Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:23:18
Lượt xem: 113
Hoàng đế chọn ra vài bài văn tốt nhất, đọc kỹ càng mấy lần.
“Phó Khôn tài ba hơn người, văn chương gấm vóc, quả là nhân tài hiếm có. Liễu Như Huy áng văn châu ngọc, đánh trúng trọng điểm, chính là vị quan làm việc đến nơi đến chốn. Lại có vị Tào Thiếu Thiên này, trích dẫn kinh điển, tài văn hoa mĩ, chữ viết đẹp đẽ...”
“Theo trẫm thấy, ba người này đều có tài làm Trạng Nguyên, chỉ là trong câu chữ của Liễu Như Huy thể hiện phẩm cách sáng suốt và nghiêm nghị, có thể làm đệ nhất, Tào Thiếu Thiên là Bảng Nhãn, Phó Khôn ấy à, tuổi trẻ thuần khiết mặc sức tung hoành, hợp với Thám Hoa lang.”
Trong ba người, Phó Khôn là người tướng mạo xuất chúng nhất, được chọn làm Thám Hoa lang.
Nhưng bá quan vẫn cảm thấy Liễu Như Huy nghiêm khắc có thừa, Tào Thiếu Thiên từ ngữ trau chuốt quá hoa lệ, chỉ có Phó Khôn kiêm cả ba, không chọn Phó Khôn làm Trạng Nguyên lại ấm ức cho cậu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Song Hoàng đế lấy lý do Phó Khôn còn trẻ thiếu trải nghiệm, bác bỏ thỉnh cầu của bá quan.
Ban đêm, Hoàng đế “chịu đòn nhận tội”, kể chuyện ngày hôm nay cho Phó Nhiêu nghe.
Phó Nhiêu đang sửa sang lại quần áo cho con, bật cười nói: “Nếu Khôn Nhi được chọn làm Trạng Nguyên, thế nhân đều nói bệ hạ thiên vị, dù tài giỏi đến mấy cũng không thoát khỏi miệng lưỡi thiên hạ.”
“Bằng cách này, bá quan không những cảm thấy Khôn Nhi có tài, mà còn ấm ức thay nó, danh cũng có, lợi cũng có, vừa bảo toàn thanh danh công chính vô tư của bệ hạ, cũng để Khôn Nhi không phải bị người đời công kích, xưa giờ bệ hạ mưu tính sâu xa, thần thiếp yên tâm nhất về chàng.”
Lòng Hoàng đế được an ủi, ôm nàng vào lòng: “Có được thê tử như nàng, trẫm còn cầu gì nữa, người đời đều vì tranh giành thanh danh nhất thời mà tổn hại lợi ích nửa đời, chỉ có mình Hoàng hậu của trẫm mang cái nhìn khác người thường.”
Quả nhiên, trong bữa tiệc hàn lâm, mọi người đều bất bình cho Phó Khôn, nhưng Phó Khôn lại xúc động cười, nâng chén với Liễu Như Huy: “Nên học tập con đường thiết thực của Liễu huynh mới phải, dốc sức thay bệ hạ, mang lại hạnh phúc cho bách tính.”
Phó Khôn chỉ nói vỏn vẹn mấy chữ đã tiêu trừ tranh chấp, cũng thu phục lòng người.
Cậu thiếu niên nhất thời khoái chí trổ tài năm ấy, cuối cùng đã tôi luyện nên chút bản lĩnh đối nhân xử thế.
Ngày sinh dự tính của Phó Nhiêu là vào đầu tháng Sáu, bá quan và Hoàng đế vô cùng hồi hộp, ngay cả mấy vị lão thần trong nội các cũng triệu Thái y tới mấy lần để hỏi thăm tình hình Phó Nhiêu chuẩn bị sinh con ra sao, đích tử trung cung liên quan đến giang sơn xã tắc, bá quan cầu nguyện cho Phó Nhiêu sinh ra một Thái tử.
Trịnh thị không giúp được gì, dứt khoát dọn đến sương phòng trong chùa Đại Báo Ân ở, ngày ngày quỳ gối trước mặt Phật tổ cầu phúc thay Phó Nhiêu.
Đến mùng một tháng Sáu, điện Khôn Ninh đã sẵn sàng nghênh địch.
Hoàng đế mặt ngoài ra vẻ trấn định, nhưng thực ra lòng bàn tay thầm đổ mồ hôi, việc triều chính nào có thể đẩy thì đẩy, cũng may khoa cử đã kết thúc, vẫn còn chút thời gian mới đến sát hạch Lại bộ, trong triều gió yên sóng lặng, việc triều chính cũng không khó giải quyết, nội các và Tư lễ giám đều ứng phó được theo điều lệ.
Trái ngược với mọi người Phó Nhiêu lại trở thành người ung dung nhất, hàng ngày nàng đều đi dạo quanh điện Khôn Ninh, cố gắng giãn gân cốt hết mức, đến lúc sinh sẽ bớt khổ cực phần nào.
Thấy Hoàng đế khép ống tay áo tựa vào cột hành lang không nói không rằng, nàng biết ngay vị đế vương này đang giả bộ không để ý, cứ thế trông coi nàng cũng không ổn lắm, nàng lập tức đẩy chàng đi về tiền đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-138.html.]
“Chàng tốt xấu gì cũng là quân vương chinh chiến khắp nơi, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Mau đi thị triều đi!”
Hoàng đế cũng không muốn rời đi, nhưng chàng ngẫm lại, biết đâu bận rộn việc triều chính có thể bớt lo hơn, bèn nghe lời nàng đi tới điện Phụng Thiên.
Bách quan ngày ngày đều túc trực nghị sự ở phòng trực trong điện Phụng Thiên, chợt thấy Hoàng đế mặt ủ mày chau bước vào ngưỡng cửa, cả đám dở khóc dở cười.
“Bệ hạ à, người tới đây làm gì?”
Hoàng đế mất tự nhiên đỡ trán, đáp rằng: “Hoàng hậu nói trẫm là vua của một nước, không cần trông coi nàng, trẫm đồng tình sâu sắc...”
“Ôi chao ơi!” Trình Khang không khỏi thở dài, chắp tay thưa: “Bệ hạ, Hoàng hậu sắp sinh, đây là chuyện quan trọng hàng đầu, trung cung có đích tử, giang sơn mới có thể vững chắc dài lâu, triều đình có mấy vị lão thần chúng ta đây, không xảy ra tình trạng hỗn loạn đâu, người cứ quay về đi...”
“Đúng vậy, đúng vậy... bệ hạ, người mau về trông coi Hoàng hậu đi, có tin vui đừng quên báo cho chúng thần...” Ngũ quân Đô đốc phủ Tả đô đốc Trung Viễn Hầu cũng đi theo đẩy Hoàng đế ra ngoài.
Phó Nhiêu đi dạo một vòng, nàng hơi mệt, đang tính vào điện nghỉ ngơi thì thấy Hoàng đế lại quay về với gương mặt chán chường.
Nàng cười khúc khích: “Bệ hạ, sao chàng lại quay về rồi?”
Hoàng đế ngượng ngùng sờ mũi: “Bá quan đẩy trẫm về...”
Phó Nhiêu dở khóc dở cười.
Cứ thế cho đến mùng sáu tháng Sáu, ngày Bổn Bổn tròn bốn tuổi, mọi người cho rằng vị tiểu Hoàng tử này nhất định sẽ trải qua ngày sinh thần ầm ĩ với tỷ tỷ, song không ngờ đứa bé vẫn điềm tĩnh đến thế.
Bá quan thực sự không thể ngồi yên được nữa, bèn cử Khúc Ninh đến Khâm thiên giám(*) để Giám chính xem bói, xem thử rốt cuộc khi nào vị Hoàng tử giày vò người khác này ra đời.
(*)Khâm thiên giám: cơ quan phụ trách việc quan sát hiện tượng thiên văn, tính tiết khí và làm lịch của triều đình phong kiến.
Giám chính bói toán vô số lần, lần đầu tiên y gặp cơ hội xem bói thời gian đứa bé ra đời.
Y cười tít mắt từ chối: “Con của Hoàng hậu chính là thiên tử tương lai, thần nào dám nhìn trộm thiên cơ?”
Khúc Ninh thất bại trở về, bị các đại thần nội các cười nhạo một hồi.
Phó Nhiêu thong thả cùng Bổn Bổn đón sinh nhật bốn tuổi.
Mùng bảy tháng Sáu, gió yên biển lặng.
Cả đêm Hoàng đế không chợp mắt, chàng dứt khoát lười biếng nằm trên sạp chơi bài bác hí(*) với Bổn Bổn, đứa bé này đã mài sạch kiên nhẫn của chàng, nếu thực sự là nhi tử, sau này không quất nó mấy roi thì uổng công làm người vua.