Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:13:41
Lượt xem: 134
Nhưng đổi lấy cái liếc lạnh như băng của Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu liếc thấy ánh mắt đắc ý của Lý tần, đã đoán được đây là một cái bẫy.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phó Nhiêu mạnh mẽ nghiền nát miếng ngọc bội đó, dùng gót chân giẫm mạnh vài cái, giẫm nát vụn.
Hoàng đế hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ tức cười.
Phó Nhiêu nghiêng mặt, nhìn về phía Hoàng đế, vẻ mặt bình thản mà nghiêm nghị.
“Bệ hạ, thứ này chính xác là vật năm xưa gia mẫu giao cho Từ Gia, thần thiếp đã từng tìm hắn để đòi lại, Từ Gia nói dối rằng đã đánh mất, thần thiếp không còn cách nào khác.”
“Thần thiếp thấy kỳ lạ là, sao hôm nay vật này lại tình cờ xuất hiện tại đây?” Ánh mắt thâm trầm của Phó Nhiêu hướng về phía Lý tần.
Lý tần cũng kinh ngạc trước vẻ kiên quyết của Phó Nhiêu, hơi sửng sốt, hoảng sợ nói.
“Hoàng hậu nương nương nói vậy là có ý gì?”
Nàng ta chưa nói xong thì đã thấy Công chúa Bình Khang tức giận chỉ vào Từ Gia: “Tên vô liêm sỉ, ngày nào cũng đem theo tín vật của tình nhân cũ, còn dám mơ tưởng đến đương kim Hoàng hậu, nói đi, giữa hai người còn chuyện gì giấu bổn cung!”
Hiếm khi Công chúa Bình Khang thông minh được một lần, nhẹ nhàng dùng nước bẩn tạt vào Phó Nhiêu.
Ba chữ “tình nhân cũ” có thể nói là đánh thẳng vào mặt Phó Nhiêu.
Phải nói là hôm nay chiêu này của mẹ con Lý tần có thể xem như đ.â.m thẳng một nhát d.a.o vào tim đế vương, cũng khiến Phó Nhiêu khó xử.
Trưởng Công chúa và Minh Vương phi đều kinh sợ, sợ hãi Hoàng đế nổi giận, sinh ra hiềm khích với Phó Nhiêu.
Nhưng lại thấy Phó Nhiêu cười nhạt nói: “Công chúa Bình Khang và Lý tần diễn vở kịch này thật tốt…”
Phó Nhiêu lạnh mặt, vung tay áo, lấy ra uy nghi Hoàng hậu, quát: “Người đâu, truyền thái y đến!”
Công chúa Bình Khang sửng sốt, vội vàng phản bác: “Phó Nhiêu, ngươi truyền thái y làm gì?”
Phó Nhiêu ung dung tao nhã vuốt ve váy áo mình, ngồi xuống ngự sập, giữ c.h.ặ.t t.a.y Hoàng đế, nhìn thẳng về phía trước: “Bổn cung muốn công khai vạch trần trò bịp bợm của mẹ con các ngươi.”
Nếu như để mất mặt vì một miếng ngọc bội thì nàng không xứng làm Hoàng hậu nữa.
Sắc mặt Lý tần thay đổi, nàng ta lén liếc mắt nhìn Hoàng đế, thấy sắc mặt vị đế vương này đã trở lại như thường, còn nắm tay Phó Nhiêu, tin tưởng nàng hoàn toàn, trong lòng nàng ta lạnh đi một nửa.
Hai mẹ con nhìn nhau, đều lộ vẻ sợ hãi.
Mọi người trong điện nhìn thấy sắc mặt của đế hậu bình tĩnh, những trái tim đang treo lơ lửng cũng dần dần hạ xuống, sợ rằng mẹ con Công chúa Bình Khang lại quấy nhiễu, gây ra chuyện gì.
Từ Gia nhìn chằm chằm miếng ngọc bội vỡ vụn, liên tục kêu ầm ĩ, may mắn thay, Tôn Chiêu đã kịp thời bịt chặt miệng rồi kêu người khống chế hắn.
Không lâu sau, Hạ Du xách theo hòm thuốc vội vàng chạy đến.
Phó Nhiêu trực tiếp ra lệnh: “Hạ thái y, bổn cung nghi ngờ Từ Phò mã trúng thuốc ảo giác, ngươi chẩn đoán cho hắn đi.”
Hạ Du kinh ngạc, vội vàng gật đầu: “Thần tuân chỉ.”
Tôn Chiêu giữ chặt Từ Gia trên ghế, Hạ Du ngồi một bên ghế gấm bắt mạch cho hắn, lại lật mí mắt Từ Gia, sau một hồi chẩn đoán thì sắc mặt cực kì khó coi, đứng dậy thi lễ với đế hậu.
“Bệ hạ, nương nương, Từ Gia không phải trúng thuốc ảo giác, thần nghi ngờ trong người hắn trúng cổ độc, chỉ là thần không giỏi về vu cổ nên không chắc có thể dẫn cổ độc ra được…”
Phó Nhiêu nghe vậy nhẹ nhàng thở phào: “Quả nhiên là vậy, Hạ thái y, bổn cung đã từng ở Miêu Cương một năm, cũng có chút nghiên cứu về vu cổ thuật, khi Từ Gia trúng độc vu cổ, nhất định là huyễn cổ của Miêu Cương, loại cổ này sẽ vào từ tai, ngươi dùng cây bắp tẻ, hoa nghệ tây, đậu đỏ, ngàn ti thảo, nấu các loại dược liệu thành một viên thuốc, đặt ở tai hắn, nhất định có thể dẫn ra.”
Hạ Du lập tức sai dược đồng đi làm.
Sau đó Phó Nhiêu lại nói: “Làm phiền Hạ thái y châm cứu cho hắn để khống chế cổ độc, tránh cho nó từ trong đầu lan xuống ngực, nếu đi vào phổi thì khó mà dẫn ra…”
“Thần tuân chỉ.”
Tôn Chiêu đánh cho Từ Gia bất tỉnh, quăng hắn sang một bên, dùng bình phong ngăn lại, để Hạ Du châm cứu cho hắn.
Phó Nhiêu lại nhìn về phía Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ Lưu Đồng hầu hạ ở cửa: “Lưu Đồng, ngươi lập tức phái người đi điều tra xem gần đây Công chúa Bình Khang có động tĩnh gì, chắc chắn bên cạnh nàng có tay trong, nếu không bắt hết đám dư nghiệt Lý gia này thì chúng vẫn có thể gây ra tai họa!”
“Thần lập tức đi làm.”
Lưu Đồng chắp tay ra khỏi điện.
Hoàng đế lặng lẽ quan sát Phó Nhiêu thu xếp mọi việc, trong lòng thấy nhẹ nhõm. Ban đầu chàng còn lo Phó Nhiêu sẽ bối rối không biết làm thế nào, nhưng không ngờ nàng gặp mạnh càng mạnh, trước hoàn cảnh khó khăn này cũng có thể bình tĩnh ứng biến, có được uy nghi của một quốc mẫu.
Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn những người khác trong hoàng tộc như trưởng Công chúa sẽ càng tin phục với vị Hoàng hậu này hơn.
Hoàng đế dứt khoát không lên tiếng, mặc cho Phó Nhiêu muốn làm gì thì làm.
Phó Nhiêu lạnh lùng nhìn Lý tần: “Lý tần, vừa nãy khi Bình Khang vào điện, bổn cung thấy ngươi giả tình giả ý, không có chút vẻ lưu luyến nào, thì ra là muốn mưu hại bổn cung…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-128.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý tần ôm chặt lấy nữ nhi, né tránh tầm nhìn của Phó Nhiêu: “Thần thiếp không biết nương nương đang nói gì... Nương nương đừng tự phụ y thuật, lừa gạt chúng ta, trong lúc đó ngươi với Phò mã...”
“Ngươi câm miệng lại cho trẫm!” Hoàng đế nhịn không được nữa liền cắt lời nàng ta.
Lý tần cùng nữ nhi hoảng hốt quỳ sụp xuống đất.
Ánh mắt Hoàng đế như vực xoáy, lạnh lùng hé môi: “Ngươi cho rằng trẫm không nhìn thấu trò hề của các ngươi sao?”
Đột nhiên, Tạ Chiêu nghi từ trong đám người đi ra, quỳ gối trước đế hậu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lý Tần: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp tận mắt thấy miếng ngọc bội kia tuột ra từ trong tay áo Lý tần xuống, lăn theo áo Từ Phò mã…”
Khuôn mặt Lý tần đột nhiên biến sắc, nàng ta trừng mắt nhìn Tạ Chiêu nghi: “Con tiện nhân, ngay cả ngươi cũng dám vu khống bổn cung?”
“Ngươi không xứng để ta vu khống, ngươi làm chuyện ác còn ít à?” Tuy Tạ Chiêu nghi yếu đuối nhưng vẫn giữ được phong thái kiên cường.
Nàng ấy quỳ xuống trước mặt đế hậu: “Bệ hạ, thần thiếp xin lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, vật này là do Lý tần lấy ra để vu khống Hoàng hậu.”
Công chúa Bình Khang vùng khỏi vòng tay Lý tần, lớn tiếng phản bác.
“Mặc kệ thứ này từ đâu mà ra, sự thật nó là vật đính hôn của Phó Nhiêu và Từ Gia...”
“Sự thật thì sao? Ai ở kinh thành mà không biết chuyện Công chúa cướp hôn năm đó, Công chúa không việc gì phải ra rả kể lại để tự vả vào mặt mình, ngươi không biết xấu hổ, bệ hạ thì phải biết chứ!” Đoạn Tiệp dư vốn là người mồm miệng nhanh nhảu, không nhịn được mà mở lời bênh vực Phó Nhiêu đôi câu.
“Chẳng phải mẹ con các ngươi cố ý làm to chuyện này ra là muốn chia rẽ tình cảm đế hậu hay sao? Đừng có tưởng chúng ta đều là kẻ mù! Tình cảm đế hậu thắm thiết vô cùng, không phải hạng tiểu nhân như các ngươi có thể lay chuyển được, hơn nữa, Công chúa điện hạ, ngươi làm như vậy chính là bất trung bất hiếu, chẳng lẽ còn tự cho mình có công?”
“Ngươi… “ Mặt Công chúa Bình Khang đỏ tía như máu, căn bản không ngờ tới một tiệp dư nhỏ bé lại dám đứng ra chế nhạo mình, lập tức đứng bật dậy từ dưới đất, giơ tay lên muốn đánh người.
Nhưng bị Hoàng đế đột ngột đứng lên, một cước đá vào ngực.
“Vô liêm sỉ!”
Hoàng đế dùng mười phần sức lực, Công chúa Bình Khang bị đá văng về phía ghế bành ở sau, nằm rạp trên đất, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
“Khang Nhi!” Lý tần thấy thế kinh hãi, vội vàng xông tới ôm nữ nhi: “Bình Khang, Bình Khang?”
Lý tần thấy nữ nhi nửa mê nửa tỉnh, sắc mặt tái nhợt, nàng ta hối hận không thôi, ôm chặt ả khóc rống không ngừng.
Trong lúc hoảng loạn đó, Hạ Du đã lấy con sâu độc ra, dâng lên trước mặt hoàng đế, để mọi người cùng nhìn.
“Bệ hạ, Từ Phò mã quả thật bị người ta hạ cổ độc.”
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn, thấy con sâu độc nhỏ xíu, trắng như con tằm, đang bò trên tấm khăn đen tuyền, n.g.ự.c nàng bỗng dâng lên cảm giác buồn nôn, nàng nuốt một tiếng, thở ra một hơi thật dài: “Bệ hạ, quả là cổ gây ảo giác.”
Hoàng đế khép mắt lại, bật cười giận dữ: “Không cần nói cũng biết, chắc chắn là do Bình Khang gây ra.” Chàng xua xua tay, không muốn nói thêm nữa.
Chàng im lặng một lúc, rồi lấy lại bình tĩnh, nghiêm nghị quét mắt nhìn mọi người xung quanh.
“Mẫu tử Lý tần tội không thể tha, nhưng trẫm nghĩ đến công lao của Lý lão gia tử nên giữ lại mạng... Không ngờ các người lại dám hãm hại Hoàng hậu nhiều lần, mưu hại Hoàng hậu, hôm nay cho dù thế nào trẫm không thể tha thứ được nữa…”
Ánh mắt chàng sắc bén như đao, nặng nề hạ lệnh: “Truyền chỉ, đày Lý tần vào lãnh cung, ban cho cái chết.”
“Công chúa Bình Khang xuống tóc làm ni cô, suốt đời giam cầm trong hoàng miếu, không được ra ngoài.”
“Giáng Từ Gia đày đi biên ải làm lính, mặc kệ sống chết...”
“Còn về phần Tam Hoàng tử...” Sắc mặt Hoàng đế âm u trong chốc lát, thở dài, dứt khoát nói: “Giáng xuống làm thứ dân, đưa đến đế lăng túc trực bên linh cữu cho tiên tổ.”
Mọi người lập tức đứng dậy: “Thánh thượng anh minh!”
Tôn Chiêu không nói hai lời lập tức áp giải Lý tần và hai người kia.
Tiệc tàn, Hoàng đế đến ngự thư phòng xử lý việc của Tam Hoàng tử, Phó Nhiêu dẫn các phi tần rời khỏi điện Cam Lộ.
Tạ Chiêu nghi bước nhanh qua những người đi đường, quỳ xuống trước mặt Phó Nhiêu: “Thần thiếp cầu xin nương nương một ân điển.”
Trải qua chuyện này, Phó Nhiêu đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, ánh nắng buổi trưa chói chang, nàng nheo nheo mắt, vịn tay Ngu phi và Liễu tần, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt của Tạ Chiêu nghi lóe lên vẻ kiên quyết: “Không phải nương nương ban c.h.ế.t cho Lý tần sao? Có thể để thần thiếp thay nương nương làm việc đó không ạ?”
Phó Nhiêu hơi sững sờ, chỉ thấy toàn thân vô lực, không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Được.”
Tạ Chiêu nghi lập tức tạ ơn, chạy về hướng lãnh cung, bóng hình mảnh mai biến mất trong ngách nhỏ.
Ngu phi liếc nhìn hướng nàng ấy rời đi, thở dài giải thích với Phó Nhiêu.
“Tám năm trước Tạ Chiêu nghi từng sinh non, chính là do Lý tần gây ra, thân thể nàng ấy vẫn luôn bị bệnh cũng là vì nguyên nhân này.”
“Thì ra là thế…”
Phó Nhiêu còn chưa dứt lời, mắt tối sầm lại, cơ thể bỗng nhiên ngã xuống đất.