Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:13:25
Lượt xem: 99

Ngày mùng bảy tháng chín, ánh nắng rực rỡ, khắp chốn trong cung thoang thoảng hương hoa quế.

Ngày mai, Công chúa Bình Khang sẽ lên đường đi xa, có lẽ cả đời này sẽ không trở lại cung, thế nên trong cung mở tiệc tiễn đưa. Việc này đương nhiên do Hoàng hậu Phó Nhiêu quản lý.

Sáng sớm, nàng đã cử hai cung nữ tới hầu hạ Lý tần trang điểm. Những năm này, Lý tần vẫn luôn mặc quần áo vải thô, cài trâm gỗ, đã không còn phong thái năm xưa nữa, cho dù mặc quần áo lộng lẫy, đầu đội trâm vàng cũng chẳng thể che giấu vẻ già nua.

Vào giờ ngọ, Phó Nhiêu cùng chúng phi kéo nhau đến điện Cam Lộ, trưởng Công chúa và Minh Vương phi cũng như các hoàng thân quốc thích khác đã ngồi vào vị trí đợi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay chỉ thiết đãi hoàng thân, không có mệnh phụ bên ngoài khác. Hơn nữa mấy phi tần còn lại trong cung, toàn bộ nữ quyến cũng chỉ hơn mười người, vì đều là thân quyến hoàng gia nên không treo rèm che.

Lý tần mặc áo choàng màu xanh lam bằng vải hương vân, ngồi ở chỗ dễ thấy, đợi Công chúa Bình Khang và phu quân đến nói lời từ biệt.

Một lúc sau, Công chúa Bình Khang và Từ Gia cùng bước vào điện, tuy Từ Gia không chống gậy nhưng có thể thấy chân của hắn đi lại không tiện.

Tất cả mọi người ở đây đều biết về chuyện cũ của Từ Gia và Phó Nhiêu, nhìn thoáng qua Từ Gia, không nhịn được mà len lén nhìn sắc mặt Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu im lặng nhìn hai người, đoan trang xinh đẹp ngồi bên cạnh Hoàng đế, trên mặt không chút gợn sóng.

Công chúa Bình Khang liếc mắt nhìn thấy Lý tần: “Mẫu phi...” Không kìm được mà khẽ gọi một tiếng, được Lý tần liếc mắt ra hiệu rồi thì cố nuốt nước mắt vào, đỡ Từ Gia cùng nhau quỳ xuống trước mặt đế hậu.

“Nhi thần... thỉnh an phụ hoàng... và mẫu hậu...” Hai chữ “mẫu hậu” thiếu chút nữa là phun ra máu.

Từ Gia cũng khụy gối, khó khăn quỳ xuống, hai tay đặt trên mặt đất, khàn giọng nói: “Thần khấu kiến bệ hạ vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế...”

Hoàng đế nhìn chằm chằm hai người với ánh mắt nặng nề, vung tay áo: “Đi hành lễ với mẫu phi của ngươi đi.”

Công chúa Bình Khang cùng Từ Gia đỡ nhau đứng dậy, chậm rãi bước đến chỗ Lý tần ngồi.

Khi Từ Gia đứng dậy, khuôn mặt hơi liếc qua trước mặt Phó Nhiêu, trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngẩn, Phó Nhiêu cảm thấy hơi bất thường.

Công chúa Bình Khang rưng rưng đập đầu lạy Lý tần, mẫu tử hai người nhìn nhau da diết, luyến tiếc không muốn xa, ngại người ngoài có mặt đông đủ cũng không dám nói nhiều, Lý tần đích thân dìu Công chúa đứng dậy: “Khang Nhi, sau này phải tự biết chăm sóc bản thân...”

Công chúa Bình Khang nghẹn ngào gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-127.html.]

Sau khi Từ Gia dập đầu đứng dậy, vạt áo vừa hay bị Công chúa Bình Khang dẫm lên, chân hắn vốn đã không được linh hoạt, liền ngã sang một bên, kéo theo Công chúa Bình Khang cũng ngã lên người hắn.

Lý tần thấy con gái và con rể ngã vào nhau, vội vàng đứng dậy đi đỡ, nàng ta dùng hết sức nhưng vẫn không được.

Trong lúc lơ đãng, một miếng ngọc bội tuột ra từ vạt áo, lăn thẳng xuống chân Phó Nhiêu.

Mà Từ Gia nhìn thấy miếng ngọc bội, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đôi mắt trở nên mơ màng quyến luyến, chẳng màng tới việc Công chúa Bình Khang kéo mình lại, bò thẳng đến chỗ miếng ngọc bội.

“Ngọc bội của ta…”

Phó Nhiêu đưa mắt nhìn về phía khối ngọc bội, sắc mặt thay đổi, đúng lúc Từ Gia sắp với tới để cầm miếng ngọc bội thì nàng đột nhiên đứng dậy giẫm mạnh lên đó, thậm chí còn giẫm luôn cả nửa ngón tay của Từ Gia.

Từ Gia ngây ra một hồi, đôi mắt phủ đầy tơ m.á.u từ từ ngước lên, chạm phải khuôn mặt của Phó Nhiêu thì nét mặt liền khựng lại, không kìm nổi thì thào khóc thành tiếng.

“Nhiêu muội, nàng trả lại khối ngọc bội cho ta đi, đây là ngọc bội đính hôn của hai ta mà... Mẹ nàng đã đích thân giao cho ta, nàng buông chân ra, mau đưa cho ta...”

Giọng Từ Gia vừa dứt, bốn phía kinh ngạc.

Quá khứ của Từ Gia và Phó Nhiêu không phải là bí mật, ai cũng biết, nhưng không ai dám đem ra bàn tán.

Không ngờ Từ Phò mã ngu đến mức dám vạch trần vết sẹo của Hoàng đế ngay trước mắt chàng.

Quả nhiên sắc mặt Hoàng đế không thể dùng từ u ám để hình dung.

Lý tần khoái trá nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ giả vờ hoảng sợ ôm chặt con gái vào lòng, thầm cười lạnh.

Vài tháng trước, nữ tỳ đã giao vật này vào tay nàng ta, nói với nàng ta đây là vật đính hôn của Từ Gia và Phó Nhiêu, năm đó hai người từ hôn, Phó Nhiêu muốn đòi lại vật này, nhưng tiếc là Từ Gia không biết đã để vật này ở đâu, sau khi tìm thấy, luyến tiếc không muốn trả lại, ngược lại còn giấu đi, bị nữ tỳ đó phát hiện, trộm mất.

Nhân cơ hội này ly gián Hoàng đế và Phó Nhiêu, khiến vị đế vương này luôn nhớ về xuất thân và quá khứ của Phó Nhiêu, với tính tình của Phó Nhiêu, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, tình ý của hai người nhất định không kéo dài được lâu, vậy thì nhi tử nàng ta sẽ có cơ hội đăng cơ, đến lúc đó chính là ngày nàng ta vực dậy.

Ngoài ra, cũng có thể một mũi tên trúng hai đích, xử lý cả Từ Gia. Với Lý tần và Công chúa Bình Khang, Từ Gia vốn đã là quân cờ bỏ đi, cần gì phải chiếm vị trí Phò mã.

Lý tần tính toán rất cao tay.

Nàng ta ức chế nhiều năm nay, giờ được giải tỏa, không nhịn được ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của Phó Nhiêu.

Loading...