Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:20:24
Lượt xem: 59

Cung nhân bận rộn đưa Phó Nhiêu về điện Khôn Ninh, đến khi được nằm yên trên sạp nàng mới tỉnh lại, chậm rãi thở ra.

Mặc dù trong lòng đã có chút dự đoán, nhưng nàng vẫn không dám đi bắt mạch.

Nàng sợ mình thất vọng, càng sợ khiến chàng thất vọng hơn.

Một phần là vì Bổn Bổn đến quá dễ dàng nên hai người hơi mất kiên nhẫn với đứa con thứ hai.

Mấy tháng nay, lúc đầu chàng còn dỗ dành Bổn Bổn cười nói rằng muốn sinh đệ đệ, sau đó chàng ngậm miệng không đề cập đến nữa, sợ gây áp lực cho nàng.

Thú thật cả hai đều rất lo lắng, mong mang thai đứa bé càng sớm càng tốt.

Ma ma chưởng sự thấy vẻ mặt Phó Nhiêu thấp thỏm, liền xua cung phi khác đi, chỉ yên lặng chờ đợi Hoàng đế và thái y đến.

Trong điện xông hương hoa lê thoang thoảng, xung quanh yên lặng như tờ, tựa như chốn không người, không một ai dám phá vỡ sự yên tĩnh như nước này.

Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đôi mi Phó Nhiêu run run, che tay lại theo bản năng.

Khóe mắt thoáng nhìn một bóng người cao ngất đang sải bước đến, góc áo vàng rực lướt qua rèm châu, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

“Nhiêu Nhiêu!”

Chàng khẽ cau mày, bước đến phía trước, ngồi xuống trước sạp nắm đôi tay hơi lạnh lẽo của nàng vào lòng bàn tay: “Đang yên đang lành, sao tự dưng lại ngất xỉu?”

Môi Phó Nhiêu mấp máy, ánh mắt nhìn về phía Hạ Du đi theo sau, dịu dàng nói: “Bệ hạ, để Hạ thái y bắt mạch cho thần thiếp đi...”

Hoàng đế chỉ nghĩ rằng chuyện Lý tần làm cho Phó Nhiêu đau lòng, vội vàng di chuyển lên trên sạp, nhường ghế gấm cho Hạ Du.

Hạ Du thi lễ trước, đặt hòm thuốc xuống, đích thân đắp một miếng lụa lên cổ tay Phó Nhiêu, tập trung bắt mạch.

Chẳng mấy chốc, tay ông không khỏi run rẩy.

Hoàng đế nhíu mày, vô thức muốn hỏi, nhưng lại nhịn xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm tay Hạ thái y.

Ngón tay thô ráp của nam nhân đối lập rõ ràng với cánh tay đầy đặn và mảnh mai của Phó Nhiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-129.html.]

Ánh mắt dời lên gương mặt Phó Nhiêu, đôi mắt hạnh của nàng ươn ướt, có chút xấu hổ, hai má cũng đỏ bừng như màu m.á.u tươi trông rất quyến rũ.

Dường như có thứ gì đó nổ tung trong đầu Hoàng đế.

Hoàng đế đã hiểu ra đôi chút, trong lòng không khỏi dâng lên sự chờ mong.

Ngay sau đó, Hạ Du đứng dậy, quỳ lạy hai người, vẻ mặt vui mừng nói: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Hoàng hậu nương nương có hỉ mạch...”

Trái tim treo lơ lửng trên cao chậm rãi hạ xuống.

Hiếm khi thấy vị đế vương này đơ như khúc gỗ, si ngốc nhìn Phó Nhiêu chằm chằm, từ từ đưa tay về phía trước, nắm lấy cổ tay Phó Nhiêu.

Hạ Du thấy thế, lặng lẽ lui ra, đi kê thuốc an thai cho Phó Nhiêu.

Hai cung tì yên lặng chờ ở ngoài bình phong, để lại Đế Hậu hai người không nói gì.

“Nhiêu Nhiêu, trẫm không nghe lầm chứ...” Chàng cẩn thận tiến lên, đỡ người nàng đang dựa vào gối lên, ôm vào lòng.

Cả người Phó Nhiêu mềm nhũn, dịu dàng tựa vào lồng n.g.ự.c chàng, nghe được tiếng tim đập thình thịch của chàng, gương mặt dần trở nên vui mừng: “Đúng vậy, bệ hạ, chúng ta lại có con rồi...”

Lúc này Hoàng đế mới kịp phản ứng, nặng nề thở dài một hơi, bật cười thành tiếng.

Ký ức lúc nàng mang thai Bổn Bổn vẫn còn ngay trước mắt, khi ấy nàng tránh mặt chàng, sợ bị chàng chẩn đoán được mạch tượng có thai.

Sau đó nàng mang theo con lặng lẽ rời đi, rồi một thân một mình nuôi con khôn lớn ngoài hoàng cung.

Hơn ba năm trôi qua.

Cuối cùng cũng đợi được ngày nàng lại mang thai con của chàng.

Lần này, chàng nhất định phải chăm sóc nàng thật tốt, không rời nửa bước.

Không cầm lòng nổi, chàng nâng bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của nàng lên và hôn: “Nhiêu Nhiêu, lần này trẫm được làm một phụ thân tốt rồi…”

Phó Nhiêu bật cười, rút tay dưới môi chàng ra, ôm eo chàng, vùi mặt trong lòng Hoàng đế cười trộm.

“Nàng còn dám cười?” Chàng nâng cằm nàng lên, muốn ép nàng nhìn mình.

Phó Nhiêu tránh khỏi, rúc vào lòng chàng không chịu ngẩng đầu, nũng nịu nói: “Thần thiếp vui thì cười thôi, chẳng lẽ bệ hạ không vui ư?”

Loading...