Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:21:21
Lượt xem: 102
Lần này không ai dám lên tiếng.
Có người lén nghị luận rằng, chẳng lẽ Hoàng hậu hay đố kỵ không cho Hoàng đế nạp phi?
Chứ không nam nhân nào mà chẳng muốn tam thê tứ thiếp, huống chi trước đây Hoàng đế cũng đâu phải không có cung phi.
Dần dà, những lời đồn này truyền đến tai Trịnh thị, thậm chí còn có một vài người đến nhà, khuyến khích Trịnh thị bảo bà vào cung dạy bảo Hoàng hậu.
Trịnh thị lạnh lùng liếc nhìn những phụ nhân trưng diện xinh đẹp kia, ai ai cũng là phu nhân danh môn thế gia, chẳng biết trong đầu họ nghĩ gì.
Mặc dù Trịnh thị cổ hủ nhưng cũng không ngốc, Phó Nhiêu làm Hoàng hậu, rất nhiều thế gia trông thấy cũng ghen tị trong lòng, đều ước gì đưa nữ nhi nhà mình vào cung tranh sủng.
Phó gia không có căn cơ vững chắc, chẳng qua lúc trước được hợp về từ đường đại phòng là cũng vì chuyện lập hậu nên thanh danh mới dễ nghe hơn chút, đại phòng với lục phòng ít nhiều vẫn có xa lạ. Vốn nữ nhi đã không có chỗ dựa, bà còn định ngu xuẩn giúp đỡ người khác đưa phi tử vào cung cho nữ nhi ấm ức ư?
Trịnh thị xuất thân từ chốn thôn quê, không hiểu biết nhiều, nhưng chính bởi điều đó nên bà nói chuyện, làm việc cũng không phải kiêng dè như họ.
“Các phu nhân có điều không biết, khi đó chính bệ hạ đích thân đến cửa Phó gia dạm hỏi với bà già này, lúc đó già này đã nói rõ, nếu muốn cưới nữ nhi nhà ta, đầu tiên phải được cưới hỏi đàng hoàng, tiếp theo, còn không được nạp thiếp, bệ hạ đã hứa hẹn, thế nên ta mới bằng lòng gả nữ nhi vào cung làm hậu, nếu không, tiểu môn tiểu hộ Phó gia ta cũng không trèo nổi vào hoàng tộc, nhỡ một ngày nào đó bệ hạ ghét bỏ Nhiêu Nhi thì đưa nàng về nhà là được.”
Đây cũng là lời thật lòng của Trịnh thị, làm nhạc mẫu của vị Hoàng đế này, bà nơm nớp lo sợ suốt ngày, đón tới tiễn đi đã mệt mỏi vô cùng.
Còn không thoải mái và vui vẻ bằng cuộc sống trước đây nữa là.
Chỉ bằng lời nói của Trịnh thị đẩy nguyên nhân Hoàng đế không chịu nạp phi lên người mình, bảo vệ thanh danh của Phó Nhiêu, cũng lấy cớ cho Hoàng đế.
Chúng phu nhân ai nấy đều ra cửa với sắc mặt xám xịt, một truyền mười, mười truyền trăm, nói rằng mẫu thân Hoàng hậu không biết tốt xấu gì cả, dám đặt phép tắc cho Hoàng đế, đồn đủ thứ chuyện.
Tin tức truyền tới điện Khôn Ninh, Phó Nhiêu bật cười thích chí.
Làm nữ nhi của Trịnh thị hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên bà làm việc khiến nàng thoải mái và khoái chí như thế.
Có một số việc Trịnh thị có thể làm mà chẳng kiêng nể, nhưng vị Hoàng hậu này lại không thể.
Về sau lại có bách quan dâng thư ngôn sự, mong Hoàng đế nạp phi mở rộng hậu cung, Hoàng đế đều lấy lý do năm đó đã nhận lời nhạc mẫu để từ chối.
Đám nữ quyến thấy không đánh lại chủ kiến của Hoàng đế, tâm tư xoay chuyển, đổ dồn ánh mắt lên người Phó Khôn.
Hoàng đế coi trọng Phó gia như thế, nghĩ cũng biết tiền đồ của vị quốc cữu gia này như thế nào.
Năm nay Phó Khôn mười bốn tuổi, tuy chưa đến tuổi thú thê, nhưng đính hôn cũng không sao.
Trịnh thị còn tưởng rằng mình lại làm người xấu lần nữa, các nữ quyến nhà quan nên coi bà là hồng thủy hay mãnh thú mới đúng, ai ngờ mới qua hôm nọ chưa được năm ngày mà đã có bà mối giẫm hỏng bậc cửa Phó gia, nói muốn nghị thân cho Phó Khôn.
Trịnh thị hết hồn, hai đứa con này của bà trước giờ luôn có chủ kiến của mình, hơn nữa chuyện của Phó Khôn xưa nay đều do Phó Nhiêu làm chủ, thế nên Trịnh thị đành phải đưa bài tử vào cung, lấy lý do thăm Phó Nhiêu để nàng làm chủ hôn sự cho Phó Khôn.
Đây là lần đầu Trịnh thị vào cung, ở trong cung cực kỳ thận trọng, Tôn Chiêu đích thân đến cửa cung nghênh đón, còn khiêng một cái kiệu đến, nói là trời lạnh nên muốn khiêng Trịnh thị vào cung, lại bị Trịnh thị quở mắng một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-132.html.]
“Mặc dù ta là mẹ đẻ của Hoàng hậu, nhưng cũng là thần tử, sao có thể ngồi kiệu ở trong cung được? Truyền ra ngoài người ta lại nói Phó gia ta ỷ có nữ nhi làm hậu, vô pháp vô thiên!”
Tôn Chiêu dở khóc dở cười, vội vàng thỉnh tội: “Nghe nói thân thể người không tốt, hôm qua vừa đổ mưa, đường trơn nên mới khiêng kiệu cho người, là tại hạ suy nghĩ không chu toàn...”
Cũng không phải do hắn suy nghĩ không chu toàn, mà đúng là Hoàng đế dặn dò, Hoàng đế lo Trịnh thị vất vả, sợ bà xảy ra chuyện gì lại khiến Phó Nhiêu nhọc lòng, liền đặc cách phái người chuẩn bị kiệu khiêng, nhưng hành động này của Trịnh thị càng khiến người ta tâm phục.
Trời lạnh, mưa phùn lất phất, Trịnh thị quấn chặt xiêm y, vịn tay cung tì, cẩn thận đi bộ.
Thân thế Trịnh thị không tốt lắm, từ cổng Đông Hoa đi dọc theo cung đạo thật dài tới điện Khôn Ninh, đi suốt nửa canh giờ, khi đến hành lang dưới điện Khôn Ninh bà đã thở hồng hộc, Trịnh thị sợ Phó Nhiêu lo lắng nên không cho cung nữ thông báo, cứ thế ở trắc điện nghỉ ngơi một lúc, chờ đến khi hơi thở ổn định mới vào điện bái kiến.
Phó Nhiêu không biết mẫu thân đã đến, đúng lúc hôm qua Hoàng đế bận rộn quân vụ, chưa đến hậu cung nghỉ ngơi, buổi thị triều sáng sớm kết thúc mới đến hậu cung thăm Phó Nhiêu, nàng liền kéo chàng không chịu buông tay.
“Bệ hạ còn nói sẽ bầu bạn với thần thiếp mỗi ngày, sao đêm qua chàng nuốt lời?”
Phó Nhiêu uể oải dựa vào người chàng, một bên gò má nhuốm ánh sáng, bên kia thì vùi vào lòng chàng, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, tuôn trào ánh sáng rực rỡ, nàng vận áo khoác dài bằng vải satin màu đỏ bạc có viền làm từ lông thỏ, nửa dựa trên giường La Hán, ôm cánh tay chàng không buông.
Phó Nhiêu mang thai không thích ăn đồ dầu mỡ, chỉ thích ăn trái cây, bây giờ đang vào mùa cam.
Hoàng đế sai người bưng tới một cái chậu đồng nóng hổi, nhét quả cam ngọt to tướng vào trong chậu, chờ cam âm ấm, chàng xắn tay áo lên tự tay bóc cho nàng ăn.
Lột vỏ một nửa, nửa kia ném xuống, chàng gạt nửa phần da còn lại ra, đút một múi mọng nước vào miệng Phó Nhiêu, không nỡ để nàng động tay động chân dù chỉ một chút, thấy nàng ăn xong chàng lại xoắn khăn thêu cẩn thận lau khoé môi cho nàng, tiếp tục đút thêm múi nữa.
Phó Nhiêu được hầu hạ thoải mái, nàng liếc mắt đưa tình, nhìn chàng đắm đuối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nam nhân không còn trẻ, nhưng dáng vẻ vẫn cực kỳ tuấn tú, đường nét góc cạnh, mặt mày khôi ngô, toát ra ánh sáng hiền hoà.
Chàng luôn đối xử cực kỳ tốt với nàng.
Biết rõ chàng muốn lột cam nàng còn ôm lấy cánh tay chàng không buông.
Hoàng đế vừa đỡ nửa người nàng, vừa phải dùng một tay rảnh rỗi dưới khuỷu tay nàng để lột cam đút nàng ăn, bận rộn không ngớt.
“Trẫm bận xong đã là giờ Tý, không nỡ quấy rầy giấc ngủ của nàng nên nghỉ tại Ngự thư phòng, chẳng phải trẫm xử lý chính sự xong sớm đến thăm nàng ngay ư, nàng lại oán trách trẫm…”
Phó Nhiêu nhai xong một miếng cam, nàng nhìn chàng với đôi mắt tha thiết: “Bệ hạ, chàng không biết đấy thôi, mấy tháng nay bệ hạ ngày ngày bầu bạn cùng thần thiếp, thần thiếp đã không thể rời xa chàng, một ngày chàng không ở đây, thần thiếp thật sự không thể ngon giấc, thay vì để thần thiếp nhớ nhung, chi bằng chờ chàng ngủ cùng, tuy muộn nhưng tốt xấu gì cũng có thể ngủ một giấc yên ổn…”
Hoàng đế nghe vậy ánh mắt khẽ động, lẳng lặng nhìn nàng, nhất thời không đáp lời.
Bắt đầu từ khi nào mà cô nương trước đây dứt khoát quyết tâm muốn rời khỏi chàng lại dính lấy chàng không thể xa rời như hôm nay.
Đáy lòng chàng được lấp đầy chi chít bằng niềm vui ngọt ngào.
Chàng thích nàng như thế này, Nhiêu Nhi của chàng nên được nuông chiều mới phải.
Hồi lâu sau, chàng đút từng múi cam còn lại của nửa quả đã lột vỏ vào miệng nàng, khàn giọng hứa: “Trẫm cam đoan, về sau bất kể trễ đến mấy, trẫm sẽ trở về bên nàng...”
Phó Nhiêu dựa vào người chàng nở nụ cười ngọt ngào.