Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:21:35
Lượt xem: 107
Nữ nhân mang thai vốn đã yếu ớt, huống chi trượng phu còn lớn tuổi hơn nàng nhiều, sự dựa dẫm tràn ngập trong tim nàng lan ra từ đôi mày và ánh mắt, không sao chống cự nổi.
Hoàng đế không thể chịu nổi khi thấy dáng vẻ này của nàng, chỉ ước gì có thể ôm nàng mà hôn ngay lập tức, nhưng cũng biết Tôn Chiêu đã đi đón Trịnh thị, chàng không tiện ở lâu.
Chàng không hề biết, lúc Trịnh thị chậm rãi đi vào nội điện, dọc theo hành lang thật dài, cách tấm rèm châu, bà tình cờ thu hết cảnh này vào mắt.
Bà đứng yên vịn cửa sổ điêu khắc, vành mắt dần ươn ướt.
Nữ tử nằm trên sạp, minh mâu hạo xỉ(*), như châu như ngọc, nàng nũng nịu như thể được ngâm trong hũ mật, cả người toát lên vẻ tươi tắn và quyến rũ.
(*)Minh mâu hạo xỉ (明眸皓齿): Câu thành ngữ miêu tả người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt long lanh và răng trắng sáng.
Xa lạ, nhưng cũng quen thuộc.
Đó đúng là Nhiêu Nhi của bà.
Song Trịnh thị lại vô cùng đau xót.
Trong trí nhớ của Trịnh thị, Phó Nhiêu chưa bao giờ làm nũng với bà, cùng lắm là lúc nàng năn nỉ bà đừng lải nhải nữa, dịu dàng gọi vài tiếng mẹ.
Những chuyện như lột cam đút cho người khác ăn, xưa nay Phó Nhiêu luôn là người làm. Từ năm nàng tám tuổi đã cần cù lao động, xuất đầu lộ diện, chăm sóc cả gia đình già trẻ.
Trịnh thị được nàng chăm sóc quá tốt, đến nỗi bà quên mất bấy giờ nữ nhi mới mười mấy tuổi, nàng cũng cần được che chở và cưng chiều.
Giờ đây thấy Phó Nhiêu được đế vương thương yêu từng li từng tí, hệt như nuông chiều nữ nhi vậy, đến đế vương còn như thế, thì nói gì đến hạ nhân cả cung?
Thảo nào Tôn Chiêu có thể cung kính khiêng kiệu đến.
Vậy mới thấy, nữ nhi sống trong cung cực kỳ hạnh phúc.
Dù sao cung nhân cũng không dám để Trịnh thị đợi lâu, nhanh chóng đi vào thông báo, Hoàng đế im lặng, đành phải giả điếc giả câm, thản nhiên rời đi.
Đợi chàng đi khỏi, Trịnh thị mới vào nội điện, vén rèm châu lên, quỳ xuống hành lễ theo quy củ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Nhiêu vội vàng gọi bà lại: “Mẹ, người không cần hành đại lễ này.”
Trịnh thị kiên trì đáp: “Lễ không thể bỏ.”
Bà hành đại lễ quân thần trước, sau đó cung nhân đỡ bà ngồi xuống, Phó Nhiêu vịn giường đứng dậy, lại thi lễ với bà, hai mẹ con ôm nhau nói chuyện phiếm.
Đã mấy tháng Phó Nhiêu không gặp bà, nghĩ tới mà hoảng hốt, thế là kéo bà hỏi này hỏi kia.
Trịnh thị ngoài gật đầu cũng không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn nàng, như thể bà đang rối rắm không thốt nổi thành lời.
Thấy đến giờ Phó Nhiêu uống tổ yến, cung nhân không dám chậm trễ, đầu tiên là bưng một chung tổ yến đi vào, một ma ma chưởng sự đích thân xắn tay áo lên, đút từng muỗng cho Phó Nhiêu, bưng trà rót nước, lau miệng lau tay, chu đáo và cẩn thận trong từng khâu.
Bà lại nhìn trang phục của Phó Nhiêu, tuy nàng mang thai nên chỉ cắm một cây trâm điểm thuý bằng vàng khảm ngọc với ngọc trai, đeo một đôi khuyên tai ngọc bích nạm hồng bảo thạch, mọi thứ đều tinh xảo và hoa lệ.
Khiến Trịnh thị nhìn hoa cả mắt.
Phó Nhiêu thấy sắc mặt mẫu thân khác thường, chỉ nghĩ bà có tâm sự, nàng cho cung nhân lui ra, cẩn thận hỏi bà: “Mẹ, rốt cuộc mẹ vào cung vì chuyện gì? Mẹ mau nói đi, đừng giữ trong lòng.”
Trịnh thị hoảng hốt hoàn hồn, nắm lấy tay nàng: “Là có một việc, cũng không vội...” Bà nhìn kỹ khuôn mặt nữ nhi, sắc mặt nàng tươi tắn như bông hoa yêu kiều: “Để mẹ nhìn xem, bệ hạ đối xử với con vô cùng tốt, nữ nhi của mẹ hết chịu khổ rồi...”
Ban đầu bà lo Hoàng đế lớn tuổi nên tủi thân cho nữ nhi. Hôm nay mới thấy, nam nhân chín chắn ắt có chỗ tốt, có thể suy nghĩ chu toàn mọi thứ thay Nhiêu Nhi, đúng là nàng được hưởng phúc rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-133.html.]
Phó Nhiêu nghe vậy liền biết Trịnh thị đã trông thấy cảnh vừa rồi, mặt đỏ tới mang tai: “Mẹ, mẹ đừng nói những chuyện này, mau nói đi, Khôn Nhi làm sao ạ?”
Trịnh thị bật cười, kể chuyện các thế gia muốn kết thông gia với nhà họ.
Phó Nhiêu ngẩn người, nàng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Bây giờ Khôn Nhi sắp tham dự kỳ thi mùa thu, kỳ thi cấp tỉnh của phủ kinh triệu(*) có thể nói là vạn dặm chọn một, nếu trượt kỳ thi tỉnh thì không thể tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm, hôn sự của đệ ấy không vội, trong lòng con đã có sắp xếp, bất kể ai tới, mẫu thân cứ lấy lý do Khôn Nhi chưa xong khoa cử, từ chối trước là được.”
(*)Kinh triệu: nghĩa là thủ đô.
Trịnh thị gật đầu: “Có lời này của con mẹ yên tâm rồi.”
Lại hỏi tới chuyện Phó Nhiêu mang thai, bà chỉ rất nhiều phương thuốc cũ, Phó Nhiêu nghe vào tai nhưng không để trong lòng.
Phó Nhiêu biết thân thể Trịnh thị không tốt, muốn giữ bà ngủ qua đêm một hôm, song bị Trịnh thị từ chối.
“Vậy cũng không được, truyền ra ngoài thì Ngự sử vạch tội con đấy.”
“Thân thể của mẹ không tốt, cả triều đình và dân chúng đều biết, nữ nhi ngủ với mẹ cũng đâu có tính là sai.” Phó Nhiêu kéo bà không buông.
Trịnh thị nghĩ đến cảnh Đế Hậu lưu luyến không rời, biết mình ở lại chỉ tổ chướng mắt người, đành kiên trì nói: “Chắc bệ hạ không vui đâu…”
Phó Nhiêu sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cũng không tiện giữ bà lại, nàng lại bắt mạch cho Trịnh thị, xác định không đáng ngại, sai người mang tới một hộp trang sức vàng bạc và một hộp dược hoàn cho bà.
Trịnh thị nhận lấy dược hoàn, còn hộp trang sức thì bà từ chối.
“Con làm nương nương ở trong cung chi tiêu rất nhiều, trong nhà mẹ có cửa hàng, có điền trang, không phải lo cơm ăn áo mặc...” Trịnh thị không phải người tham tiền, người xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ cũng có khí phách của tiểu môn tiểu hộ.
Sau đó bà lại tìm Bổn Bổn thỉnh an cô bé, khoảng thời gian Phó Nhiêu chuẩn bị xuất giá, Bổn Bổn thường xuyên đến Phó gia ở, Trịnh thị ôm Bổn Bổn thêu xiêm y may giày cho cô bé, tình cảm giữa hai bà cháu vô cùng tốt.
Bổn Bổn chủ động đề nghị tiễn bà xuất cung, Phó Nhiêu cười đồng ý.
Hai bà cháu cười nói suốt quãng đường đến cửa cung, Trịnh thị không hề thấy mệt mỏi.
Bổn Bổn tuổi còn nhỏ nhưng lại nhiều tâm sự, cô bé tránh cung nhân, lặng lẽ kéo Trịnh thị nói thầm: “Bà ơi, bà nói với cữu cữu, để cữu cữu vào cung thỉnh chỉ, dẫn Bổn Bổn xuất cung chơi nhé, Bổn Bổn ở trong cung chán ơi là chán...”
Trịnh thị cười vui vẻ, ngồi xổm xuống gãi mũi cô bé: “Con bé láu cá này, cữu cữu con chuyên tâm chuẩn bị thi cử, khi nào kỳ thi mùa thu kết thúc, bà bà bảo cữu cữu tới đón con đi chơi.”
Bổn Bổn vui vẻ ra mặt.
Vào tháng Mười một, cuối cùng Phó Nhiêu cũng vượt qua giai đoạn ốm nghén gian nan, tinh thần nàng tốt lên, vừa bận rộn dốc lòng dạy dỗ nữ nhi, vừa quan tâm chuyện khoa cử của Phó Khôn.
Phó Khôn kết thúc khoa cử cách đây không lâu, thuận lợi đỗ kỳ thi Hương.
Thế gia ở kinh thành đứng ngồi không yên, nhao nhao đề nghị muốn gả nữ nhi nhà mình cho Phó Khôn, thậm chí có người còn đến trước mặt Hoàng đế cầu xin.
Đương nhiên Phó Nhiêu lo lắng vì chuyện này, xoa bụng lật xem bức họa của các quý nữ ngoài cung đưa tới, nghĩ trước nghĩ sau, nàng muốn chọn cho Phó Khôn một hôn sự phù hợp.
Sáng sớm ngày mồng tám tháng Mười một, tuyết rơi dày đặc.
Phó Nhiêu lười biếng nằm trong noãn các không muốn rời giường, Hoàng đế đã về thăm nàng từ sớm, thấy nàng ngủ không nhúc nhích, không hiểu sao thấy hơi giận, bàn tay lạnh như băng đưa vào trong chăn, gãi gãi lòng bàn chân nàng.
Phó Nhiêu rụt lại theo phản xạ, mơ màng mở mắt, liếc thấy là chàng, nàng khẽ hừ, rồi lại đổi tư thế ngủ tiếp.
Hoàng đế tức giận, nghiến răng nghiến lợi vén tóc nàng: “Hoàng hậu, dạo gần đây nàng quan tâm nữ nhi, quan tâm ấu đệ, liệu có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Phó Nhiêu ngẩn người một lúc, sau đó nhanh chóng bò dậy khỏi ổ chăn: “Ngày gì?”
Tiểu Kim Tử chờ ở cửa, thật sự nhìn không nổi nữa, lần đầu nói nhiều hơn một câu: “Nương nương, hôm nay là sinh thần của bệ hạ.”