Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:07:58
Lượt xem: 99

Phó Nhiêu mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đỏ sẫm Cửu Long Cửu Phượng, trên đầu có một bông sen vàng khảm ngọc và đá quý, một cây trâm cài màu xanh biếc, vô cùng đoan trang nhã nhặn.

Bàn ăn đã chuẩn bị xong các loại đồ ăn sáng, Bổn Bổn được Hoàng đế ôm vào trong ngực, nhìn thấy Phó Nhiêu đi ra, đầu tiên là nhu thuận dập đầu với nàng.

“Thỉnh an mẫu hậu.”

Được Hoàng đế cho phép, Bổn Bổn cười hì hì đứng lên, nhào vào lòng Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu ôm lấy Bổn Bổn ngồi xuống, định cho bé con ăn sáng, Bổn Bổn lại lắc đầu: “Mẹ, Bổn Bổn đã ăn rồi, ai bảo phụ thân và mẫu thân ngủ nướng, Bổn Bổn đã tỉnh từ rất lâu, đúng rồi, mẹ, người cùng cha đêm qua đã sinh đệ đệ sao?”

Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, đối diện với ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của nữ nhi, muốn khiển trách bé con, rồi lại không nỡ, lúng túng không biết nên đáp như thế nào.

Hoàng đế cao giọng cười: “Bổn Bổn, sinh đệ đệ không nhanh như vậy, con cho phụ thân và mẫu thân thêm chút thời gian.”

Bổn Bổn không vui nhíu nhíu mày, ôm Phó Nhiêu hỏi: “Mẹ, người mau sinh đệ đệ đi, sinh đệ đệ xong là Bổn Bổn có thể ngủ cùng mẫu thân rồi.”

Không cần nói cũng biết nhất định là Hoàng đế đã lừa Bổn Bổn.

Phó Nhiêu đỡ hai má nữ nhi, ra vẻ nói: “Bổn Bổn, đừng nghe phụ thân con nói bừa, đêm nay Bổn Bổn ngủ với mẫu thân.”

“Vâng!”

Bổn Bổn cao hứng hôn Phó Nhiêu một cái.

Hoàng đế ăn sáng như thế nào cũng không vào.

Thấy Hoàng đế đen mặt, liên tiếp trừng nàng, Bổn Bổn đột nhiên nảy ra ý tưởng, gõ vào lòng Phó Nhiêu: “Mẹ, phụ thân này thật xấu xa, hay là chúng ta đổi phụ thân đi...”

Hoàng đế giận dữ, chỉ vào Bổn Bổn, gầm gừ: “Bổn Bổn con lại đây, phụ thân cam đoan không đánh con.”

Bổn Bổn nhảy xuống khỏi đầu gối Phó Nhiêu và lao ra ngoài như một cơn gió.

Phó Nhiêu cười ngặt nghẽo.

Bữa sáng này ăn đến binh hoang mã loạn.

Hoàng đế dùng xong bữa, đi tới tiền đình thị triều, Phó Nhiêu chuẩn bị xong xuôi, liền tuyên chúng phi yết kiến.

Trong giây lát, Chưởng sự thái giám điện Khôn Ninh Tiểu Minh Tử dẫn sáu vị cung phi tiến vào chính điện.

Phó Nhiêu ngồi ngay ngắn trên thảm lụa trân châu mềm mại, thoải mái mát mẻ, phía sau sập ngồi treo sáu mặt bích ngọc, váy phượng hoa mỹ lệ trải ở phía sau nàng, vừa đoan trang lại đặc biệt xinh đẹp tuyệt trần.

Sáu vị cung phi chia làm hai đường đi vào, tất cả cùng quỳ xuống hành đại lễ:

“Thần thiếp thỉnh an nương nương.”

Phó Nhiêu chắp hai tay trước bụng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Miễn lễ, người đâu, an trí chỗ ngồi.”

Phó Nhiêu từ chỗ ma ma biết được, hiện giờ ngoại trừ Lý tần bị giam, thì chỉ còn lại Ngu phi dẫn đầu sáu cung phi.

Trong đó Ngu phi, Khấu Tiệp Dư, Trần Dung Hoa đi vào từ cánh trái với vẻ mặt tươi cười, cung kính thỉnh an nàng.

Hơn nữa thần sắc Ngu phi có vài phần kích động, nàng ấy mặc áo lụa mỏng thêu hoa hải đường màu xanh hồ, phía dưới là váy dài màu nhạt, vẻ mặt trong sáng, ôn hòa và bình tĩnh.

Phó Nhiêu mỉm cười với nàng ấy.

Phía sau Ngu phi có một phi tử lớn tuổi, chính là Khấu Tiệp Dư, Khấu Tiệp Dư có một đôi mắt phượng đan, ngại ngùng cười và có chút rụt rè, thấy Phó Nhiêu nhìn mình thì liền vội vàng cung kính quỳ gối, Phó Nhiêu cũng thoáng gật đầu, ý bảo nàng ta ngồi xuống.

Cuối cùng chính là Trần Dung Hoa mặc váy màu be, Trần Dung Hoa hai mắt sáng ngời, hơi có vài phần hờn dỗi, Phó Nhiêu biết nàng ta đã gần ba mươi tuổi vậy mà đến tuổi này còn có thể hồn nhiên như vậy, có thể thấy được là người nhân hậu, chắc ngày thường không tranh sủng, tự ăn tự uống, bộ dạng cực kỳ đẫy đà.

Thấy Phó Nhiêu không biết nên làm thế nào cho phải, nàng ta chỉ cười hì hì lấy lòng.

Hy vọng mang tới niềm vui.

Phó Nhiêu cười với nàng ta, ý bảo nàng ta ngồi xuống.

Ánh mắt dừng ở cánh phải, dẫn đầu chính là Liễu quý tần người năm đó có chút rắc rối với Ngu phi, Liễu quý tần sinh ra ở Giang Nam, giọng nói có phần nhẹ nhàng.

Ngu phi sinh Nhị Công chúa, Liễu quý tần sinh Tam Công chúa, sau khi Hoàng hậu bị phế truất và Thục phi bị đánh bại, Liễu quý tần đã tự lập nên gia tộc của riêng mình, có địa vị ngang hàng với Ngu phi, tuy nói Hoàng đế nhiều năm không ngó tới hậu cung nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự đối chọi gay gắt của những nữ nhân này, kể cả những nơi rất nhỏ cũng đều có giang hồ, huống chi hậu viện thâm cung này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-119.html.]

Ngu phi từng cai quản hậu cung mấy năm, vẫn luôn cưỡng chế Liễu quý tần, nhưng Ngu phi tính tình dịu dàng, không tranh cao thấp với Liễu quý tần, vì vậy coi như hai người ở hậu cung cân sức ngang tài.

Liễu quý tần miễn cưỡng đứng dậy, nắm áo bào nâng khuỷu tay ra sau, thắt lưng hơi khom xuống, thi lễ với Phó Nhiêu: “Bái kiến nương nương.”

Hôm nay nàng ta ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, váy áo màu hồng hải đường, khuôn mặt trắng nõn, cho dù lớn tuổi, nhưng bởi vì chăm sóc tốt nên nàng ấy chính là phi tử có dung mạo xuất chúng nhất ở đây ngoại trừ Phó Nhiêu.

Nàng ta ỷ vào tư chất của mình mà trong lời nói không có vẻ cung kính, chỉ là nhìn sơ qua thì lại không thấy có gì sai.

Trang phục mềm mại như vậy, nhất định là cho rằng có thể gặp được Hoàng đế ở điện Khôn Ninh.

Thần sắc Phó Nhiêu nhàn nhạt xẹt qua nàng ta, nhìn về phía Tạ Chiêu Nghi phía sau Liễu quý tần, sắc mặt Tạ Chiêu Nghi lạnh lẽo, nói năng thận trọng, quỳ gối mắt nhìn thẳng nhưng không nhìn Phó Nhiêu.

Tầm mắt Phó Nhiêu dừng lại trên mặt Tạ Chiêu Nghi, cũng không lên tiếng, rồi nhìn về phía Đoạn Tiệp Dư.

Đoạn Tiệp Dư không đợi Phó Nhiêu phản ứng, cười tủm tỉm đứng lên: “Thỉnh an nương nương, thần thiếp tới sớm, ở bên ngoài đã gặp bệ hạ, bệ hạ phong thái oai phong, uy nghi so với trước kia càng nhiều lên vài phần, thần thiếp đã nhiều năm không được chiêu hạnh, hôm nay cũng là tới điện Khôn Ninh này thì mới có cơ hội liếc nhìn một cái, nương nương, người là Hoàng hậu, nên đối xử công bằng.”

Lời này của Đoạn Tiệp Dư tuy có hiềm khích khiêu khích, nhưng từng câu đều có lý, đoán chừng mình nói như vậy thì Phó Nhiêu sẽ không thể làm gì.

Đoạn Tiệp Dư nói xong nhìn Liễu quý tần đắc ý, thản nhiên ngồi xuống.

Phó Nhiêu quả thực bị lời này làm cho nghẹn họng.

Nàng sở dĩ đồng ý vào cung, phần lớn là vì Hoàng đế hứa rằng sẽ không chạm vào nữ nhân khác.

Hiện tại lại muốn nàng đối xử công bằng, nằm mơ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Nhiêu đang muốn trả lời thì thấy Ngu phi bên trái phản bác thay nàng:

“Đoạn Tiệp Dư, nương nương vào cung mới có một ngày, ngươi lại ở chỗ này kêu rằng muốn bệ hạ đối xử công bằng, ngươi là không biết đại cục, bệ hạ và triều thần đều chờ mong nương nương có thể sinh ra đích tử(*), ngươi lại chỉ lo tư lợi của mình, thật sự là phụ thánh ân.”

(*) đích tử: con trai trưởng (con trai do vợ cả sinh ra)

Đoạn Tiệp Dư bị Ngu phi phản bác đến mặt đỏ tới mang tai, nàng ta nặn ra một nụ cười lạnh, lặng lẽ nhìn Phó Nhiêu một cái, phân biện với Ngu phi: “Ta cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, hơn nữa, nương nương chắc chắn sẽ có lúc mệt mỏi, để cho tỷ muội chúng ta luân phiên hầu hạ bệ hạ, coi như là chia sẻ cùng nương nương…”

“Không cần thiết!” Phó Nhiêu lạnh nhạt ngắt lời nàng ta.

Ba người Liễu quý tần nghe vậy liền biến sắc.

Phó Nhiêu đây là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự định độc chiếm Hoàng đế?

Phó Nhiêu mặt không chút thay đổi quét mắt nhìn ba người Liễu quý tần một cái: “Hầu hạ bệ hạ là bổn phận của bổn cung, không cần Đoạn Tiệp Dư vượt quá chức phận, ngoài ra, bệ hạ mặc dù vô cùng khỏe mạnh nhưng cũng phải trân trọng thân thể, về phần Tiệp Dư nói đối xử công bằng…”

Phó Nhiêu ra hiệu với cung nhân bên cạnh: “Sáng sớm hôm nay, bệ hạ đã thưởng thức một chén rượu hoa cúc, khen không dứt miệng, bổn cung liền thưởng cho chư vị tỷ muội cùng thưởng thức.”

Ra lệnh một tiếng, vài nữ tỳ nối đuôi nhau vào, rót cho sáu vị phi tử mỗi người một chén hoa cúc ủ.

Phó Nhiêu đây là ngang nhiên nói cho mọi người, muốn có cơm ăn áo mặc, có thể, nhưng tranh đoạt nam nhân của nàng, không có cửa.

Liễu quý tần còn chưa mở miệng, sắc mặt đã phiếm xanh.

Cung nhân thấy nàng ta rất lâu không nhận rượu hoa cúc, cầm chén rượu cười lạnh nhắc nhở: “Hoàng hậu nương nương ban tặng, quý tần không nhận phải không?”

Sống lưng Liễu quý tần run lên, tức giận đến cười ra tiếng: “Sao có thể?”. Nàng ta nghiêm mặt nhận lấy chén rượu hoa cúc kia, miễn cưỡng nhấp một ngụm.

Trần Dung Hoa phía đối diện uống một hơi thấy đáy: “Ai nha, rượu hoa cúc này là chính tay nương nương ủ sao? Hương vị rất ngon.”

Phó Nhiêu mỉm cười giải thích: “Là công thức ta phối, nếu ngươi thích, sau này có thể thường xuyên tới uống.”

Trần Dung Hoa mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức buông bát thìa, quỳ gối với Phó Nhiêu: “Thần thiếp tạ ơn ân điển của nương nương.”

Đoạn Tiệp Dư tức giận vì Trần Dung Hoa không biết xấu hổ mà lấy lòng Phó Nhiêu, lạnh lẽo nói: “Trần Dung Hoa cũng đừng nên mượn rượu làm càn.”

Ngụ ý là Trần Dung Hoa muốn tìm cơ hội gặp Hoàng đế.

Trần Dung Hoa tức giận đến đỏ bừng mặt, đang muốn cãi lại, đã thấy Phó Nhiêu giơ tay ngăn nàng ta lại, cười tủm tỉm dặn dò Đoạn Tiệp Dư:

“Đoạn Tiệp Dư, hỏa tính của ngươi rất lớn, sợ là nội hỏa tràn đầy, ngươi lên đây, bổn cung bắt mạch cho ngươi, kê đơn thuốc cho ngươi, giúp ngươi hạ hỏa.”

Đoạn Tiệp Dư nghe vậy lại càng hoảng sợ.

Loading...