Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:12:58
Lượt xem: 103
Trước tiên Phó Nhiêu bắt mạch cho nàng, rồi lại sờ chỉ tay nàng, lắc đầu thở dài: “Tam Công chúa có bệnh nền không tốt, tiêu hóa kém, tỳ hư, vốn đã kiêng kị đồ lạnh… Đột nhiên ăn trái cây lạnh, nội tạng lạnh, sợ là phải chịu khổ một thời gian rồi…”
Nàng sai dược đồng đi sắc thuốc cho Tam Công chúa, rồi châm cứu cho nàng, đợi rút châm bạc ra, lại dán thêm vài loại dược cao, đến nửa đêm nàng mới tỉnh lại.
Liễu tần không ngờ rằng mình khéo quá hóa vụng, không chỉ chọc giận Hoàng đế, còn hại luôn nữ nhi, nhất thời chỉ muốn chết.
Hoàng đế biết là Liễu tần hại Tam Công chúa, sai người đuổi nàng ta về, lại đánh nàng ta mười bản.
Điện Khôn Ninh náo loạn đến nửa đêm mới ngừng.
Sáng sớm hôm sau, Phó Nhiêu đi thăm Tam Công chúa từ sớm.
Tam Công chúa đã tỉnh dậy, mặc một chiếc váy sam trắng nguyệt, trông khuôn mặt càng trắng bệch, đang để cung nhân hầu hạ uống cháo ấm bụng, thấy Phó Nhiêu mỉm cười bước tới, cố sức muốn đứng dậy.
“Mẫu hậu…”
Gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn chừng bàn tay với đôi mắt sáng ngời.
Mảnh mai, nhỏ nhắn, nhìn thấy mà đau lòng.
“Không cần phải đứng lên, tới đây, mẫu hậu xem mạch cho con nào...” Trước tiên Phó Nhiêu giữ lấy nàng, thuận tay bắt mạch cổ tay nàng.
Tam Công chúa ngoan ngoãn, không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Phó Nhiêu với ánh mắt đầy biết ơn.
Căn phòng này tràn ngập hương thuốc, nàng ngủ ở đây, cảm thấy an tâm thư thái.
Tam Công chúa không khỏi lại có chút dựa dẫm vào Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu bắt mạch cho nàng, sau đó lại ra lệnh cho dược đồng sắc thuốc cho Tam Công chúa.
“Con cảm thấy thế nào? Bụng còn đau không?” Phó Nhiêu dịu dàng hỏi nàng.
Tam Công chúa thấy khóe mắt cay cay, cố ngăn dòng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không đau nữa rồi... Nương nương, nhi thần có thể ở lại đây với người vài ngày không... nhi thần thích ở đây lắm...”
Nàng không muốn quay về cung Mẫn Nghiên, không muốn ngày nào cũng thấp thỏm sợ bị mẫu phi mắng mỏ, càng sợ bị bắt làm đủ thứ.
Tam Công chúa rơi nước mắt lã chã, mắt long lanh nhìn Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu còn chưa kịp đáp lời thì thấy Bổn Bổn nhảy vào, giật tay Phó Nhiêu ra khỏi tay Tam Công chúa, ôm vào lòng, trừng mắt nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-125.html.]
“Đây là mẹ ta, ngươi không được ăn vạ mẹ ta, tìm mẹ của ngươi đi!”
Bổn Bổn nói xong, quay lưng lại, ôm Phó Nhiêu không cho nàng thân thiết với Tam Công chúa.
Phó Nhiêu dở khóc dở cười, nhìn Tam Công chúa, lại thấy Tam Công chúa áy náy nhìn Bổn Bổn.
“Bổn Bổn, ngày đó là ta không đúng, ta nhận lỗi với ngươi, lát nữa ta sẽ làm cho ngươi một con diều có được không?”
Bổn Bổn kê cằm trên vai Phó Nhiêu hừ mấy tiếng, không thèm để ý tới nàng.
Tam Công chúa yếu ớt chớp chớp mắt, cười khổ: “Vậy ta làm cho ngươi hai con? Một con bướm, một con chuồn chuồn, được chứ?”
Bổn Bổn im lặng, ngoảnh đầu cau mày nhìn nàng, khí thế hỏi: “Không lừa ta chứ?”
“Trước mặt mẫu hậu, ta lừa ngươi kiểu gì?”
“Được!” Bổn Bổn rời khỏi vòng tay của Phó Nhiêu, trả tay Phó Nhiêu lại: “Vậy ta cho ngươi mượn mẫu thân một ngày, chờ ngươi hết bệnh, ngươi phải về!”
Gần đây Bổn Bổn cực kỳ đau đầu, tại sao trong hậu cung, hết người này đến người khác đều giành mẫu thân.
Trước kia là phụ thân giành, giờ đến cả nương nương và tỷ tỷ khác cũng giành.
Thật tức quá đi thôi!
Ở ngoài cung vẫn hơn!
Tam Công chúa chậm rãi gật đầu, lại nở một nụ cười run rẩy với Phó Nhiêu.
Cung nữ hầu hạ Tam Công chúa kể với Phó Nhiêu rằng trước đó, để tranh sủng, Liễu tần thường sai Tam Công chúa giả ốm để dụ Hoàng đế đến thăm, do đó Tam Công chúa vừa yêu vừa hận mẫu thân, sinh ra ít nhiều oán hận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau giờ Ngọ, Liễu tần gắng gượng cơ thể đến thăm nữ nhi, lại bất chấp đau đớn, quỳ xuống xin lỗi Phó Nhiêu.
“Nương nương đã cứu Anh Nhi tức là cứu mạng thần thiếp, sau này thần thiếp tuyệt không dám có ý đồ gì nữa, mong nương nương đừng so đo tính toán với thần thiếp, tha thứ cho thần thiếp…”
Phó Nhiêu thấy thái độ thật lòng xin lỗi của nàng ta, cũng không so đo nữa: “Ngươi cứ về cung dưỡng thương, trước tiên Tam Công chúa sẽ ở đây với ta hai ngày, đợi khỏi bệnh ngươi hãy tới đón nàng về. Bệ hạ đã tức giận với ngươi đến cực điểm rồi, hi vọng sau này ngươi sẽ hết lòng chăm sóc hài tử, chớ gây thêm chuyện phiền toái nữa, nếu không thì không ai bảo vệ được ngươi đâu.”
“Thần thiếp lĩnh mệnh.”
Tam Công chúa dưỡng bệnh hai ngày tại điện Khôn Ninh thì đã khỏi hẳn, chơi với Bổn Bổn suốt ngày không chịu về cung Mẫn Nghiên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua mấy tháng, mấy tháng này, các cung phi vui vẻ hòa thuận, ngày nào cũng vui như trẩy hội.