Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:21:51
Lượt xem: 67
“Hôm nay là sinh thần bệ hạ?”
Trong đầu Phó Nhiêu nổ cái “ầm”, nàng ngơ ngác nhìn Hoàng đế chằm chằm mà chưa kịp phản ứng.
Vị đế vương trước mặt mím chặt môi mỏng, đôi mắt đẹp ấy như cười như không, khóe mắt điểm xuyết tia sáng tựa sương tựa tuyết, hàng lông mày dài thẳng tắp hệt vỏ kiếm, không hiểu sao lại có phần lạnh lùng.
Phó Nhiêu giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận, trông nàng vừa vô tội, vừa bất lực lại tràn đầy áy náy.
Nàng gọi “Bệ hạ...” với tiếng khóc nức nở.
Chàng chưa kịp khiển trách thì nàng đã tủi thân trước rồi.
Hoàng đế buồn cười, chàng vén tế tất(*) lên, sung sướng ngồi cạnh sạp, phong thái tuỳ ý.
(*)Tế tất (蔽膝): một loại phục sức quấn quanh thắt lưng để che đầu gối ở Trung Quốc ngày xưa.
Phó Nhiêu không đoán được suy nghĩ của Hoàng đế, bèn chầm chậm dụi bên người chàng, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt, bày vẻ mặt lấy lòng kéo ống tay áo chàng: “Bệ hạ, thần thiếp sai rồi...”
Hoàng đế lạnh lùng rút tay áo ra.
Chàng thực sự rất thích nhìn dáng vẻ nàng dâu nhỏ này của Phó Nhiêu.
Hoàng đế chủ trương tiết kiệm, không phải mừng thọ thì không cho phép Lễ bộ và nội đình ty tổ chức, ba năm trước chàng hầu như ở lại biên quan nên càng miễn bàn đến việc mừng thọ.
Đây là sinh thần đầu tiên sau khi chàng đoàn tụ với Phó Nhiêu.
Hai ngày trước Tôn Chiêu đã hỏi Hoàng đế có muốn tổ chức yến tiệc không, Hoàng đế nghĩ Phó Nhiêu mang thai nên không muốn phô trương, không cho Tôn Chiêu thu xếp, lòng thầm mong đợi Phó Nhiêu sẽ dành cho chàng chút bất ngờ.
Mãi đến hôm nay, đúng là nàng đã dành cho chàng một “bất ngờ”.
Nàng quên khuấy chàng luôn.
Trong lòng Hoàng đế giờ đã ghen lồng ghen lộn cả lên.
“Nàng nín đi, vô dụng thôi, hôm nay trẫm tuyệt đối sẽ không mắc khổ nhục kế của nàng!”, chàng nói rồi “hừ” một tiếng, quay ngoắt mặt không nhìn nàng.
Cả đời này của Phó Nhiêu chưa bao giờ gặp trường hợp lúng túng và ảo não như lúc này.
“Thiếp xin lỗi...” Nàng khổ sở vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-134.html.]
Hoàng đế luôn săn sóc và quan tâm đến từng chuyện lớn nhỏ của nàng, còn nàng lại quên béng sinh thần của chàng.
Nàng thất vọng khôn tả, không cầm lòng nổi bèn giơ tay gõ trán.
“Tại ngươi quên này, tại trí nhớ ngươi kém này...”
Hoàng đế sững sờ, vội vàng kéo tay nàng: “Nàng làm gì vậy?”
Phó Nhiêu dẩu cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, tiện đà dựa vào lòng chàng, dịu dàng cất tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, bệ hạ, Nhiêu Nhi đáng bị đòn, thế mà lại quên mất ngày quan trọng như vậy...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng đế cười khẩy: “Đúng là nên phạt, nhưng nàng đang mang thai con trẫm, nàng đánh mình chẳng phải là đang đánh con của trẫm sao?”
Miệng thì nói khổ nhục kế vô dụng, song cuối cùng vẫn hiệu nghiệm.
Chàng trúng kế nơi nào, nàng biết tuốt.
Phó Nhiêu ngoan ngoãn rúc người trong lòng chàng, khom lưng dụi vào lồng n.g.ự.c Hoàng đế, áp sát vào người đối phương một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng vùi bên hõm cổ chàng: “Xin lỗi chàng, thiếp xin lỗi... bệ hạ muốn phạt Nhiêu Nhi thế nào, Nhiêu Nhi đều cam tâm tình nguyện...”
Chưa nói hết câu, nàng chợt nghĩ đến hôm nay là sinh thần Hoàng đế, bữa trưa phải ăn mì trường thọ, thế là vội trở mình trong lòng chàng, bước xuống sạp: “Thiếp đi nấu mì cho bệ hạ trước...”
Ôn hương nhuyễn ngọc chủ động sà vào lòng, Hoàng đế vẫn chưa tận hưởng đủ thì Phó Nhiêu đã bỏ chạy, chàng tức cười: “Nàng đang mang thai, đừng vất vả...”
Phó Nhiêu xỏ giày, nhanh nhẹn mang vào, lúc nói cũng không quay đầu lại: “Hồi thiếp mang thai Bổn Bổn còn ngồi xe ngựa đi Đàm Châu, xuống bếp thì có là gì...”
Nàng không yếu ớt thế đâu.
Phó Nhiêu đi rửa mặt trước, sau đó đi đến phòng bếp nhỏ ở hậu điện, cung nhân biết Phó Nhiêu muốn đích thân xuống bếp, ai nấy đều hoảng sợ, nhưng không dám ngăn cản, đành phải tụm năm tụm ba vây quanh nàng.
Phó Nhiêu lại thấy vướng víu tay chân: “Tất cả tránh ra!”
Nàng tự tay nấu mì gà xé sợi cho Hoàng đế, còn cho thêm mấy viên thịt đông mềm mềm, rắc chút hành băm, hương thơm ngào ngạt.
Nàng dẫn cung nhân dâng lên cho Hoàng đế, Hoàng đế ăn hết một bát đầy ắp, Phó Nhiêu cũng múc cho mình một bát nhỏ, nàng nở nụ cười ngọt ngào: “Bệ hạ, thần thiếp tản bộ với chàng nhé.”
Hoàng đế không đáp lời nhưng vẫn cho phép nàng nắm tay, đi về phía trắc điện.
Bổn Bổn có thói quen nghỉ trưa hàng ngày, Hoàng đế với Phó Nhiêu đi dạo một vòng hành lang mà không thấy bóng dáng Bổn Bổn, bèn hỏi: “Bổn Bổn đâu?”
Phó Nhiêu vén tóc mai, cười chột dạ: “Thần thiếp phái người đưa con bé xuất cung rồi...”