Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:17:57
Lượt xem: 106
Đại trưởng Công chúa cũng tiến lên, gương mặt thon dài chứa chan ý cười nhưng vẫn có chút đánh giá.
"Hoàng hậu nương nương, tuy bệ hạ là thiên tử, cũng ngự triều nhiều năm rồi, song trong mắt bổn cung, hắn cũng là vãn bối thôi. Đời này hắn vất vả nhiều, chưa có một giây phút bình yên, bây giờ có được kiều thê như nương nương đây, bổn cung mong hắn có được những ngày tháng thanh bình. Mong rằng nương nương sớm hạ sinh đích tử để củng cố giang sơn, cũng để hắn có thể nghỉ ngơi một chút. Nương nương à, bổn cung có thể phó thác bệ hạ cho ngài rồi."
Giữa nghi thức đại hôn trang trọng trong ánh nhìn của mọi người, đây là sự ủy thác quá lớn.
Minh vương phi lo lắng nhìn Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu không đổi biểu cảm, chỉ nhìn thẳng vào Đại trưởng Công chúa. Lão phụ nhân sống trong nhung lụa, dẫu hơi lớn tuổi nhưng không che được sự quý phái, tuy ngôn từ không mang hàm ý gì khác nhưng giọng điệu cho thấy bà ấy thật lòng thương Hoàng đế.
Phó Nhiêu từ tốn cười với bà ấy: "Lời của Đại trưởng Công chúa, bổn cung sẽ nhớ. Bệ hạ là phu quân của bổn cung, chăm sóc chàng cũng là bổn phận của ta, không cần Đại trưởng Công chúa lo lắng đâu."
Phó Nhiêu trả lời rất đúng mực nhưng không mất khí phách, cũng không e dè hay tức tối, có thể nhìn ra đây không phải người tầm thường.
Gương mặt Đại trưởng Công chúa lộ rõ vẻ vui mừng, bà ấy quỳ gối coi như xin lỗi vì những lời mạo phạm ban nãy, bà ấy bảo: "Nương nương thiện y, là phúc phần của bệ hạ."
Phó Nhiêu dịu dàng cười, không đáp lại nữa.
Giờ nàng không phải là nữ y nữa mà là đương kim Hoàng hậu, nàng phải thể hiện đúng khí chất những lúc cần thiết.
Người bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy hai hoàng thân có tuổi bước chậm thôi, chứ không biết đã có một cuộc đối đầu nho nhỏ vừa diễn ra.
Hai người đỡ Phó Nhiêu bước về trước, đến cổng Hoàng Cực thì dừng bước.
Từ cổng Hoàng Cực đi vào là điện Phụng Thiên, hai bên là quan lại nối tiếp nhau, binh giáp dày đặc như mây.
Một tấm thảm đỏ tươi thắm kéo dài đến điện Phụng Thiên, trên đỉnh có rặng mây đỏ chiếu xuống tia sáng vàng rực, sắc thái giao nhau vô cùng rực rỡ.
Hai gã nội giám giơ cao cờ lễ dẫn đường, hai cung tỉ đỡ đuôi phượng dài miên man theo sau.
Dáng người Phó Nhiêu thẳng tắp, vẻ mặt đoan trang, bước từng bước trên thảm đỏ để đi đến bên nam nhân phía cuối.
Xa quá, cao quá, bóng dáng đung đưa khiến nàng nhìn chẳng rõ. Nàng có thấy một bóng dáng vàng rực cố định trong mắt mình, rồi nàng dời mắt, bước từng bước đến gần chàng, đối diện với chàng.
Nàng như con phượng hoàng dang rộng đôi cánh, cảnh đẹp rực rỡ, chấn động lòng người. Dáng người đỏ rực bước trên thảm đỏ, tựa như Dao Nữ rơi xuống trần gian, bước từng bậc thang đi lên từ dưới thềm.
Mỗi một bước như vượt qua một khó khăn.
Cả đời của nàng đã trải qua quá nhiều gian truân.
Dẫu được người người chú ý, nhưng đó cũng chỉ là nỗi niềm hạnh phúc và may mắn nặng nề thuộc về riêng nàng.
Đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời nàng.
Nàng lấy chồng.
Nàng chẳng thể cưỡng lại nữa, nhấc váy, bước nhanh hơn, muốn nhào vào vòng tay chàng sớm hơn một chút.
Chẳng màng đến uy nghiêm của Hoàng hậu, chẳng quan tâm đến bao thị vệ lạnh lùng và các quan lại. Trước sự kinh ngạc của mọi người, nàng mỉm cười, nhấc làn váy, lướt qua hai gã nội giám, đuôi phượng lộng lẫy và mềm mại trượt qua tay của hai cung tì, rơi xuống đất, trông như cánh bướm trong ngần khẽ lướt qua đất trời này.
Hoàng đế mặc cổn phục cửu long vàng, đội ô sa quan (*) đính lưỡng long tranh châu, đôi mắt dần nhòe đi.
Cô nương của chàng nhỏ bé thế này, lại ngoan ngoãn thế kia, lòng lại kiên cường như bức tường không thể xuyên thủng. Mãi chàng mới dỗ dành và tìm được cơ hội, thế mà lại bị Thẩm gia dọa chạy mất, tới giờ chàng vẫn không dám nhớ lại khoảng thời gian đó lòng mình trống rỗng thế nào.
Tiếc cho thành tựu chính trị và võ công của mình cả đời này, mà chẳng có ai cùng hưởng phú quý với chàng.
Mãi đến lúc ở Thông Châu, vô tình nhìn thoáng bóng hình xinh đẹp kia, vết rạn ở sâu trong lòng mới đau xót rõ ràng.
Sự chờ mong mà có cầu xin cũng chẳng đạt được, tuy muộn màng như mà vẫn tới.
Nhìn xem, nàng cười lộ hai má lúm đồng tiền tươi như hoa, chạy về phía chàng.
Chàng không thấy nàng lỗ mãng, chỉ thấy chút nghịch ngợm kèm sự đoan trang, khiến người khác thương mến. Ban đầu quần thần hoảng sợ, song ngay sau đó, Trình Khang dẫn đầu các lão thần, nhìn vị Hoàng hậu trẻ tuổi kia gấp gáp chạy về phía Hoàng đế thì bật cười thành tiếng.
Cởi mở, kín đáo, thẳng thắn, kiềm chế, từng điệu cười khác nhau lần lượt vang lên như những gợn sóng vang vọng khắp đất trời.
Thật sự là vị Hoàng hậu có một không hai.
Hiếm khi đế vương chinh chiến sát phạt rơi lệ, dường như trong ánh mắt kia, bóng dáng tươi đẹp ngày càng gần. Chàng vươn tay ra, đáy mắt nàng trong veo, giơ tay ra là với được ngay.
"Bệ hạ!"
Hoàng đế dở khóc dở cười, ôm nàng vào lòng.
Phó Nhiêu dựa vào lồng n.g.ự.c vững chãi của chàng, nước mắt nóng hổi lăn dài, thấm ướt xiêm y mỏng manh của chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-hau-chay-tron/chuong-115.html.]
Họ dựa sát nhau một lúc, Hoàng đế kéo nàng ra, dịu dàng quan sát nàng, lòng bàn tay khẽ khàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Phó Nhiêu sầu não vì hành động bộc phát của mình, nàng bĩu môi, đôi mắt long lanh chuyển động, vừa xinh đẹp vừa ngại ngùng, trong trẻo lọt vào đáy mắt chàng.
"Ha ha ha! Không hổ là Hoàng hậu của trẫm!" Hoàng đế bật cười trấn an nàng, đỡ nàng đứng trên đỉnh bậc thang, nhận lời chúc từ quần thần.
Sau đó chàng đưa nàng vào trong, cử hành lễ sắc phong. Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền đích thân giao kim sách và ngọc tỷ của Hoàng hậu cho Phó Nhiêu. Lễ xong, quần thần cúi đầu lui xuống, cung nhân đưa hai người về cung Khôn Ninh bằng kiệu vua vàng chói.
Tuy tiền đình tổ chức tiệc nhưng Hoàng đế không cần tham dự.
Phó Nhiêu được Hoàng đế đích thân đưa vào cung Khôn Ninh. Vừa vào tới sảnh đã thấy thảm rồng phượng tường vân, tường chạm khắc tinh xảo, hương hoa lan thơm ngát, ánh sáng đỏ hồng dịu êm.
Trong chính điện, có mấy ngoại mệnh phụ và nội quan đang chờ, hầu hai người uống rượu hợp cẩn rồi cử hành một loạt nghi thức xong xuôi, họ mới lui ra. Cuối cùng trong điện chỉ còn lại cung nhân hầu hạ bên cạnh.
Trái phải đều có phòng tắm, cung nhân chia nhau hầu hạ đế hậu tắm rửa thay đồ.
Khi Phó Nhiêu mặc chiếc áo dài đỏ thắm thêu uyên ương cẩm tú, búi tóc kiểu bách hợp đơn giản đi ra, nàng thấy Hoàng đế đang mặc thường phục, ôm Bổn Bổn trên đùi, đang chơi đùa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Mẹ ơi!" Bổn Bổn thấy Phó Nhiêu bèn vội nhảy khỏi đùi Hoàng đế, nhào vào lòng Phó Nhiêu: "Mẹ ơi, Bổn Bổn nhớ mẹ lắm!"
"Ừ, ừ... Mẹ không đi nữa..." Phó Nhiêu đỏ hoe mắt, ôm chặt cô nhóc vào lòng rồi ngồi xuống giường La Hán cạnh Hoàng đế.
Bổn Bổn vùi mặt vào cần cổ thơm ngát của nàng, nũng nịu: "Mẹ ơi, cuối cùng Bổn Bổn cũng được ngủ với mẹ rồi..."
Phó Nhiêu xót xa khi nghe thấy lời này, nàng nhìn thoáng qua Hoàng đế với vẻ khó xử.
Hoàng đế cởi giày vớ ra, ngồi khoanh chân trên giường, gương mặt tuấn tú nở nụ cười, như thể chưa nghe được gì, chàng chỉ dịu giọng hỏi: "Đói rồi đúng không, trẫm truyền bữa tối nhé?"
Phó Nhiêu gật đầu, nàng nhớ tối nay còn cả một chặng đường dài. Nàng lặng lẽ thở dài, kéo Bổn Bổn trong lòng ra: "Bổn Bổn à, tối nay mẹ phải làm một chuyện vô cùng quan trọng, Bổn Bổn ngủ với cô cô một đêm trước được không? Từ mai trở đi..."
Phó Nhiêu chưa kịp dứt lời thì Hoàng đế đã vươn tay bế Bổn Bổn đi, ôm cô nhóc vào lòng rồi dạy dỗ: "Bổn Bổn tròn ba tuổi rồi, từ nay trở đi là phải ngủ một mình một giường."
Bổn Bổn mím môi, dáng vẻ như sắp khóc òa tới nơi, song nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Hoàng đế, cô nhóc phải kìm lại.
Phó Nhiêu thấy biểu cảm của cô bé thì đau lòng khôn tả, nàng cố kìm lòng, không cất lời. Nếu hôm nay không phải là ngày đại hôn thì chắc chắn nàng sẽ phản đối chàng ngay.
Cung nhân dọn đồ ăn lên, cả nhà ba người cùng dùng bữa tối, ăn nốt chén mì trường thọ rồi mới buông chén đũa.
Không lâu sau, Đại hoàng tử ân cần đến tìm Bổn Bổn chơi rồi đưa cô nhóc đi, trong điện chỉ còn lại mỗi đế hậu.
Vừa mới ăn cơm xong, Hoàng đế kéo Phó Nhiêu đi dạo một vòng quanh cung Khôn Ninh.
Ngày 6 tháng 6, đúng vào ngày nắng gắt. Gió đêm khô nóng, hai người đứng ở hành lang ngoài trắc điện của cung Khôn Ninh, dựa vào lan can, nhìn về xa xăm.
Hoàng đế chắp tay sau lưng, nắm chặt lấy bàn tay nàng, da thịt va chạm, tạo ra không khí quyến rũ.
Thấy Phó Nhiêu cụp mắt, ánh nhìn cứ di chuyển, chẳng biết là đang nghĩ gì.
"Sao thế? Hình như nàng bối rối gì à?" Chàng ghé sát người vào nàng, hơi thở mát lạnh phả vào mặt.
Phó Nhiêu ngước lên, đối diện với ánh mắt sáng ngời của chàng, nàng cong môi: "Đúng là chẳng có gì là gạt được bệ hạ..." Giọng điệu đầy uất ức.
Hoàng đế bật cười, sát lại gần nàng, có thể thấy rõ làn da hồng hào ở má, chàng khẽ hỏi: "Trong ngày đại hôn, có chuyện gì mà trẫm khiến Nhiêu Nhiêu không vui? Nàng mau nói đi để trẫm sửa."
Phó Nhiêu lại lườm chàng: "Bệ hạ vô cùng khoan dung với các Công chúa khác, sao lại khắt khe với Bổn Bổn vậy?"
Hoàng đế nghe vậy thì bật cười, chàng không bảo nàng sai, mà còn cong môi đầy đắc chí, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai nàng:
"Ai bảo Bổn Bổn tranh giành nàng với trẫm chứ!"
Phó Nhiêu phồng má, tức giận trừng mắt nhìn chàng: "Nhưng, thật ra đó là lỗi của thần thiếp..." Giọng điệu tủi hờn.
Dáng người thanh tú hơi ngước lên, nhìn chăm chú vào gương mặt tựa ngọc của nàng, môi mỏng mím lại, chàng vẫn chưa cất lời.
Cả tháng rồi hai người không ở chung với nhau.
Có một số việc không cần phải nói ra, chỉ một ánh mắt thôi là có thể vô cớ gợi lên vài thứ cảm xúc đó rồi.
Mười ngón tay đan nhau, bàn tay thô ráp vuốt ve mu bàn tay mịn màng.
Cuối cùng cũng được chàng nuôi cho ra chút yêu kiều, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều mềm mịn trơn láng, như thể chỉ cần mạnh tay một chút là có thể cắt đứt luôn.
Chàng móc lấy ngón tay ngọc ngà, dắt nàng vào điện. Góc áo vàng rực quấn vào váy phượng thêu uyên ương của nàng, dính chặt vào nhau.
Bóng đêm mập mờ, vô vàn kiểu dáng của đèn cung đình màu lưu ly được phản chiếu qua ao, ngọn đèn dầu lập lòe theo gợn nước, từng đợt hướng về phía giữa hồ.