Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:20:53
Lượt xem: 95
Sao không vui cho được, vui quá luôn ấy chứ.
Vừa rồi chàng ra lệnh xử trí Tam Hoàng tử với đám thần tử kia ở Ngự thư phòng, có mấy thần tử bất mãn, xì xầm vài câu, chẳng qua là lo chàng hơi lớn tuổi, khó khiến Phó Nhiêu thụ thai, mà sức khỏe của Đại Hoàng tử lại không tốt lắm, muốn giữ lại Tam Hoàng tử.
Tuy chàng đã quát mắng một trận, nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu.
Chớp mắt, Phó Nhiêu lập tức có thai, niềm vui rơi xuống từ trên trời, xua tan nỗi lo trong lòng chàng.
Hoàng đế nâng gò má của nàng, ánh mắt nóng bỏng ấy đốt cháy nàng đến mức run rẩy từng cơn.
Chàng cúi đầu, ngậm lấy môi nàng, mút từng chút một… chỉ muốn rút cạn sức lực của nàng.
Hơi thở mát lạnh trên người chàng, cùng với tiếng hít thở nóng rực quanh quẩn bên tai nàng.
Nàng thở ra hương lan, dựa vào cổ chàng, khàn giọng cất tiếng: “Bệ hạ, chàng giận à?”
Nàng hỏi về chuyện của Từ Gia hôm nay.
Người Hoàng đế khựng lại, vỗ về đôi má của nàng rồi vén lọn tóc ra, ánh mắt lấp lánh như tuyết: “Sao trẫm có thể không giận đây? Giận các nàng lòng lang dạ sói, tà tâm không chết, cũng giận tên Từ Gia kia ngấp nghé nàng... có điều trẫm không phải người khác, trẫm đã gặp thủ đoạn này nhiều rồi, sẽ không vì những thứ này mà xa cách nàng, nếu trẫm nghĩ ngợi lung tung thì sẽ lãng phí tâm ý Nhiêu Nhiêu dành cho trẫm…”
“Nàng vì trẫm mà dũng cảm bước vào hoàng cung này, trẫm không dám, cũng sẽ không phụ lòng nàng...”
Phó Nhiêu cười khẽ, bờ môi nhẹ nhàng đè lên môi mỏng của chàng, thử thăm dò, dịu dàng cạy mở hàm răng của chàng.
Hoàng đế bị đầu lưỡi ướt át doạ cho hết hồn, suýt chút nữa đã rơi vào tay giặc, vội vàng đẩy nàng ra: “Nhiêu Nhiêu, nàng đừng giở trò xấu...”
Bây giờ nàng không chịu nổi bất cứ sự giày vò nào.
Chàng không dám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-130.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Nhiêu lại mím môi cúi đầu cười.
Ngày hôm sau, cả triều văn võ trong cung đều biết Hoàng hậu có thai, tảng đá trong lòng các lão thần cũng rơi xuống.
Hoàng đế không sủng hạnh cung phi hơn ba năm, trong mắt những công thần này họ chỉ nghĩ chàng không được, giờ Hoàng hậu hoài thai, dù cho lần mang thai này không thể sinh hạ nhi tử, nhưng tóm lại là lần sau vẫn có khả năng hoài thai.
Việc Hoàng hậu mang thai khác hẳn với những phi tử khác mang thai, đích tử trung cung chính là Chính Sóc triều đình, mang danh phận đại nghĩa, các đại thần còn vui hơn cả việc thê tử mình mang thai, triều đình vui mừng khôn xiết.
Chỉ có mình Bổn Bổn là không vui.
Từ khi mẫu thân mang thai, phụ thân đã hạn chế cô bé như thế nào, không cho cô bé nhào vào lòng mẫu thân, không cho cô bé làm phiền mẫu thân, đêm đến càng không cho cô bé ngủ với mẫu thân.
Lúc Bổn Bổn ngủ rất xấu tính, nửa đêm luôn muốn Phó Nhiêu ôm trong lòng, có lúc có thể lăn từ lồng n.g.ự.c đến mắt cá chân nàng, hay là đạp lên người Phó Nhiêu, khó khăn nhất của người làm mẹ là chăm con vào ban đêm, Hoàng đế tận mắt thấy vài lần, cũng từng bị Bổn Bổn đá mấy lần, thế nên chàng quyết tâm hạ chỉ, không cho Bổn Bổn nghỉ ngơi chung với Phó Nhiêu nữa.
Bổn Bổn tủi thân vô cùng, một mình trốn trong ngự hoa viên khóc.
Phó Nhiêu lo sốt vó, tìm Bổn Bổn khắp nơi, cung nhân sợ nàng bị đụng phải, liều mạng ngăn dưới chân nàng không cho nàng ra khỏi điện, những người khác tìm kiếm xung quanh.
Sau đó vẫn là Nhị Công chúa và Tam Công chúa tìm được Bổn Bổn, dẫn cô bé đi thả diều, dỗ cô bé vui vẻ, ban đầu định đưa Bổn Bổn về điện Khôn Ninh, nhưng Bổn Bổn không chịu, cuối cùng cô bé đi theo đến tẩm cung của Nhị Công chúa, Ngu phi sợ Phó Nhiêu lo lắng nên đích thân đến điện Khôn Ninh hồi bẩm.
“Nương nương an tâm dưỡng thai, Tứ Công chúa cứ giao cho thần thiếp chăm sóc, có tỷ tỷ chơi cùng con bé, không có việc gì đâu.”
Bây giờ Bổn Bổn đang giận dỗi, Phó Nhiêu hết cách, nhưng cũng không thể bỏ mặc.
Ban đêm Hoàng đế trở về, Phó Nhiêu lập tức bàn chuyện này với chàng.
“Con chưa từng rời khỏi thiếp, bây giờ chàng ép nó tách ra, sao nó chịu nổi chứ, xin bệ hạ đi đón con về, ban đêm ta ngủ cùng con, nếu bệ hạ không yên tâm, chàng có thể ngủ ở giữa, ngăn cách hai mẹ con thiếp, con không làm thiếp bị thương đâu.”
Hoàng đế nghe nói Bổn Bổn trốn trong ngự hoa viên khóc, chàng cũng đau lòng vô cùng, không buồn dùng bữa, bảo Tôn Chiêu đón Bổn Bổn về.