu.
“Cứu ta, đau, đau... bệ hạ, bệ hạ...”
Đó là tiếng thét đến từ nơi sâu thẳm trong một góc lầu ở Miêu Cương vào bốn năm trước, vừa bất lực vừa tuyệt vọng...
Nàng cứ ngỡ mình sẽ c.h.ế.t ở cái xó không muốn ai biết, đau đớn tột cùng, xương cốt tựa như đã bị cuộc đời phân tách, đứa bé mắc kẹt tại sản đạo không chui ra được.
Toàn thân chẳng khác nào bị vớt ra từ trong nước, tỉnh dậy sau cơn đau rồi lại ngất đi, xà ngang thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, nàng giống như lục bình hãm vào vực sâu, vũng bùng quấn lấy hai chân, không thể dồn sức.
Hoàng đế như có thần giao cách cảm, hoảng hốt xuống giường mà chẳng màng xỏ giày, bóng dáng vàng rực như con thoi, chạy từ chính điện về hướng trắc điện.
Tiếng động càng lúc càng gần, càng lúc càng chân thật.
Vô vàn ánh đèn đung đưa trên đỉnh đầu khiến tâm trí chàng rối loạn.
Nỗi sợ hãi, hoang mang và cả đau lòng đan xen trước mắt chàng.
Bốn năm trước nàng cũng từng đau đớn như thế.
Từng tiếng lọt vào tai chẳng khác d.a.o cứa vào tim là bao.
Rõ ràng chỉ có mấy khúc hành lang ngắn ngủi, quanh co vòng vèo mà chàng như chạy rất lâu, như thể đã qua bốn năm.
Chạy tới cửa dược phòng, cung điện vốn rộng lớn giờ chật ních người, mênh mông, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng nhưng không hoảng loạn.
Chàng suýt vấp ngã ở ngưỡng cửa, mày nhíu lại, uy phong thuộc về đế vương phả vào mặt: “Hoàng hậu sinh con, tại sao không bẩm báo cho trẫm?”
Cung nhân sợ sệt quỳ đầy đất, Hoàng đế lại không rảnh trừng phạt bọn họ, chân trần chạy vào nội thất.
Mấy vị ma ma lớn tuổi và Thái y quỳ gối trước cửa phòng sinh, ngăn chàng lại.
“Bệ hạ, người là đương kim thiên tử, không thể vào phòng sinh!”
Mặt Hoàng đế đỏ bừng, mắt cũng đỏ quạch, nổi trận lôi đình quát: “Mười tuổi trẫm đã ra chiến trường g.i.ế.c địch, đến nay là hai mươi bảy năm, biết bao vong hồn c.h.ế.t dưới đao của trẫm, trẫm sợ phòng sinh này ư?”
Hoàng đế phất tay áo đẩy người ra, sải bước đi vào.
Đập vào mắt chàng là từng mảng đỏ tươi, chỉ có một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vùi vào đệm chăn uyên ương êm ái.
Phó Nhiêu trán mướt mồ hôi nằm trên giường sinh, nở nụ cười yếu ớt với chàng: “Bệ hạ...”
“Nhiêu Nhiêu!” Chàng chạy lên phía trước, ngồi thụp xuống, cẩn thận từng li từng tí nắm bàn tay mềm mại của nàng trong lòng bàn tay, ánh mắt chần chừ nhìn mặt Phó Nhiêu, phác họa từng chút từng chút một trên gương mặt bết bát mồ hôi của nàng, vẫn xinh đẹp như thế...
Từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, rồi lại nổi một lớp chi chít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-139.html.]
Nàng chưa bao giờ thấy chàng hoảng loạn và bất lực đến nhường này, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ uy nghi đường bệ ngày thường.
Có lẽ đây là chuyện duy nhất mà cả đời đế vương không thể chi phối được.
Vẻ lo lắng của chàng khiến nàng đau lòng...
“Thiếp không sao, bệ hạ... thiếp rất ổn...” So với lần trước, lần này nàng sinh con vô cùng thuận lợi, cơn đau chuyển dạ ập tới, nàng không kìm nổi nhíu mày, giọng nói im bặt...
“Nhiêu Nhiêu...” Hoàng đế đỡ nàng, rất muốn giúp Phó Nhiêu dồn sức rặn. Tuy vẻ mặt kích động, nhưng chàng cố nuốt nước mắt vào trong: “Nhiêu Nhiêu, có trẫm đây, trẫm sẽ luôn ở bên nàng, nàng đừng sợ... Không sao cả...”
Chưa kịp dứt lời, bỗng nghe thấy bà đỡ mừng rỡ hô lên: “Ra rồi, ra rồi...”
Hoàng đế sửng sốt, nhanh vậy ư...
Ngay sau đó, bà đỡ đón đứa bé, vỗ nhẹ vào mông, một tiếng khóc vang dội chọc thủng chân trời nặng nề.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, là một vị Hoàng tử điện hạ!”
Trong nháy mắt Hoàng đế chán nản ngồi phịch dưới đất, toàn bộ sức lực chàng tích góp chợt bị rút cạn.
Mới đó mà đã sinh xong rồi?
Lại nhìn Phó Nhiêu, nàng đã chống người ngồi dậy, mỉm cười như trút được gánh nặng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bệ hạ, chúc mừng chàng có được quý tử.”
Sao nàng còn sức để chúc mừng chàng cơ chứ?
Hoàng đế cứng đờ một chập mới dở khóc dở cười vịn giường sinh ngồi dậy, ánh mắt nhìn Phó Nhiêu đắm đuối: “Nhiêu Nhiêu, sinh con nhanh vậy hả?”
Cung nhân cẩn thận từng li từng tí lau người cho Phó Nhiêu, sau đó đút cho nàng uống một ngụm canh sâm: “Bệ hạ, đây là cái thai thứ hai, vốn suôn sẻ hơn thai đầu một chút, nếu thiếp không chuẩn bị là uổng phí tài nghệ y thuật...”
Phó Nhiêu đã được thu dọn ổn thoả và ngồi ổn định trên sạp mềm, thấy Hoàng đế ôm bé con quấn trong tã lót, ngồi xuất thần trên ghế minh đế.
Chàng nhìn chằm chằm nhi tử nhỏ nhắn da dẻ nhăn nhúm mà vẫn như đang nằm mơ.
Chàng ngủ một giấc tỉnh dậy, Phó Nhiêu đã sinh cho chàng một hài tử bụ bẫm.
Chàng thì chẳng giúp được gì.
Lông mi của đứa bé rất dài, đen nhánh, xếp ngay ngắn trước mắt như có thể đ.â.m thẳng vào lòng người. Tiếp tục nhìn kỹ, nước da đỏ hỏn, thấy rõ lông tơ bằng mắt thường, tuy đang nhắm mắt nhưng vẫn nhìn ra mày và mắt cậu nhóc rất đẹp, vừa hẹp vừa dài, nét cong dịu dàng, hệt như chú mèo con vậy, cong vút, bàn tay nhỏ nắm thành quyền, chìm vào giấc ngủ êm ả.
Tim Hoàng đế mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
“Bệ hạ, không phải chàng muốn đánh đòn con sao?” Phó Nhiêu mềm mại tựa vào gối nghỉ ngơi, trên trán buộc một chiếc khăn, khoé mắt đỏ ửng xinh đẹp, cả người toát ra vẻ hiền dịu, đáng yêu xen lẫn chút lười biếng.
Ánh mắt dịu dàng của Hoàng đế nhìn nàng: “Con nàng sinh ra, trẫm nỡ lòng nào đánh nó?”
“Trẫm đây già rồi, phải chiều chuộng con chút chứ...”
Phó Nhiêu nhếch môi xem thường, nhắm mắt rồi dựa sát vào gối mềm: “Bệ hạ, chàng đặt tên cho con đi?”
Hoàng đế trầm ngâm suy nghĩ một lát: “Trước đây nàng đặt tên cho Bổn Bổn là Bùi Uyển Yến, trẫm cảm thấy hai chữ này cực kỳ hay, tỷ đệ bọn họ sinh ra vào lúc thiên hạ thái bình(*), Bổn Bổn lấy tên là Bùi Uyển, Thái tử của trẫm sẽ tên Bùi Yến.”
(*)Nguyên văn là 河清海晏 (Hà Thanh Hải Yến): một câu thành ngữ ẩn dụ cho thiên hạ thái bình, sóng yên biển lặng. Ngoài ra chữ Yến (晏) trong tên Thái tử cũng chính là chữ Yến trong thành ngữ này.
Hôm nay, trung tâm nội các truyền lệnh triệu tập, lập Tứ Hoàng tử Bùi Yến làm Hoàng Thái tử, đại xá thiên hạ, cả nước chung vui.
Một tháng sau, mùng tám tháng Bảy, triều đình tổ chức tiệc đầy tháng cho Thái tử, Đế Hậu vô cớ vắng mặt.
Thái tử nằm trong tã lót khóc oe oe vang trời, cung nhân tay chân lúng túng dỗ dành không xong, Trình Khang bất đắc dĩ, nhận lấy vị Hoàng Thái tử này: “Người đâu, mau đi tìm bệ hạ và nương nương...”
Cửa cung điện Thừa Khánh được đẩy ra, một bóng người nho nhỏ bước vào đầy kiêu ngạo.
“Trình các lão, bổn Công chúa phụng mệnh truyền khẩu dụ của phụ hoàng, ông là người làm mai của Đế Hậu, lại là trọng thần hai triều, danh vọng long trọng, phụ hoàng phong ông làm Thái phó của Thái tử, chịu trách nhiệm dạy dỗ Thái tử...”
Bổn Bổn truyền xong ý chỉ, cô bé làm mặt quỷ với Trình Khang, sau đó bóng dáng tinh nghịch biến mất sau hành lang nhanh như chớp.
Trình Khang suýt nữa đứt hơi, nhìn ra bầu trời ngoài cung điện hoa lệ, rồi lại nhìn đứa bé oà khóc hết hơi trong lòng mình.
Ông ta đã bày ra chuyện quái quỷ gì vậy?
Bách quan cười phá lên, Hoàng đế còn ghi thù chuyện năm xưa Trình Khang làm mai cho Phó Nhiêu.
Trong dược phòng điện Khôn Ninh, cánh cửa sổ mở toang, ánh tà dương ấm áp, một vầng trăng lưỡi liềm đã khảm ở nơi chân trời từ lâu, chỉ thấy nó đưa mắt nhìn, liếc vào một góc dưới cửa sổ, dường như bị bỏng mắt nên lập tức ngượng ngùng dời tia sáng đi, sau đó gấp gáp núp sau tầng mây, hòng chờ đến khi mây trời tan đi, ngàn cánh buồm qua hết, cuối cùng mới chịu đạp ánh tà dương xuống tầng mây, lười biếng vươn vai, lan toả ánh trăng trắng muốt.