Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:09:08
Lượt xem: 102

Hoàng đế không nói gì, nghẹn họng nhìn trân trối hỏi: “Nàng có thể bận rộn cái gì? Trẫm còn lo lắng nàng mới vừa vào cung chưa kịp thích nghi, muốn ở bên nàng nhiều một chút.”

Lãnh Hoài An xắn tay áo cười nói: “Nương nương đâu cần ngài ở bên cạnh, nàng đang đánh bài cùng mấy vị phi tử ở trắc điện.”

Hoàng đế trợn mắt há hốc mồm.

Đây là chuyện mà chàng tuyệt đối không nghĩ tới.

Vào cung mới mấy ngày đã bỏ người chồng này qua một bên?

Chúng phi liên tục mấy ngày đều ở chỗ Phó Nhiêu ăn ngon uống tốt, vào cung nhiều năm như vậy, cũng không vui sướng bằng mấy ngày qua nên đều ở lại không muốn trở về.

Vẫn là Ngu phi hung hăng trừng mắt nhìn mọi người: “Lát nữa bệ hạ sẽ hồi cung, chúng ta đừng ở đây chướng mắt.”

Chúng phi cũng không ghen, nhao nhao dò xét Phó Nhiêu vài lần, vui vẻ ra mặt rời đi.

“Nương nương sớm sinh đích tử, chúng ta sau này đều đi theo người hưởng phúc.”

Cả đám còn sốt ruột hơn cả nàng.

Phó Nhiêu xoa xoa bụng dưới, cảm thấy không biết làm sao.

Khoảng thời gian ở Thông Châu với Hoàng đế cũng coi như chăm chỉ, nhưng bụng lại không hề có động tĩnh.

Lúc trước mang thai Bổn Bổn là vô tình nhưng bây giờ là cầu mà không được.

Lại qua mấy ngày, Tạ Chiêu Nghi tới nguyệt sự, ở trên sập đau đến c.h.ế.t đi sống lại.

Đoạn Tiệp Dư và nàng ta coi như có chút quen biết, tìm mọi cách khuyên nàng ta cúi đầu trước Hoàng hậu.

Tạ Chiêu Nghi đã đau đến mặt như tờ giấy mỏng, rúc vào trong chăn, run giọng nói:

“Ta cũng không phải không cúi đầu với nàng, ta không thù không oán, nàng lại là Hoàng hậu, tội gì phải đối đầu với nàng, chẳng qua chỉ là một cái mạng hèn, c.h.ế.t sớm cho xong việc.”

Đoạn Tiệp Dư đi theo Phó Nhiêu trong khoảng thời gian này, chỉ cảm thấy cuộc sống chưa từng tốt đẹp như vậy, nàng ta cũng không muốn c.h.ế.t lại thấy Tạ Chiêu Nghi không muốn sống, tức giận chạy tới điện Khôn Ninh cầu tình.

Phó Nhiêu thân là thầy thuốc, ít nhiều nhìn không nổi, phái cung tỳ mang theo hòm thuốc, đoàn người nối đuôi nhau chạy tới cung Chiêu Nghi.

Tạ Chiêu Nghi đã đau đến mơ hồ, thần trí không rõ.

Phó Nhiêu thấy thế kinh hãi, lập tức châm cứu cho Tạ Chiêu Nghi, lại cho người nấu thuốc dán ấm tử cung cho nàng ta, từ giờ Thân buổi chiều bận rộn đến giờ Dậu, đến khi Tạ Chiêu Nghi tỉnh lại, thấy Phó Nhiêu đầu đầy mồ hôi, áy náy không thôi.

“Tạ nương nương ân cứu mạng...”

Phó Nhiêu ghét nhìn thấy bệnh nhân bỏ cuộc, nhíu mày trách mắng: “Thân thể này của ngươi chính là do bản thân ngươi chịu đựng đến hỏng, nếu đã muốn chết, tội gì phải lăn qua lăn lại như vậy, dứt khoát c.ắ.t c.ổ chẳng phải sạch sẽ sao?”

Tạ Chiêu Nghi sửng sốt, kẻ thù của nàng ta còn chưa chết, tại sao nàng ta phải chết?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-123.html.]

Lúc này nước mắt rơi như mưa, gầy yếu thi lễ với Phó Nhiêu: “Kính xin nương nương cứu thần thiếp.”

Phó Nhiêu bất đắc dĩ, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng ta gặp chuyện không may, giúp nàng ta châm cứu ba ngày, dùng thuốc ba ngày, Tạ Chiêu Nghi đầu không đau, bụng dưới cũng không đau, khi nguyệt sự qua đi, khí sắc cả người tốt hơn không ít.

Một người bị ốm đau tra tấn dai dẳng, sẽ khiến tâm trạng suy sụp, nhưng một khi khỏe lên, nếm được vị ngọt, tự nhiên liền phấn chấn tinh thần.

Tạ Chiêu Nghi cũng không còn ai khác để thể hiện lòng hiếu kính ngoài Phó Nhiêu, đem đồ thêu tự tay làm dâng lên cho nàng.

“Những thứ khác thần thiếp không giỏi, duy chỉ có thêu thùa hai mặt này coi như là không có trở ngại, nếu nương nương không chê, có thể đeo thử...”

Phó Nhiêu lấy túi thơm màu hồng nhạt từ trong đĩa thêu ra, đưa cho cung tỳ: “Mộc Linh, đeo túi thơm này cho Công chúa.” Lại nói với Tạ Chiêu Nghi: “Thân thể ngươi còn cần điều trị lâu dài, ta sẽ kê đơn thuốc cho ngươi, đảm bảo lần sau ngươi không đau đầu nữa.”

Tạ Chiêu Nghi nín khóc mỉm cười, tất nhiên là mang ơn.

Nàng ta còn có vài phần tài hoa, cùng chúng phi chơi phi hoa lệnh, bởi vậy, ngoại trừ đánh lá bài, các phi tần lại có thêm một trò chơi mới.

Liễu quý tần bị cô lập, gấp đến độ đi tới đi lui trước cung Mẫn Nghiên.

Bây giờ thân thể khỏe mạnh, ngược lại lại là không tốt?

Không được, phải nghĩ biện pháp chiếm được sự chú ý của Phó Nhiêu.

“Người đâu, đi lấy chút đá viên đến đây.”

Lúc trước chẳng qua là cố chấp một chút, tại sao nữ y kia lại thành Hoàng hậu, tuổi lại còn trẻ khiến nàng ta càng áp lực.

Dần dà, nàng ta cũng suy nghĩ cẩn thận, Ngu phi nói đúng, nàng ta không thể giẫm vào vết xe đổ của Lý tần, hôn sự của nữ nhi nàng ta còn nằm trong tay Phó Nhiêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó thấy Tạ Chiêu Nghi cùng Đoạn Tiệp Dư cả ngày đều chui vào điện Khôn Ninh, nàng ta liền có chút ngồi không yên, nhưng cuối cùng không thể mất mặt mà đi lấy lòng Phó Nhiêu.

Cho nên, chỉ có thể ra hạ sách này.

Nửa canh giờ sau, cung nhân bẩm báo Phó Nhiêu: “Nương nương, cung nhân của cung Mẫn Nghiên tới báo, nói là Liễu quý tần nương nương đau bụng, nôn mửa không ngừng.”

Phó Nhiêu đang được các chúng phi vây quanh làm chủ trì, chơi rất vui vẻ.

Nàng còn chưa ngẩng đầu, Trần Dung Hoa ngồi cách cửa gần nhất đã hét lên:

“Đi đi, không nhìn thấy nương nương đang bận sao? Quý tần nương nương thân thể khỏe mạnh, là người tiếc mạng nhất, đâu phải bệnh thật, nhất định là làm loạn để bệ hạ đi thăm nàng ta, các ngươi đi đến thông báo ở Ngự thư phòng. Nếu không được thì phái người đi mời thái y.”

Trần Dung Hoa đoán chắc Hoàng đế sẽ không để ý tới Liễu quý tần.

Đang lúc từ ngự thư phòng đi ra, Hoàng đế chuẩn bị về hậu cung, nghe tin liền nhíu mày.

Các cung phi tử đều nghe theo Phó Nhiêu sai đâu đánh đó, tại sao Liễu quý tần lại kiêu ngạo như vậy.

Nàng ta có tư cách gì mà kiêu ngạo như vậy?

“Di giá tới cung Mẫn Nghiên!”

Loading...