Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:08:40
Lượt xem: 87

Liễu quý tần không tình nguyện cầm khăn thêu tiến lên, khép tay áo lại, cổ tay trắng nõn đặt lên tiểu án, miệng cười nhưng trong không cười, nói với Phó Nhiêu: “Vất vả cho nương nương rồi.”

“Không sao.”

Phó Nhiêu phất tay áo đặt ngón tay lên cổ tay nàng ta, ánh mắt dừng trên hộ giáp của Liễu quý tần.

Đây là một nhánh đồi mồi hộ giáp mạ vàng khảm bảo thạch, ở phía dưới khắc một con phượng hoàng đẹp đẽ, không cẩn thận còn nhìn không ra.

Liễu quý tần thấy tầm mắt Phó Nhiêu rơi vào hộ giáp kia, sống lưng căng thẳng, ung dung trên mặt toàn bộ đều mất đi, chỉ còn lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nàng ta theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng nghĩ đến đây là hộ giáp năm đó phế hậu ban cho, lại nhịn xuống, coi như thị lực không tốt, không thấy rõ nên cũng có thể nhắm mắt bỏ qua, nếu mà bây giờ lộ vẻ rụt rè thì chính là không đánh mà khai.

Liễu quý tần giả bộ bình tĩnh, tay không để lại dấu vết đặt ở trên hộ giáp đồi mồi, cười nhẹ hỏi Phó Nhiêu: “Nương nương, thần thiếp có bệnh gì khó lường không?”

Phó Nhiêu nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, thu tay về: “Không...”

Liễu quý tần lập tức buông tay xuống, tay áo rộng trượt xuống che hộ giáp lại, vén tóc mai, cười nói: “Mấy ngày trước Hạ thái y đã thỉnh mạch bình an(*) cho thần thiếp, cũng nói thần thiếp thân thể khỏe mạnh, lần này làm phiền nương nương rồi.”

(*) Mạch bình an: thuật ngữ y học cổ đại, chỉ Hoàng đế hoặc Hậu phi dù không có bệnh nhưng cũng vẫn mời thái y tới bắt mạch. Việc làm này không phải vì trị bệnh mà đây là một phương pháp dự phòng bệnh tật và tăng cường đề kháng.

Trong cung còn lại mấy phi tử này nhưng cũng chỉ có Ngu phi và Liễu quý tần có thể theo lệ mà mời thái y thỉnh mạch bình an, những phi tần khác chưa sinh con nối dõi, thân phận lại thấp, nếu không sinh bệnh thì khó có thể thỉnh động thái y.

Dù là rất muốn thỉnh mạch bình an thì cũng cần phải có sự cho phép, có điều sẽ không phái thái y quá giỏi đến, sẽ chỉ phái thái y tới làm qua loa, chưa từng được chẩn đoán kĩ càng thì cũng là chuyện bình thường.

Sau khi Hoàng đế phế bỏ phi tần, những phi tử trong hậu cung này cũng không được coi trọng như vậy.

Còn lại mấy vị phi tử, ngoại trừ mưu cầu khỏe mạnh an lạc, thì còn mưu cầu cái gì đây.

Nghe Liễu quý tần nói như vậy, đáy mắt mấy người khác đều có vẻ cực kỳ hâm mộ, cũng may Hoàng hậu giỏi y thuật, nếu ân cần một chút thì không chừng cũng có thể nhận được chút phúc khí.

Tạ Chiêu Nghi là người cuối cùng ngồi xuống, nàng ta chủ động vén tay áo lên, để Phó Nhiêu bắt mạch, vẻ mặt so với lúc trước trịnh trọng hơn nhiều.

Phó Nhiêu bắt mạch ngón tay, tinh tế nhìn sắc mặt nàng ta, Tạ Chiêu Nghi cũng mặc cho nàng đánh giá.

Tạ Chiêu Nghi từ xa nhìn lại, có dáng vẻ thuần khiết và tao nhã nhưng nhìn gần, sắc mặt kỳ thật không tốt lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-121.html.]

Trần Dung Hoa thấy Phó Nhiêu nhìn chằm chằm mặt Tạ Chiêu Nghi, không khỏi cười: “Hoàng hậu nương nương vì sao chỉ nhìn chằm chằm mặt Chiêu Nghi?”

Tạ Chiêu Nghi nghe tiếng liếc về phía nàng ta, lạnh nhạt nói: “Chư vị tỷ muội đều bôi son phấn thật dày, ta lại chưa từng, nương nương chẩn bệnh chú ý vọng văn vấn thiết, lần này nhất định là “vọng”.”

Phó Nhiêu nhắm mắt, lẳng lặng nghe mạch đập của nàng ta, ước chừng là một chén trà nhỏ mới dừng.

“Nguyệt sự của Chiêu Nghi không tốt?”

Tạ Chiêu Nghi lộ ra vài phần chua xót, nhìn chăm chú nàng rồi nói: “Nương nương nói đúng. Những năm trước đây, thần thiếp từng thỉnh Đường thái y kê qua mấy phương thuốc, hiệu quả là có, nhưng bệnh này phải điều trị lâu dài. Sau dịch Đàm Châu, Đường thái y nói muốn về quê hương, hiện tại người giỏi về phụ khoa của Thái Y viện chỉ còn lại có Hạ thái y, Hạ thái y thì luôn bận rộn, đã tới hai lần, nhưng chung quy là vẫn chưa chữa khỏi.”

Phó Nhiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm hai gò má nàng ta nói: “Ngươi khí huyết ứ đọng, mỗi lần đến nguyệt sự đều rất đau đầu, còn có chứng lạnh tử cung, sắc mặt vàng vọt trắng bệch, lại rất gầy gò, thiếu khí huyết, ngoài ra, ngươi suy nghĩ quá nhiều, không phải tướng trường thọ...”

Sắc mặt Tạ Chiêu Nghi khựng lại, nước mắt chảy xuống, im lặng không nói.

Phó Nhiêu thấy nàng ta như thế, lại trấn an nói: “Nếu ngươi tin bổn cung, bổn cung sẽ giúp ngươi điều trị, nếu không, bổn cung sẽ giúp ngươi tuyên thái y, cứ tiếp tục như vậy, nhất định là không được.”

Tạ Chiêu Nghi không biết nhớ tới cái gì, mặt lạnh như băng, không làm bất cứ phản ứng gì, chỉ ngây ngốc trở về chỗ ngồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Nhiêu cũng không hỏi nhiều, sai dâng nước trà lên.

Tuyên tới hai vị Công chúa thỉnh an.

Một vị là Nhị Công chúa Bùi Hoàn của Ngu phi, năm nay mười bốn tuổi, giống Ngu phi, ôn nhu nhã nhặn lịch sự.

“Thỉnh an mẫu hậu.” Giọng nói nhẹ nhàng, quỳ bái đại lễ.

Một vị là Tam Công chúa Bùi Anh của Liễu quý tần, năm nay tám tuổi, vóc dáng có chút nhỏ gầy, vẻ mặt cũng hơi co rúm, ngại ngùng dập đầu với Phó Nhiêu: “Thỉnh an nương nương.”

Tam Công chúa dung mạo cũng không xuất chúng, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời.

Phó Nhiêu ý bảo hai người đứng dậy, rồi thưởng cho mỗi người một chút trang sức châu hoa, hai vị Công chúa liên tiếp tạ ơn, trở lại bên cạnh mẫu phi.

Phó Nhiêu mệt mỏi, cũng lười xã giao, liền lệnh tan tiệc.

Sáu vị cung phi lần lượt rời điện Khôn Ninh, đi ngang qua một ngã ba hành lang hoa, Liễu quý tần miệng đầy châm chọc nói với Ngu phi:

“Ngu phi tỷ tỷ đúng là tốt bụng, vị trí Hoàng hậu này thiếu chút nữa chính là vật trong túi tỷ, tỷ bây giờ lại đi lấy lòng nàng, cũng không biết là thật tâm hay là giả ý?”

Loading...