Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-02-08 21:03:25
Lượt xem: 67

Giữa trắc điện và chính điện của điện Khôn Ninh có một hành lang vừa hẹp vừa dài, đủ kiểu đèn cung đình lộng lẫy treo phía trên. Gió đêm khẽ thổi qua làm lay động ánh đỏ rực rỡ.

Chàng móc lấy ngón tay ngọc ngà, bước sen nhẹ nhàng, dường như không có bất kỳ tiếng động nào. Ngón tay đan vào kẽ tay nàng, vừa ấm vừa mịn.

Khi ngón tay suýt trượt khỏi bàn tay chàng thì một tay khác lại phủ lên, bọc lấy tay chàng trong tay mình. Hệt như nàng dâu vững vàng đi theo sau chàng.

Hoàng đế cong môi đầy hạnh phúc, sau này có thể bắt nạt nàng, bắt nạt tiểu thê tử của chàng một cách quang minh chính đại, không ngại ngần chi.

Làn gió khẽ thổi tung vạt áo, váy phượng thêu chỉ vàng phấp phới, chảy tràn khắp hành lang.

Họ nhanh chóng đến cửa tẩm điện, Hoàng đế bước vội vào trong, Phó Nhiêu chưa kịp chuẩn bị gì nên bị chàng kéo bước đi loạng choạng, nàng vấp chân vào cạnh cửa, ngã nhào tới, cứ thế va thẳng vào lưng chàng.

"Ui da..."

Nàng nhớ mười chiêu toàn năng mà ma ma kể, một tiếng ui da thôi cũng đầy quyến rũ và mê hoặc, hệt như những sợi tơ quấn vào lòng chàng, sau đó cướp luôn cả trái tim chàng.

Hơi nóng hầm hập, tim đập thình thịch.

Ánh mắt Hoàng đế tối sầm: "Sao thế?" Chàng vừa định quay lại nhìn nàng thì đôi tay ngọc ngà đã vòng từ sau tới, cả hai tay chàng đều nằm gọn trong lòng nàng.

Rõ ràng cánh tay kia mềm như tơ, mà lại chẳng biết lượng sức mình, muốn giữ chặt chàng lại, để xem nàng có thể tung chiêu gì đây.

Hoàng đế đứng yên, để mặc nàng làm gì thì làm.

Cung nhân đã lui ra hết từ lâu, nến đỏ trong điện lập lòe, màn che phấp phới.

Làn khói xanh lượn lờ từ bình hương đồng dưới cửa sổ, hơi lạnh từ tảng băng trong góc bốc lên, hương thơm hòa cùng hơi lạnh.

Phó Nhiêu tựa cằm vào vai chàng, hơi chau mày lại, hờn dỗi dính sát vào chàng, nũng nịu: "Bệ hạ, ngài đụng phải thần thiếp rồi..."

Cứ thế từng chút từng chút, vô tình lại cố ý chạm vào nhau.

Miệng lưỡi chàng khô khốc, chàng bật cười, đứng thẳng người lên.

Chàng nhìn thẳng tới chỗ hồng trướng trước mặt, hít một hơi thật sâu: "Là do nàng bước đi không cẩn thận, sao lại còn trách trẫm?"

Nàng ngang ngược đáp: "Bệ hạ đi nhanh quá, kéo cả thần thiếp theo..."

Hoàng đế cong môi: "Ồ, cuối cùng là trẫm sai à?"

"Đúng thế..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-116.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Động tác ngày càng mãnh liệt.

Hoàng đế nuốt nước miếng, bỗng bước một bước dài.

"Ui da..."

Phó Nhiêu không kịp ngờ tới nên bị lực kéo đi, ngã thêm lần nữa. Nàng nắm chặt cổ áo chàng theo bản năng, ngón tay ngó sen từ từ trượt xuống trên người chàng.

Thấy nàng sắp ngã, Hoàng đế xoay người bế nàng lên, ném nàng lên giường qua tấm rèm đỏ phấp phới.

"Hoàng hậu của trẫm, nàng học mấy cái này ở đâu vậy?" Chàng giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cái kiểu không an phận kia, quả thực là chàng chưa thấy bao giờ...

Nhưng mà, giận thì giận đấy, song nàng hoàn toàn khác với thường ngày, không thể phủ nhận rằng chàng như được uống rượu ngon, dư vị vô tận.

Cô nương này học hư rồi.

Phó Nhiêu bị đau, uất ức túm rèm đỏ, không cho chàng vào.

Nàng nào vui nổi, chẳng phải ma ma kia nói đây là quy luật trong cung à? Nàng từng nghĩ rằng ma ma có thể lừa nàng, nhưng vẻ mặt của ma ma nghiêm túc quá, nàng còn là Hoàng hậu tương lai nữa, ma ma dám lừa nàng ư?

Sau này nghĩ lại, có lẽ là Hoàng đế chơi xấu nàng rồi. Cân nhắc sự ân cần của chàng, nàng đành phải giả vờ ngốc một chút.

Đương nhiên nàng không làm y chang, cũng thiếu một vài động tác.

Nhưng bây giờ thấy phản ứng này của Hoàng đế, nàng vừa xấu hổ vừa bực:

"Chẳng phải là ma ma nội cung của bệ hạ dạy thế à? Sao bệ hạ lại trách thiếp?"

Mặt Phó Nhiêu vừa hồng hào vừa nhăn lại, trông hơi ngượng ngùng.

Hoàng đế ngạc nhiên: "Chưởng giáo ma ma trong cung dạy ư?"

"Vâng..." Phó Nhiêu cất giọng đầy tủi thân.

Rèm đỏ trước mặt phấp phới như sóng, ngón tay trắng ngần túm chặt, khép chặt lại, không có kẽ hở nào.

Chàng chẳng nhìn rõ nàng, không biết trông thú vị thế nào.

Sững sờ một hồi, chàng bật cười theo bản năng. Tiếng cười xuyên qua rèm đỏ như muốn lột hết da mặt nàng, Phó Nhiêu tức tối đến dậm chân: "Không cho cười!"

Loading...