Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:03:53
Lượt xem: 48
Bầu trời trong xanh, tia nắng ban mai trải dài, dung mạo xinh đẹp lười biếng của Phó Nhiêu đắm chìm trong ánh sáng vàng nhạt.
Bị ánh sáng chiếu đến híp mắt, thuận tay khẽ động, nàng chạm phải một lồng n.g.ự.c vững chãi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Theo bản năng mở mắt ra.
Hoàng đế cười vui vẻ nhìn nàng, giơ tay vuốt ve mái tóc rối loạn tản ra ở thái dương của nàng, thấy đôi mắt hạnh của nàng mờ mịt, ngốc như mèo con, dịu dàng nói: “Nha đầu lười biếng, còn muốn ngủ sao?”
Phó Nhiêu bĩu môi, miễn cưỡng mở mí mắt, cọ cọ vào lòng chàng, rúc vào dưới cánh tay chàng: “Bệ hạ, để thần thiếp ngủ thêm một lát…”
Lời còn chưa dứt, nghĩ tới hôm nay phi tần tiếp kiến, ngày mai ngoại phi sẽ vào cung tiếp kiến, nàng nào có thời gian rảnh rỗi ngủ nướng?
Lại mở mắt ra, giãy dụa muốn rời giường:
“Mặt trời đã lên cao, chúng phi tần chắc hẳn đang chờ…” Phó Nhiêu luống cuống tay chân.
Hoàng đế giơ tay ấn nàng vào trong ngực:
“Gấp cái gì, trẫm đã truyền chỉ, một canh giờ nữa lại đến thỉnh an.”
Hai má Phó Nhiêu thoạt nhiên nóng lên, chợt từ từ dâng lên một chút xấu hổ: “Bệ hạ, ngài thật lòng muốn để cho thần thiếp bị người ta chê cười đúng không? Đại hôn ngày đầu đã ngủ nướng, chúng phi chẳng lẽ lại không quở trách thần thiếp?”
Hoàng đế sột soạt buông hoàng trướng xuống, đưa tay đặt ở cánh môi nàng: “Cho các nàng ấy một trăm lá gan cũng không dám nói lung tung, thân phận hiện tại của nàng là gì? Ai có thể nói gì nàng? Nhiêu Nhiêu, nàng tuy là Hoàng hậu, nhưng trẫm không muốn quy củ hoàng gia trói buộc nàng, nàng gả tới đây, phải coi nơi này là nhà, ở nhà tự nhiên thoải mái thế nào chẳng được…”
Phó Nhiêu hơi sửng sốt, hốc mắt dần dần ướt át.
Nàng cũng muốn, không nói đến việc ngủ thẳng cho tới khi tự nhiên tỉnh lại thì ít nhất cũng không cần phải ngày ngày bưng cái giá, mệt mỏi ứng phó những cung phi và hạ nhân kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-118.html.]
Đang ngẩn người ra, nàng không đề phòng được nam nhân kia lại bắt đầu giở trò xấu xa.
Hoàng đế một mặt bận rộn, một mặt trấn an:
“Hậu cung này của trẫm không có trưởng bối cần nàng hầu hạ, các chư phi khác cũng đều phải dựa vào nàng mà sống, tuyệt đối sẽ không bao giờ chống lại nàng, nàng có thể yên tâm, trẫm cưới nàng vào cung là để cho nàng hưởng thụ hạnh phúc…”
“Ngoài ra, trẫm còn cho nàng một điều bất ngờ…”
Chưa kịp phòng ngự chàng đã liền lao tới…
Chàng muốn chúng phi tới trễ một canh giờ, hóa ra là vì chuyện này?
Phó Nhiêu tức giận, rồi lại không thể làm gì, nhẫn nại làm phân tâm chàng:
“Điều ngạc nhiên gì?”
“Khi nào có thời gian nàng đến bên cạnh xem ta đã chuẩn bị cho nàng những gì…” Giọng nói Hoàng đế khàn khàn, hiển nhiên không muốn lại cùng nàng nói chuyện nhàn nhã.
Phó Nhiêu lại đẩy chàng muốn hỏi kỹ: “Là cái gì?”
Kỳ thật nàng đã đoán đại khái, nhưng không chịu buông tha cho chàng.
Hoàng đế ngoảnh mặt làm ngơ, rất nhanh Phó Nhiêu cũng nói không ra lời.
Tiểu Kim Tử ở ngoài điện hầu hồi lâu, nghe được động tĩnh quen thuộc, vội vàng khoát tay, ý bảo cung nhân bưng các loại chậu lui ra.
Đầu giờ Tỵ, trong điện cuối cùng cũng dừng lại.
Cung nhân lưu loát đi vào, hầu hạ chủ tử thay quần áo.